Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Quyết định
Tương Tác Ta
2024-11-10 10:45:56
Trịnh gia chủ, phiền ngươi phế bỏ đan điền của mười người này rồi đuổi ra khỏi Trịnh gia?!
Đám người nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt họ nhìn Đế Nguyên Quân với dáng vẻ kinh ngạc đến ngơ ngác rồi bất ngờ cười lớn một tiếng. “Hahaha… Ngươi vừa nói gì? Ta nghe còn chưa rõ?”.
“Hahaha… Tên này dựa vào đâu mà muốn gia chủ phế bỏ đan điền và đuổi bọn ta ra khỏi Trịnh gia? Đúng là buồn cười?”.
“Ta nói cho ngươi nghe, ngươi chỉ là một tên từ đâu đến thì biết gì? Ngươi biết bọn ta đã vì Trịnh gia mà làm biết bao nhiêu là việc? Ngươi có biết vì Trịnh gia mà bọn ta phải liều mình biết bao nhiêu lần?”.
“Ngươi nghĩ bản thân mình là ai mà dám buông lời đó trước mặt bọn ta?”.
“...”.
Mặc kệ lời nói của đám người, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía Trịnh Kim Thành thì thấy vẻ mặt hắn lúc này đang bối rối vô cùng. Đế Nguyên Quân liền hiểu những suy nghĩ hiện tại của Trịnh gia chủ.
Đế Nguyên Quân không quan tâm đến suy nghĩ của Trịnh Kim Thành mà chỉ quay người lên tiếng rồi rời đi. “Nếu như ngươi cảm thấy giữ lại mười người này mà có thể cứu được Trịnh gia trong tình cảnh hiện tại thì có thể buông tha cho họ. Khi đó ta cũng sẽ rời khỏi Trịnh gia và ta cũng sẽ không đảm bảo tính mạng cho chúng”.
“Trịnh gia chủ, ngươi tự đưa ra quyết định đi”.
“...”. Trịnh Kim Thành cúi đầu, vẻ mặt hắn lộ rõ sự hoang mang và không biết phải làm như thế nào cho đúng. Hắn nghe từng câu từng chữ Đế Nguyên Quân rót vào tai mà không kiềm chế được cảm xúc mà bất giác run lên.
Tuy hắn chỉ mới gặp Đế Nguyên Quân không lâu nhưng lại nhìn thấy rất rõ tính cách quả quyết và đầy sự quyết đoán mà không kiêng nể bất cứ chuyện gì. Trịnh Kim Thành không thể hiểu được việc một người có tính cách đáng sợ có thể ra tay giúp đỡ hắn, giúp đỡ Trịnh gia vượt qua hiểm cảnh là phúc hay họa.
Trịnh Kim Thành không đoán được việc Đế Nguyên Quân sau khi giúp Trịnh gia vượt qua được khó khăn ở trước mắt thì sau này sẽ như thế nào? Nhưng những gì mà hắn suy nghĩ hiện tại đều đã quá muộn màng, bởi vì hắn lúc trước không suy nghĩ thấu đáo nên đã thề là sẽ khuất phục Đế Nguyên Quân. Và nếu Trịnh Kim Thành bây giờ phản bội lại lời thề đó thì không phải chịu sự trừng phạt của Đế Nguyên Quân đó chính là cái chết, càng đáng sợ hơn là không chỉ có hắn mà toàn bộ người của Trịnh gia vĩnh viễn sẽ không thể nhập luân hồi.
Bất giác, Trịnh Kim Thành ngẩng đầu nhìn lên cao rồi cười lớn một tiếng. Người ngoài nhìn vào thì tưởng chừng hắn cười vì chuyện vui vẻ nào đó nhưng thực chất ở trong tâm can hắn lại là vô tận sóng lớn. Hắn biết và công nhận những công lao và đóng góp của mười người này đối với Trịnh gia lớn như thế nào? Hắn cũng hiểu rõ mười người này đã trải qua biết bao nhiêu kho khăn với Trịnh gia? Tuy không thể nói họ có ân nhưng lại có một công lao vô cùng to lớn.
Trịnh Kim Thành lúc này cảm thấy rất hối hận. Hắn biết tính cách Đế Nguyên Quân sát phạt quyết đoán, không màng đến tính mạng người khác nhưng hắn vì sợ làm phật ý nên mới không ngăn cản mười người đó buông lời khinh thường, phỉ nhổ Đế Nguyên Quân. Và nếu như hắn dám lên tiếng can ngăn thì chuyện như thế này đã không xảy ra?
Nhưng Trịnh Kim Thành có hối hận thì lúc này cũng đã quá muộn. Ánh mắt hắn nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân rời đi thở dài một hơi, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía mười người với ánh mắt hối hận, hổ thẹn và khó nói.
“...”. Đám người nhìn biểu cảm Trịnh Kim Thành hiện tại thì họ liền biết được những ý định tiếp theo nên lên tiếng. “Gia chủ, không lẽ ngươi vì một người ngoài mà đối xử với bọn ta như thế?”.
“Ngươi không nhớ những gì mà bọn ta đã làm cho Trinh gia hay sao?”.
“Ngươi vì một người ngoài mà nhẫn tâm ra tay với những người thân cận ở bên cạnh? Chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì không chỉ ngươi mà ngay cả Trịnh gia sẽ bị người đời khinh thường?”.
“Gia chủ, ngươi từ trước đến giờ đã từng xem ta là một người thân cận?”.
“Ta thật sự không hiểu được, ngươi lại đem niềm tin đặt lên một người xa lạ mà ngươi không hề hay biết hắn ta là người như thế nào? Chẳng nhẽ ngươi không sợ hắn có dã tâm sẽ đoạt lấy toàn bộ Trịnh gia vào trong lòng bàn tay? Thậm chí là biến Trịnh gia thành con rối để tùy ý điều khiển?”.
“Tại sao ngươi lại không tin vào bọn ta? Tại sao lại không tin vào những xương máu mà bọn ta phải trả vì Trịnh gia?”.
“...”.
Đối mặt với những lời trách móc của đám người, Trịnh Kim Thành cảm thấy hổ thẹn vô cùng, tâm can hắn lúc này giống như bị thứ gì đó cào xé. Trịnh Kim Thành lúc này tự hỏi ‘Liệu bản thân hắn làm như thế này là đúng hay sai? Liệu có còn cách nào khác để cứu vãn lấy tình cảnh này?’.
Đứng xững người một hồi lâu nhưng Trịnh Kim Thành không biến bản thân hắn hiện tại phải làm như thế nào cả? Cho dù hắn hiện tại có quỳ xuống cầu xin Đế Nguyên Quân thì cũng không thể giải quyết được mà trái lại còn khiến mười người này cảm thấy bị hạ thấp và sẽ khinh thường hắn.
Không còn cách nào khác, Trịnh Kim Thành chỉ có thể nhìn mười người một lúc rồi cúi đầu. “Các vị, là Trịnh Kim Thành ta có lỗi. Ta biết những gì mà các vị đã làm cho ta và làm cho Trịnh gia lớn như thế nào? Ta hiện tại cũng không biết nên làm như thế nào mới phải?”.
“Là do bản thân ta yếu kém, là do ta sợ hãi trước công tử nên mới không dám đứng ra nói giúp. Ta bây giờ cũng không biết phải làm gì để mọi chuyện có thể được ổn thỏa”.
“Ta biết bản thân sẽ bị người đời xỉa xói, khinh thường vì chuyện ngày hôm nay nhưng ta mong các vị hãy thông cảm và bỏ qua? Nếu như ta không làm theo lời hắn thì không chỉ các ngươi mà ngay cả ta cũng không thể tránh khỏi cái chết?”.
“Chắc có lẽ các ngươi không tin nhưng thực lực của hắn vượt xa ta và cả bốn vị trưởng lão. Ta bây giờ cũng không còn cách nào khác ngoài việc khuất phục hắn để hắn giúp Trịnh gia ta vượt qua được hiểm cảnh trước mắt”.
“Ta biết bản thân làm như thế là rất ích kỷ nhưng ta không còn cách nào khác nữa?”.
Trịnh Kim Thành vừa nói vừa đưa tay lên vận lực. “Đợi sau khi Trịnh gia vượt qua được hiểm cảnh này thì ta sẽ tìm mọi cách để có thể bù đắp lại cho các ngươi”.
“Xin hãy tha lỗi cho sự yếu kém này của ta?”.
Răng rắc!
Liền tiếp, từng thành âm nứt vỡ nhỏ nhẹ nhưng lại khiến tâm can Trịnh Kim Thành không ngừng run lên. Ánh mắt hắn nhìn thấy mười người nằm la liệt ở trên nền đất với dáng vẻ đau đớn đến cùng cực, khóe miệng thì liên tục thổ huyết. Nhìn những ánh mắt căm phẫn và khinh thường của mười người. Trịnh Kim Thành hai tay thít chặt lại rồi một lần nữa cúi đầu, hắn không còn mặt mũi gì khi nhìn vào ánh mắt của bọn họ.
Đám người đau đớn nằm dưới đất căm hận, lớn tiếng kêu gào. “Trịnh Kim Thành, uổng công ta tin tưởng ngươi? Nhưng ta không ngờ ngươi lại có thể đối xử với ta như thế? Ta khinh thường ngươi?”.
“Uổng công bọn ta gọi ngươi một tiếng “Gia chủ”, uổng công ta tin ngươi có thể vì bọn ta mà vạch mặt với hắn. Nhưng ta không ngờ? Ngươi có thể vì một kẻ xa lạ lại phế bỏ đan điền của ta?”.
“Chuyện ngày hôm nay ta chắc chắn sẽ không bao giờ quên? Trịnh Kim Thành, ta cho dù có chết cũng sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi?”.
“Ta rủa cho ngươi và cả Trịnh gia này sẽ bị Nam gia tiêu diệt?”.
“...”.
Nghe những lời thóa mạ của những người từng là người thân cận phò tá thốt ra. Trịnh Kim Thành không ngờ được là họ vậy mà có thẻ rủa Trịnh gia sẽ bị Nam gia tiêu diệt? Tuy khó lòng mà chấp nhận được nhưng hắn lúc này sao có thể lên tiếng phản bác lại?
Tất cả mọi chuyện là đều do hắn tự mình làm ra, tất cả là tại vì bản thân hắn?
“...”. Trịnh Kim Thành cắn chặt răng một lúc thở dài một hơi rồi quay người, ánh mắt hắn nhìn về phía đám gia nhân, nói. “Người đâu, mang mười người này rời khỏi Trịnh gia ngay lập tức?”.
Nhìn mười người bị khiên ra bên ngoài, thấy ánh mắt căm phẫn và đầy nộ ý của đám người nhìn lại. Trịnh Kim Thành tuy không nỡ nhưng bây giờ cũng chỉ còn cách này nữa mà thôi. “Mong các ngươi hãy hiểu cho ta? Đợi ta ba tháng thôi? Ta sẽ tự mình tìm và bù đắp lại cho các ngươi”.
Quay vào trong chính điện, Trịnh Kim Thành vẻ mặt thất thần ngồi xuống. Hắn đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân đang ngồi trên ghế gia chủ thì lộ ra vẻ khó nói vô cùng.
Nhìn thấy biểu cảm này của Trịnh Kim Thành, Đế Nguyên Quân ánh mắt hờ hững giống như không quan tâm đế những chuyện vừa xảy ra. “Trịnh gia chủ, ngươi bây giờ đang âm thầm trách móc ta sao?”.
Đáp lại, Trịnh Kim Thành lắc đầu rồi thở dài một hơi, hắn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, trả lời. “Ta nào dám có ý định đó? Đây chỉ là quyết định của ta mà thôi? Tuy rất ích kỷ nhưng ta nghĩ họ cũng sẽ thông cảm và bỏ qua cho ta?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm Trịnh Kim Thành một lúc. “Ngươi có quyết định rất sáng suốt? Ta nói vậy không phải vì muốn chà xát lên tâm can của ngươi nhưng đó là cách duy nhất để cứu tính mạng của bọn họ?”.
“Ngươi ích kỷ, ta không phủ nhận. Nhưng nếu như ngươi không ích kỷ thì không chỉ tính mạng của bọn họ mà ngay cả Trịnh gia cũng cũng không còn?”.
“Ta biết bản thân ngươi hiện tại đang suy nghĩ gì? Ta biết trong đầu ngươi đang nghĩ gì về ta?”.
“Nhưng ngươi phải biết một chuyện là ngươi đã thề sẽ thần phục ta? Ngươi vĩnh viễn không thể làm trái mệnh lệnh của ta? Ngươi cũng nên cảm thấy may mắn vì chuyện đó?”.
“Sau này rồi ngươi sẽ thấy? Ngươi và Trịnh gia gặp ta may mắn biết nhường nào? Các ngươi sẽ không biết tương lai sẽ có cơ duyên to lớn như thế nào đâu?”.
- --
Đám người nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt họ nhìn Đế Nguyên Quân với dáng vẻ kinh ngạc đến ngơ ngác rồi bất ngờ cười lớn một tiếng. “Hahaha… Ngươi vừa nói gì? Ta nghe còn chưa rõ?”.
“Hahaha… Tên này dựa vào đâu mà muốn gia chủ phế bỏ đan điền và đuổi bọn ta ra khỏi Trịnh gia? Đúng là buồn cười?”.
“Ta nói cho ngươi nghe, ngươi chỉ là một tên từ đâu đến thì biết gì? Ngươi biết bọn ta đã vì Trịnh gia mà làm biết bao nhiêu là việc? Ngươi có biết vì Trịnh gia mà bọn ta phải liều mình biết bao nhiêu lần?”.
“Ngươi nghĩ bản thân mình là ai mà dám buông lời đó trước mặt bọn ta?”.
“...”.
Mặc kệ lời nói của đám người, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía Trịnh Kim Thành thì thấy vẻ mặt hắn lúc này đang bối rối vô cùng. Đế Nguyên Quân liền hiểu những suy nghĩ hiện tại của Trịnh gia chủ.
Đế Nguyên Quân không quan tâm đến suy nghĩ của Trịnh Kim Thành mà chỉ quay người lên tiếng rồi rời đi. “Nếu như ngươi cảm thấy giữ lại mười người này mà có thể cứu được Trịnh gia trong tình cảnh hiện tại thì có thể buông tha cho họ. Khi đó ta cũng sẽ rời khỏi Trịnh gia và ta cũng sẽ không đảm bảo tính mạng cho chúng”.
“Trịnh gia chủ, ngươi tự đưa ra quyết định đi”.
“...”. Trịnh Kim Thành cúi đầu, vẻ mặt hắn lộ rõ sự hoang mang và không biết phải làm như thế nào cho đúng. Hắn nghe từng câu từng chữ Đế Nguyên Quân rót vào tai mà không kiềm chế được cảm xúc mà bất giác run lên.
Tuy hắn chỉ mới gặp Đế Nguyên Quân không lâu nhưng lại nhìn thấy rất rõ tính cách quả quyết và đầy sự quyết đoán mà không kiêng nể bất cứ chuyện gì. Trịnh Kim Thành không thể hiểu được việc một người có tính cách đáng sợ có thể ra tay giúp đỡ hắn, giúp đỡ Trịnh gia vượt qua hiểm cảnh là phúc hay họa.
Trịnh Kim Thành không đoán được việc Đế Nguyên Quân sau khi giúp Trịnh gia vượt qua được khó khăn ở trước mắt thì sau này sẽ như thế nào? Nhưng những gì mà hắn suy nghĩ hiện tại đều đã quá muộn màng, bởi vì hắn lúc trước không suy nghĩ thấu đáo nên đã thề là sẽ khuất phục Đế Nguyên Quân. Và nếu Trịnh Kim Thành bây giờ phản bội lại lời thề đó thì không phải chịu sự trừng phạt của Đế Nguyên Quân đó chính là cái chết, càng đáng sợ hơn là không chỉ có hắn mà toàn bộ người của Trịnh gia vĩnh viễn sẽ không thể nhập luân hồi.
Bất giác, Trịnh Kim Thành ngẩng đầu nhìn lên cao rồi cười lớn một tiếng. Người ngoài nhìn vào thì tưởng chừng hắn cười vì chuyện vui vẻ nào đó nhưng thực chất ở trong tâm can hắn lại là vô tận sóng lớn. Hắn biết và công nhận những công lao và đóng góp của mười người này đối với Trịnh gia lớn như thế nào? Hắn cũng hiểu rõ mười người này đã trải qua biết bao nhiêu kho khăn với Trịnh gia? Tuy không thể nói họ có ân nhưng lại có một công lao vô cùng to lớn.
Trịnh Kim Thành lúc này cảm thấy rất hối hận. Hắn biết tính cách Đế Nguyên Quân sát phạt quyết đoán, không màng đến tính mạng người khác nhưng hắn vì sợ làm phật ý nên mới không ngăn cản mười người đó buông lời khinh thường, phỉ nhổ Đế Nguyên Quân. Và nếu như hắn dám lên tiếng can ngăn thì chuyện như thế này đã không xảy ra?
Nhưng Trịnh Kim Thành có hối hận thì lúc này cũng đã quá muộn. Ánh mắt hắn nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân rời đi thở dài một hơi, sau đó lại đưa mắt nhìn về phía mười người với ánh mắt hối hận, hổ thẹn và khó nói.
“...”. Đám người nhìn biểu cảm Trịnh Kim Thành hiện tại thì họ liền biết được những ý định tiếp theo nên lên tiếng. “Gia chủ, không lẽ ngươi vì một người ngoài mà đối xử với bọn ta như thế?”.
“Ngươi không nhớ những gì mà bọn ta đã làm cho Trinh gia hay sao?”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi vì một người ngoài mà nhẫn tâm ra tay với những người thân cận ở bên cạnh? Chuyện này nếu như truyền ra ngoài thì không chỉ ngươi mà ngay cả Trịnh gia sẽ bị người đời khinh thường?”.
“Gia chủ, ngươi từ trước đến giờ đã từng xem ta là một người thân cận?”.
“Ta thật sự không hiểu được, ngươi lại đem niềm tin đặt lên một người xa lạ mà ngươi không hề hay biết hắn ta là người như thế nào? Chẳng nhẽ ngươi không sợ hắn có dã tâm sẽ đoạt lấy toàn bộ Trịnh gia vào trong lòng bàn tay? Thậm chí là biến Trịnh gia thành con rối để tùy ý điều khiển?”.
“Tại sao ngươi lại không tin vào bọn ta? Tại sao lại không tin vào những xương máu mà bọn ta phải trả vì Trịnh gia?”.
“...”.
Đối mặt với những lời trách móc của đám người, Trịnh Kim Thành cảm thấy hổ thẹn vô cùng, tâm can hắn lúc này giống như bị thứ gì đó cào xé. Trịnh Kim Thành lúc này tự hỏi ‘Liệu bản thân hắn làm như thế này là đúng hay sai? Liệu có còn cách nào khác để cứu vãn lấy tình cảnh này?’.
Đứng xững người một hồi lâu nhưng Trịnh Kim Thành không biến bản thân hắn hiện tại phải làm như thế nào cả? Cho dù hắn hiện tại có quỳ xuống cầu xin Đế Nguyên Quân thì cũng không thể giải quyết được mà trái lại còn khiến mười người này cảm thấy bị hạ thấp và sẽ khinh thường hắn.
Không còn cách nào khác, Trịnh Kim Thành chỉ có thể nhìn mười người một lúc rồi cúi đầu. “Các vị, là Trịnh Kim Thành ta có lỗi. Ta biết những gì mà các vị đã làm cho ta và làm cho Trịnh gia lớn như thế nào? Ta hiện tại cũng không biết nên làm như thế nào mới phải?”.
“Là do bản thân ta yếu kém, là do ta sợ hãi trước công tử nên mới không dám đứng ra nói giúp. Ta bây giờ cũng không biết phải làm gì để mọi chuyện có thể được ổn thỏa”.
“Ta biết bản thân sẽ bị người đời xỉa xói, khinh thường vì chuyện ngày hôm nay nhưng ta mong các vị hãy thông cảm và bỏ qua? Nếu như ta không làm theo lời hắn thì không chỉ các ngươi mà ngay cả ta cũng không thể tránh khỏi cái chết?”.
“Chắc có lẽ các ngươi không tin nhưng thực lực của hắn vượt xa ta và cả bốn vị trưởng lão. Ta bây giờ cũng không còn cách nào khác ngoài việc khuất phục hắn để hắn giúp Trịnh gia ta vượt qua được hiểm cảnh trước mắt”.
“Ta biết bản thân làm như thế là rất ích kỷ nhưng ta không còn cách nào khác nữa?”.
Trịnh Kim Thành vừa nói vừa đưa tay lên vận lực. “Đợi sau khi Trịnh gia vượt qua được hiểm cảnh này thì ta sẽ tìm mọi cách để có thể bù đắp lại cho các ngươi”.
“Xin hãy tha lỗi cho sự yếu kém này của ta?”.
Răng rắc!
Liền tiếp, từng thành âm nứt vỡ nhỏ nhẹ nhưng lại khiến tâm can Trịnh Kim Thành không ngừng run lên. Ánh mắt hắn nhìn thấy mười người nằm la liệt ở trên nền đất với dáng vẻ đau đớn đến cùng cực, khóe miệng thì liên tục thổ huyết. Nhìn những ánh mắt căm phẫn và khinh thường của mười người. Trịnh Kim Thành hai tay thít chặt lại rồi một lần nữa cúi đầu, hắn không còn mặt mũi gì khi nhìn vào ánh mắt của bọn họ.
Đám người đau đớn nằm dưới đất căm hận, lớn tiếng kêu gào. “Trịnh Kim Thành, uổng công ta tin tưởng ngươi? Nhưng ta không ngờ ngươi lại có thể đối xử với ta như thế? Ta khinh thường ngươi?”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Uổng công bọn ta gọi ngươi một tiếng “Gia chủ”, uổng công ta tin ngươi có thể vì bọn ta mà vạch mặt với hắn. Nhưng ta không ngờ? Ngươi có thể vì một kẻ xa lạ lại phế bỏ đan điền của ta?”.
“Chuyện ngày hôm nay ta chắc chắn sẽ không bao giờ quên? Trịnh Kim Thành, ta cho dù có chết cũng sẽ không bao giờ buông tha cho ngươi?”.
“Ta rủa cho ngươi và cả Trịnh gia này sẽ bị Nam gia tiêu diệt?”.
“...”.
Nghe những lời thóa mạ của những người từng là người thân cận phò tá thốt ra. Trịnh Kim Thành không ngờ được là họ vậy mà có thẻ rủa Trịnh gia sẽ bị Nam gia tiêu diệt? Tuy khó lòng mà chấp nhận được nhưng hắn lúc này sao có thể lên tiếng phản bác lại?
Tất cả mọi chuyện là đều do hắn tự mình làm ra, tất cả là tại vì bản thân hắn?
“...”. Trịnh Kim Thành cắn chặt răng một lúc thở dài một hơi rồi quay người, ánh mắt hắn nhìn về phía đám gia nhân, nói. “Người đâu, mang mười người này rời khỏi Trịnh gia ngay lập tức?”.
Nhìn mười người bị khiên ra bên ngoài, thấy ánh mắt căm phẫn và đầy nộ ý của đám người nhìn lại. Trịnh Kim Thành tuy không nỡ nhưng bây giờ cũng chỉ còn cách này nữa mà thôi. “Mong các ngươi hãy hiểu cho ta? Đợi ta ba tháng thôi? Ta sẽ tự mình tìm và bù đắp lại cho các ngươi”.
Quay vào trong chính điện, Trịnh Kim Thành vẻ mặt thất thần ngồi xuống. Hắn đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân đang ngồi trên ghế gia chủ thì lộ ra vẻ khó nói vô cùng.
Nhìn thấy biểu cảm này của Trịnh Kim Thành, Đế Nguyên Quân ánh mắt hờ hững giống như không quan tâm đế những chuyện vừa xảy ra. “Trịnh gia chủ, ngươi bây giờ đang âm thầm trách móc ta sao?”.
Đáp lại, Trịnh Kim Thành lắc đầu rồi thở dài một hơi, hắn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, trả lời. “Ta nào dám có ý định đó? Đây chỉ là quyết định của ta mà thôi? Tuy rất ích kỷ nhưng ta nghĩ họ cũng sẽ thông cảm và bỏ qua cho ta?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt nhìn chằm chằm Trịnh Kim Thành một lúc. “Ngươi có quyết định rất sáng suốt? Ta nói vậy không phải vì muốn chà xát lên tâm can của ngươi nhưng đó là cách duy nhất để cứu tính mạng của bọn họ?”.
“Ngươi ích kỷ, ta không phủ nhận. Nhưng nếu như ngươi không ích kỷ thì không chỉ tính mạng của bọn họ mà ngay cả Trịnh gia cũng cũng không còn?”.
“Ta biết bản thân ngươi hiện tại đang suy nghĩ gì? Ta biết trong đầu ngươi đang nghĩ gì về ta?”.
“Nhưng ngươi phải biết một chuyện là ngươi đã thề sẽ thần phục ta? Ngươi vĩnh viễn không thể làm trái mệnh lệnh của ta? Ngươi cũng nên cảm thấy may mắn vì chuyện đó?”.
“Sau này rồi ngươi sẽ thấy? Ngươi và Trịnh gia gặp ta may mắn biết nhường nào? Các ngươi sẽ không biết tương lai sẽ có cơ duyên to lớn như thế nào đâu?”.
- --
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro