Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Phiền phức tìm...

Tương Tác Ta

2024-11-10 10:45:56

Mục đích chúng đến đây có lẽ là để gây chuyện?!

“Vậy sao?”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì bỗng nở một nụ cười nhẹ, chỉ thấy hắn liếc mắt nhìn ra ngoài với ánh mắt tràn đầy sự khinh thường, nói. “Ở trong Thương gia vẫn còn tồn tại những thể loại người như thế này sao? Ngoài miệng thì Thương lão chỉ đề cập đến đám đệ tử thiên kiêu chứ chưa từng nói đến đám lâu là nay?”.

“Như thế thì chắc ta có thể thoải mái hoạt động một chút?”.

“...”. Đám người nghe thấy vậy thì đột nhiên giật mình một cái, họ liếc mắt nhìn hắn lộ ra vẻ khó tin, thốt ra. “Thương trưởng lão mang ngươi đến để chỉnh đốn đám thiên kiêu kia sao?”.

“Haha… Đúng là trò hay mà? Ta thấy bọn chúng quá huênh hoang và thường xuyên xem thường đệ tử bình thường như bọn ta? Ta thật sự rất chán ghét bọn chúng?”.

“Đúng thế? Chúng cậy bản thân có thiên phú và thực lực nên thường xuyên hà hiếp và làm ra vẻ với người khác? Và khi chúng phạm lỗi thì giới cao tầng thường sẽ nhắm mắt cho qua mọi việc? Còn bọn ta khi phạm lỗi thì sẽ bị trừng phạt rất nặng”.

“Quá bất công đối với bọn ta đúng không?”.

“Nguyên Quân huynh đệ? Ngươi cũng đừng kiêng nể gì cả mà hãy cho chúng biết núi cao còn có núi cao hơn đi?”.

“Ngươi yên tâm, người là do Thương lão mời về nên gia chủ và những trưởng lão khác sẽ không có ý kiến gì đâu?”.

“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì chỉ biết nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu. “Ta đi ra ngoài xem thử?”.

Đi ra khỏi phòng, ánh mắt Đế Nguyên Quân liếc nhìn đám người ở trước mặt liền lên tiếng. “Không biết các vị đến tìm ta có việc gì?”.

“Kẻ vừa mới đến là ai?”. Từ trong đám người, một nam tử khoảng chừng hai hai, hai ba tuổi đứng ra. Hắn chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng quát. “Ngươi có biết quy củ của bọn ta hay không?”.

Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng, đáp. “Không biết quy củ đó là gì?”.

“Hừ”. Tên nam tử hừ lạnh một tiếng rồi nói tiếp. “Nếu như muốn yên ổn sống qua ngày thì ngoan ngoãn đi theo bọn ta đến bái phỏng Phong ca?”.

“Ồ?”. Đế Nguyên Quân làm ra bộ dáng kinh ngạc, đáp lời. “Thì ra các ngươi là chó của người tên Phong ca này?”.

“Ta từ trước đến giờ không nói chuyện với chó nên các ngươi có thể quay về và gọi chủ nhân các ngươi đến gặp ta?”.

“Ngươi…”. Đám người nghe thấy vậy thì tức giận vô cùng. Ánh mắt họ nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng quát. “Ngươi dám xem thường Phong ca và dám nhục mà bọn ta? Ngươi muốn chết?”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lúc này, đứng ở trên mái nhà chính điện. Thương lão cùng một vị trung niên nhân đang đứng chắp tay nhìn về phía đám người với ánh mắt có chút thích thú. Ngay khi vừa quay về, Thương lão đã gặp mặt và nói thẳng về chuyện của Đế Nguyên Quân nên khiến Thương gia chủ cảm thấy có chút tò mò.

Hắn muốn nhìn người mà Thương lão nhìn trúng rốt cuộc có thực lực như thế nào mà có thể áp chế được đám đệ tử thiên kiêu phách lối ở trong gia tộc. Không để hắn phải đợi lâu, ở bên ngoài diễn võ trường truyền đến những thanh âm bàn tán về Đế Nguyên Quân và có không ít người ở trong đó tỏ vẻ không vui và muốn tìm hắn để gây sự.

Nhân cơ hội này, Thương lão cũng không giấu diếm liền đề nghị gia chủ cùng nhau xem trò hay trước mắt.

Nhìn về phía Đế Nguyên Quân, Thương gia chủ tò mò lên tiếng. “Tên tiểu tử đó là người mà ngươi nhìn trúng sao?”.

“Ta thì thấy hắn không khác gì những đệ tử bình thường cho lắm? Không biết hắn có đủ sức để làm chuyện mà ta yêu cầu hay không?”.

“Gia chủ? Ngươi đừng bị dáng vẻ thư sinh đó của hắn đánh lừa?”. Thương lão nở một nụ cười khổ rồi lắc đầu, đáp. “Không phải chê những đám đệ tử trong gia tộc nhưng thực lực của hắn thật sự rất mạnh? Nếu mà so sánh cho rõ ràng một chút thì ta thấy hắn nếu như tham gia “Thiên Kieu Tụ Hội” thì vị trí thứ nhất chắc chắn sẽ thuộc về hắn?”.

“Thật sự như vậy sao?”. Thương gia chủ nghe thấy vậy thì hai mắt đột nhiên sáng lên, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ thích thú thốt ra. “Ta rất mong chờ sự thể hiện của hắn?”.

“Thương lão?”. Bống, Thương gia chủ nhìn thấy dáng vẻ khó nói của Thương lão thì tiếp tục lên tiếng. “Hình như ngươi còn có chuyện gì muốn nói cho ta biết sao?”.

“Haha…”. Thương lão cười khổ một tiếng rồi gật đầu, ánh mắt lão nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ ái ngại, đáp. “Thật sự mà nói thì hắn là một tên cực kỳ đáng sợ? Ta không biết phải nói như thế nào cho đúng nhưng tâm trí ta mách bảo tên này là một kẻ hết sức đáng gờm, thậm chí còn khiến ta có một tia cảm thấy áp lực?”.

“...”. Thương gia chủ nghe thấy vậy thì trầm mặc một hồi lâu, hắn nhìn Đế Nguyên Quân thì khẽ cau mày. “Ta nghe ngươi khen thực lực của người khác nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi nói đến một kẻ đáng sợ?”.

Ồn ào ở ngoài kia!

Đám người kia bị Đế Nguyên Quân chọc giận hoàn toàn nên chúng không hề kiêng nể gì mà rút kiếm xông lên. Trong ánh mắt chúng thậm chí còn không giấu diếm sát ý của bản thân.

Nhưng Đế Nguyên Quân không hề để tâm và mặc kệ đám người đang đánh tới mà thay vào đó là đưa mắt nhìn về phía hai người đang đứng ở trên mái nhà rồi nở một nụ cười lạnh và thầm nói.

“Hai vị đang xem trò hay sao?”. Đọc theo khẩu hình miệng của hắn, Thương lão không giấu được mà thở dài một hơi. “Tên tiểu tử này đúng là? Ta đã ẩn giấu tu vi rồi nhưng vẫn bị hắn phát hiện?”.

“...”. Còn ở bên phía Thương gia chủ, ánh mắt hắn vừa rồi nhìn đối diện với ánh mắt của Đế Nguyên Quân thì đột nhiên ngây người. Cảm giác vừa rồi giống như hắn vừa chìm đắm trong một huyễn cảnh đáng sợ nào đó. “Ta bây giờ cũng hiểu ngươi tại sao lại nói hắn là một tên đáng sợ rồi?”.

Quay lại với trận chiến, Đế Nguyên Quân đứng trong công kích của đám người thì làm ra dáng vẻ nhàn nhã giống như đang tản bộ. Chưa dừng lại ở đó, hắn không chỉ né được hết toàn bộ công kích mà còn lên tiếng khiêu khích đám người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đây là toàn bộ thực lực của các ngươi sao? Với thực lực như thế này mà dám tìm ta gây sự? Các ngươi đúng là chưa thấy chết nên chưa sợ mà?”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân bộc phát chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi đồng thời đánh bay đám người ra xa. Hắn cũng không nể nang hay sợ hãi mà tiếp tục xông về phía đám người. “Thương lão lúc trước đã nói với ta rồi? Chỉ cần giữ lại cái mạng chó cho các người thôi, còn bị ta đánh trọng thương như thế nào thì không hề nhắc đến?”.

“Đây là lời cảnh cáo của ta?”. Đế Nguyên Quân vừa nói vừa mạnh chân giẫm xuống khiến những thanh âm xương gãy nát và những tiếng thét đầy thảm thiết của đám người vang lên. “Lần đầu tiên thì ta chỉ đánh gãy hai chân của các ngươi, còn lần sau sẽ đến hai tay và cuối cùng là cái mạng chó của các ngươi?”.

Đau đớn nằm la liệt trên nền đất, ánh mắt đám người đầy sự đau đớn và căm phần nhìn Đế Nguyên Quân, kêu gào. “Phong ca nhất định sẽ không tha cho ngươi?”.

“Cái đó thì ta không ngại đâu?”. Đế Nguyên Quân cười lạnh một tiếng rồi trực tiếp quay người đi vào trong phòng. “Hay là các ngươi bò lết quay về gọi hắn đến đây? Để ta xem thử hắn dám ngông cuồng, hống hách trước mặt ta hay không?”.

Bị Đế Nguyên Quân nhiều lần khinh thường và hạ nhục, đám người kia chỉ cảm thấy tự trách bản thân không có thực lực chứ không họ cũng muốn bóp chết hắn. Tuy rất là tức giận nhưng đám người không dám lớn tiếng trước mặt hắn mà chỉ có thể chửi thầm ở trong bụng. “Ngươi cứ đợi đó?”.

Nhìn Đế Nguyên Quân đi vào, ánh mắt đám người nhìn hắn đột nhiên sáng lên và trên gương mặt không giấu được sự phấn khích và hả hê. Họ chỉ tay về phía đám người đang la lết rời đi ở bên ngoài thì cười lớn một tiếng và nói.

“Nguyên Quân huynh đệ đánh hay lắm?”.

“Bọn chúng thường ngày cứ cậy tên Phong ca đó nên hống hách lắm? Nhưng bây giờ thì nhìn chúng có khác gì chó mất chủ đâu chứ?”.

“Đúng là tự chuốc lấy hậu quả mà?”.

“...”. Nhìn đám người thích thú cười nói, Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi lên tiếng. “Không biết cái tên Phong ca đó là người như thế nào? Hắn là một trong những tên đệ tử thiên kiêu sao?”.

“Đúng là như thế?”. Đám người gật đầu, đáp. “Trong gia tộc thì có ba người được mệnh danh là thiên kiêu, xếp thứ nhất chính là trưởng tử của gia chủ Thương Ngạo Thiên. Xếp thứ hai Thương Hoài Ân và cuối cùng là tên Thương Hào Phong”.

“Xét về thực lực thì Thương Hào Phong là tên yếu nhất trong ba người nhưng hắn được cái là cậy có người chống lưng nên là tên phách lối nhất trong ba người. Hai người kia thì tốt hơn một chút nhưng chúng đều cùng một ruột với nhau”.

“Ngươi vừa rồi phế chân của đám thuộc hạ của Thương Hào Phong nên hắn sẽ tìm ngươi nhanh thôi? Ta không biết lúc hắn bị ngươi đánh thành đầu heo thì như thế nào đây?”.

Đám người đang cười nói và bàn tán rôm rả ở trong phòng thì đột nhiên, từng tiếng bước chân dồn dập ở bên ngoài chạy tới và vây kín lối ra vào. Từ trong đám người đi ra, một nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi với dáng vẻ hách dịch chỉ tay vào trong căn phòng và lớn tiếng quát.

“Là tên không biết trời cao đất dày nào dám phế chân người của ta? Chán sống sao?”.

- --

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Số ký tự: 0