Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Tầng thứ hai
Tương Tác Ta
2024-11-10 10:45:56
“Muốn ta tha cho ngươi?”
Ánh mắt hững hờ nhìn Doãn Thanh Bình, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt không có một chút hứng thú lên tiếng. Sau đó, cô đưa mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng hỏi hắn.
“Ngươi thấy ta có nên tha cho hắn hay không?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân cất bước tiến lại gần, ánh mắt hắn hững hờ nhìn chằm chằm Doãn Thanh Bình, nói.
“Chuyện này thì ngươi tự quyết định là được nhưng theo ta nghĩ thì việc buông tha dễ dàng như thế này không tốt một chút nào cả và ta cũng không dám chắc hắn sau này sẽ gây thêm phiền phức cho ta nữa hay không?”
“Để đảm bảo thì ta sẽ truyền vào người ngươi một đạo cấm chế, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn không tạo ra bất cứ phiền phức gì cho ta thì ngươi cứ yên tâm mà sống. Còn ngược lại thì ngươi chỉ có một con đường chết?”
Nhìn gương mặt lạnh lẽo và ánh mắt sâu thẳm giống như muốn cuốn hắn vào trong một thế giới tăm tối đầy đáng sợ. Doãn Thanh Bình sợ hãi run rẩy một cách kịch liệt, hai mắt hắn không dám nhìn vào ánh mắt của Đế Nguyên Quân mà chỉ biết gồng mình trườn ra sau và thốt ra với một giọng điệu đầy kinh hãi.
“Ngươi… Ngươi định làm gì ta? Ta đảm bảo? Ta hứa? Ta thề? Ta sẽ không gây thêm chuyện phiền phức nào nữa nên xin hãy tha cho ta?”
“Thật đáng tiếc? Ta lúc trước còn tin vào những lời hứa nhưng ta hiện tại đã không còn tin tưởng nữa rồi?”
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa vung tay đánh ra một đạo cấm chú xông thẳng vào trong cơ thể Doãn Thanh Bình và cuốn chặt lấy tim hắn ta.
“Ta là một người không muốn bị kẻ khác gây phiền hà nên ngươi hãy ngoan ngoãn vâng lời nếu không tử lộ sẽ đến với ngươi sớm thôi?”
Bất giác, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh rồi lên tiếng nói tiếp.
“À đúng rồi? Ta quên không nhắc nhở? Nếu như ngươi có ý định phá cấm chế này của ta thì tốt nhất nên quên ý định đó đi vì chỉ có một mình ta có thể phá giải? Còn nếu như ngươi không tin thì có thể thử và tự nhận lấy hậu quả?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân cùng Lâm Tuyết Nhi trực tiếp quay người và đi về phía bậc thang dẫn lên tầng thứ hai trước ánh mắt đầy sự thích thú của những người xung quanh.
Quá sợ hãi, Doãn Thanh Bình đột nhiên rùng mình một cái rồi ngất lịm ngay trước mặt bốn tên cận vệ.
“Thiếu chủ… Thiếu chủ?”.
Nhìn bóng lưng hai người tiến lại gần, đám người xung quanh bắt đầu bàn tán to nhỏ.
“Haha… Đúng là buồn cười? Tên Doãn Thanh Bình tưởng ai cũng có thể trêu ghẹo được hay sao? Đúng là đáng đời?”
“Ta nghĩ hắn ta từ nay về sau sẽ không dám đối mặt với nữ nhân chứ đừng nói đến việc trêu ghẹo. Nếu là ta ở trong hoàn cảnh của hắn cũng không đủ can đảm để làm thế?”
“Có lẽ đây chính là tâm ma của hắn từ nay về sau quá? Haha…”
“Thật sự không ngờ, danh tiếng của Doãn gia từ trước đến giờ đang rất thịnh và có nhiều người nghe thấy tên tuổi nhưng hiện tại lại bị người khác vuốt mặt? Ta thật sự tò mò, sau khi Doãn gia chủ biết được việc này sẽ có phản ứng như thế nào?”
“Chắc Doãn gia chủ sẽ tìm hai người này sớm thôi? Ta chắc chắn điều đó?”
“Nhưng nghĩ lại thì cũng cảm thấy phấn khích, ta không ngờ một đại mỹ nữ lại có thể làm ra dáng vẻ bá đạo đến như vậy? Đúng là mở mang tầm mắt?”
“Nữ tử kia nhìn thì có vẻ bá đạo hơn nhưng ta lại để ý tên nam tử kia hơn? Nhìn dáng vẻ của hắn còn rất nhỏ tuổi nhưng mái tóc lại không khác như một lão già và cánh tay bị phế của hắn? Chẳng nhẽ hắn ta là một đại năng cải lão hoàn đồng?”
“Haha… Không thể nào? Ngươi nghĩ việc cải lão hoàn đồng mà dễ sao? Hơn nữa hắn ta chỉ có cảnh giới Thiên Địa cảnh tầng hai mà gọi đại năng? Vậy còn bọn ta thì sao?”
“Ta thì thấy hai người này không tầm thường, vừa có gan gây thù với Doãn gia và vừa không sợ nguy hiểm mà tự mình đến đây? Ban đầu thì ta có chút định kiến với hai người này nhưng hiện tại thì thấy họ có đủ khả năng để đến đây?”
“Đúng thế? Ta bây giờ vẫn còn cảm thấy khó tin đây? Không ngờ trong những người trẻ tuổi lại có người có thể dọa Doãn Thanh Bình sợ hãi đến mức mà ngất luôn được?”
“...”.
Mặc kệ những lời bàn tán của những người xung quanh, Lâm Tuyết Nhi quay qua hỏi.
“Ta thấy tên Doãn Thanh Bình cũng chưa gây ra chuyện gì quá lớn nên việc dùng cấm chế lên người hắn có phải quá nặng hay không?”
“Đúng là việc hắn làm đến mức đó nhưng nếu như ta buông tha hắn dễ dàng như vậy thì hắn chắc chắn sẽ gây thêm phiền phức cho ta mà thôi?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Thật sự mà nói thì ta cũng chẳng muốn dây dưa gì với hắn ta nhưng thế gian này đâu cho phép ta làm điều đó? Với tình hình của ta hiện tại là không đủ để đối mặt chứ đừng nói đến thế lực đứng ở sau lưng hắn?”
“Chính vì thế nên ta mới không để việc đó xảy ra? Để ngăn được những chuyện phiền phức sẽ xảy đến trong tương lai thì ta cần phải trở thành kẻ ác và khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi thì mới chính là cách tốt nhất?”
“Ta biết rồi?”
Lâm Tuyết Nhi vui vẻ gật đầu, đáp.
“Nguyên Quân? Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao những người này lại tụ tập ở nơi này mà không một ai đi lên tầng thứ hai cả? Chẳng phải bọn họ đến trước ta hay sao?”
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, hắn liếc mắt nhìn những người xung quanh một lúc rồi lên tiếng đáp lời.
“Đúng là thế thật? Chắc họ có một nguyên do nào đó nên đến bây giờ vẫn chưa có ý định đi lên tầng thứ hai mà thôi? Chuyện của họ chẳng liên quan gì đến ta nên ta cũng chẳng cần để ý đến làm gì?”
Đặt bước chân lên bậc thang thì sắc mặt của những người xung quanh nhìn hai người bỗng trở nên trầm xuống và ẩn sâu trong ánh mắt họ hiển lên một thứ cảm giác nào đó khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy kỳ lạ.
Khi cả hai người vừa đi lên bậc thứ hai thì đột nhiên, một thanh âm ở trong đám người đột nhiên vang lên khiến cả hai người bị giật mình.
“Ta khuyên hai ngươi nên ngoan ngoãn chờ đợi ở đây thì hơn? Ta biết cơ duyên là rất quan trọng nhưng tính mạng lại quan trọng hơn rất nhiều?”
Sau đó, những người khác cũng bắt đầu ồ lên bàn tán một cách sôi nổi.
“Đúng thế, bọn ta bị kẹt ở nơi này hơn một tháng rồi nhưng vẫn chưa có bất kỳ phản hồi nào cả? Những người từng đặt chân lên tầng thứ hai đến hiện tại vẫn chưa quay về nên chắc có lẽ họ đã bị kẹt ở trong huyễn cảnh rồi?”
“Đúng thật, gần hai mươi người tiến lên tầng hai và trong đó có một cường giả Tinh Cực cảnh dẫn đội mà vẫn chưa quay trở về thì huyễn cảnh chắc vẫn chưa được phá giải?”
“Ngay cả Tinh Cực cảnh cường giả mà không phá được thì hai ngươi đi lên trên đó cũng chỉ còn nước bị kẹt lại ở trong đó mà thôi? Bọn ta lúc trước đã lên trên đó một vài lần rồi và phát hiện có không ít người đã chết ở trong đó nên chỉ dựa vào thực lực của hai ngươi không thể làm gì được đâu?”
“Ta là người lúc trước thoát ra khỏi huyễn cảnh nên ta biết được không ít thứ ở trong đó nhưng mà chẳng có gì quan trọng cả. Ta lúc trước cùng những người khác vượt qua được tầng huyễn cảnh đầu tiên nhưng khi vừa đặt chân đến tầng thứ hai thì bị một thứ kinh khủng nào đó phục kích nên cả đoàn chỉ có một mình ta sống sót ra ngoài?”
“Đáng sợ như vậy sao? Ta cảm thấy thật may mắn khi bản thân không đặt chân đến đó?”.
“Bây giờ chỉ cần đứng ở đây và đợi tin tức của những người ở trên tầng hai mà thôi?”
“...”.
Nhìn sắc mặt đám người tỏ vẻ lo lắng, Lâm Tuyết Nhi đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ ngập ngừng, hỏi.
“Ta cảm thấy lời nói của những người này có vẽ không phải nói dối? Ngươi nghĩ sao về chuyện này?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lối đi vào của tầng hai thì bỗng thở dài một hơi rồi sau đó đưa mắt nhìn những người xung quanh và nói.
“Đa tạ các vị đã lên tiếng nhắc nhở nhưng ta không thể đứng đợi ở đây mãi được? Tuy ta không am hiểu quá nhiều về trận pháp và huyễn cảnh nhưng vẫn dám chắc được một vài phần nào đó?”
Sau đó, Đế Nguyên Quân nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi gật đầu, đáp.
“Đi thôi”.
Thấy bóng lưng hai người càng ngày càng lên cao và biến mất thì những người đứng ở phía bên dưới bắt đầu lên tiếng chỉ trỏ, bàn tán ở sau lưng hai người.
“Đúng là không biết tốt xấu, uổng công ta có ý tốt nhắc nhở mà không chịu nghe? Người tự tin đến mức thái quá như thế này thì sớm muộn gì cũng gặp phải nguy hiểm thôi?”
“Đại mỹ nữ kia vì đi theo tên đó mà bỏ mạng thì đúng là đáng tiếc? Nếu như ta gặp được một người như thế thì ta chắc chắn sẽ bảo vệ một cách cẩn thận chứ không giống như tên này?”
“Kệ hai người đó đi? Chỉ là Thiên Địa cảnh tầng hai mà muốn phá mở huyễn cảnh? Đúng là chưa nhận thấy sự đáng sợ của huyễn cảnh nên mới tự tin như thế chứ một khi đã trải qua thì liệu hai người đó còn có thể ra ngoài được nữa hay không?”
“Chắc chắn là không rồi? Ngay cả Thiên Địa cảnh đỉnh phong cũng có thể bỏ mệnh ở trong đó chứ đừng nói đến hai người đó?”
“Chỉ vì một quyết định sai lầm mà phải đón nhận cái chết? Đúng là đáng tiếc?”
Ánh mắt hững hờ nhìn Doãn Thanh Bình, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt không có một chút hứng thú lên tiếng. Sau đó, cô đưa mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng hỏi hắn.
“Ngươi thấy ta có nên tha cho hắn hay không?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân cất bước tiến lại gần, ánh mắt hắn hững hờ nhìn chằm chằm Doãn Thanh Bình, nói.
“Chuyện này thì ngươi tự quyết định là được nhưng theo ta nghĩ thì việc buông tha dễ dàng như thế này không tốt một chút nào cả và ta cũng không dám chắc hắn sau này sẽ gây thêm phiền phức cho ta nữa hay không?”
“Để đảm bảo thì ta sẽ truyền vào người ngươi một đạo cấm chế, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn không tạo ra bất cứ phiền phức gì cho ta thì ngươi cứ yên tâm mà sống. Còn ngược lại thì ngươi chỉ có một con đường chết?”
Nhìn gương mặt lạnh lẽo và ánh mắt sâu thẳm giống như muốn cuốn hắn vào trong một thế giới tăm tối đầy đáng sợ. Doãn Thanh Bình sợ hãi run rẩy một cách kịch liệt, hai mắt hắn không dám nhìn vào ánh mắt của Đế Nguyên Quân mà chỉ biết gồng mình trườn ra sau và thốt ra với một giọng điệu đầy kinh hãi.
“Ngươi… Ngươi định làm gì ta? Ta đảm bảo? Ta hứa? Ta thề? Ta sẽ không gây thêm chuyện phiền phức nào nữa nên xin hãy tha cho ta?”
“Thật đáng tiếc? Ta lúc trước còn tin vào những lời hứa nhưng ta hiện tại đã không còn tin tưởng nữa rồi?”
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa vung tay đánh ra một đạo cấm chú xông thẳng vào trong cơ thể Doãn Thanh Bình và cuốn chặt lấy tim hắn ta.
“Ta là một người không muốn bị kẻ khác gây phiền hà nên ngươi hãy ngoan ngoãn vâng lời nếu không tử lộ sẽ đến với ngươi sớm thôi?”
Bất giác, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh rồi lên tiếng nói tiếp.
“À đúng rồi? Ta quên không nhắc nhở? Nếu như ngươi có ý định phá cấm chế này của ta thì tốt nhất nên quên ý định đó đi vì chỉ có một mình ta có thể phá giải? Còn nếu như ngươi không tin thì có thể thử và tự nhận lấy hậu quả?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân cùng Lâm Tuyết Nhi trực tiếp quay người và đi về phía bậc thang dẫn lên tầng thứ hai trước ánh mắt đầy sự thích thú của những người xung quanh.
Quá sợ hãi, Doãn Thanh Bình đột nhiên rùng mình một cái rồi ngất lịm ngay trước mặt bốn tên cận vệ.
“Thiếu chủ… Thiếu chủ?”.
Nhìn bóng lưng hai người tiến lại gần, đám người xung quanh bắt đầu bàn tán to nhỏ.
“Haha… Đúng là buồn cười? Tên Doãn Thanh Bình tưởng ai cũng có thể trêu ghẹo được hay sao? Đúng là đáng đời?”
“Ta nghĩ hắn ta từ nay về sau sẽ không dám đối mặt với nữ nhân chứ đừng nói đến việc trêu ghẹo. Nếu là ta ở trong hoàn cảnh của hắn cũng không đủ can đảm để làm thế?”
“Có lẽ đây chính là tâm ma của hắn từ nay về sau quá? Haha…”
“Thật sự không ngờ, danh tiếng của Doãn gia từ trước đến giờ đang rất thịnh và có nhiều người nghe thấy tên tuổi nhưng hiện tại lại bị người khác vuốt mặt? Ta thật sự tò mò, sau khi Doãn gia chủ biết được việc này sẽ có phản ứng như thế nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chắc Doãn gia chủ sẽ tìm hai người này sớm thôi? Ta chắc chắn điều đó?”
“Nhưng nghĩ lại thì cũng cảm thấy phấn khích, ta không ngờ một đại mỹ nữ lại có thể làm ra dáng vẻ bá đạo đến như vậy? Đúng là mở mang tầm mắt?”
“Nữ tử kia nhìn thì có vẻ bá đạo hơn nhưng ta lại để ý tên nam tử kia hơn? Nhìn dáng vẻ của hắn còn rất nhỏ tuổi nhưng mái tóc lại không khác như một lão già và cánh tay bị phế của hắn? Chẳng nhẽ hắn ta là một đại năng cải lão hoàn đồng?”
“Haha… Không thể nào? Ngươi nghĩ việc cải lão hoàn đồng mà dễ sao? Hơn nữa hắn ta chỉ có cảnh giới Thiên Địa cảnh tầng hai mà gọi đại năng? Vậy còn bọn ta thì sao?”
“Ta thì thấy hai người này không tầm thường, vừa có gan gây thù với Doãn gia và vừa không sợ nguy hiểm mà tự mình đến đây? Ban đầu thì ta có chút định kiến với hai người này nhưng hiện tại thì thấy họ có đủ khả năng để đến đây?”
“Đúng thế? Ta bây giờ vẫn còn cảm thấy khó tin đây? Không ngờ trong những người trẻ tuổi lại có người có thể dọa Doãn Thanh Bình sợ hãi đến mức mà ngất luôn được?”
“...”.
Mặc kệ những lời bàn tán của những người xung quanh, Lâm Tuyết Nhi quay qua hỏi.
“Ta thấy tên Doãn Thanh Bình cũng chưa gây ra chuyện gì quá lớn nên việc dùng cấm chế lên người hắn có phải quá nặng hay không?”
“Đúng là việc hắn làm đến mức đó nhưng nếu như ta buông tha hắn dễ dàng như vậy thì hắn chắc chắn sẽ gây thêm phiền phức cho ta mà thôi?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Thật sự mà nói thì ta cũng chẳng muốn dây dưa gì với hắn ta nhưng thế gian này đâu cho phép ta làm điều đó? Với tình hình của ta hiện tại là không đủ để đối mặt chứ đừng nói đến thế lực đứng ở sau lưng hắn?”
“Chính vì thế nên ta mới không để việc đó xảy ra? Để ngăn được những chuyện phiền phức sẽ xảy đến trong tương lai thì ta cần phải trở thành kẻ ác và khiến hắn ta cảm thấy sợ hãi thì mới chính là cách tốt nhất?”
“Ta biết rồi?”
Lâm Tuyết Nhi vui vẻ gật đầu, đáp.
“Nguyên Quân? Ngươi không cảm thấy kỳ lạ sao? Tại sao những người này lại tụ tập ở nơi này mà không một ai đi lên tầng thứ hai cả? Chẳng phải bọn họ đến trước ta hay sao?”
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ nhíu mày, hắn liếc mắt nhìn những người xung quanh một lúc rồi lên tiếng đáp lời.
“Đúng là thế thật? Chắc họ có một nguyên do nào đó nên đến bây giờ vẫn chưa có ý định đi lên tầng thứ hai mà thôi? Chuyện của họ chẳng liên quan gì đến ta nên ta cũng chẳng cần để ý đến làm gì?”
Đặt bước chân lên bậc thang thì sắc mặt của những người xung quanh nhìn hai người bỗng trở nên trầm xuống và ẩn sâu trong ánh mắt họ hiển lên một thứ cảm giác nào đó khiến Đế Nguyên Quân cảm thấy kỳ lạ.
Khi cả hai người vừa đi lên bậc thứ hai thì đột nhiên, một thanh âm ở trong đám người đột nhiên vang lên khiến cả hai người bị giật mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta khuyên hai ngươi nên ngoan ngoãn chờ đợi ở đây thì hơn? Ta biết cơ duyên là rất quan trọng nhưng tính mạng lại quan trọng hơn rất nhiều?”
Sau đó, những người khác cũng bắt đầu ồ lên bàn tán một cách sôi nổi.
“Đúng thế, bọn ta bị kẹt ở nơi này hơn một tháng rồi nhưng vẫn chưa có bất kỳ phản hồi nào cả? Những người từng đặt chân lên tầng thứ hai đến hiện tại vẫn chưa quay về nên chắc có lẽ họ đã bị kẹt ở trong huyễn cảnh rồi?”
“Đúng thật, gần hai mươi người tiến lên tầng hai và trong đó có một cường giả Tinh Cực cảnh dẫn đội mà vẫn chưa quay trở về thì huyễn cảnh chắc vẫn chưa được phá giải?”
“Ngay cả Tinh Cực cảnh cường giả mà không phá được thì hai ngươi đi lên trên đó cũng chỉ còn nước bị kẹt lại ở trong đó mà thôi? Bọn ta lúc trước đã lên trên đó một vài lần rồi và phát hiện có không ít người đã chết ở trong đó nên chỉ dựa vào thực lực của hai ngươi không thể làm gì được đâu?”
“Ta là người lúc trước thoát ra khỏi huyễn cảnh nên ta biết được không ít thứ ở trong đó nhưng mà chẳng có gì quan trọng cả. Ta lúc trước cùng những người khác vượt qua được tầng huyễn cảnh đầu tiên nhưng khi vừa đặt chân đến tầng thứ hai thì bị một thứ kinh khủng nào đó phục kích nên cả đoàn chỉ có một mình ta sống sót ra ngoài?”
“Đáng sợ như vậy sao? Ta cảm thấy thật may mắn khi bản thân không đặt chân đến đó?”.
“Bây giờ chỉ cần đứng ở đây và đợi tin tức của những người ở trên tầng hai mà thôi?”
“...”.
Nhìn sắc mặt đám người tỏ vẻ lo lắng, Lâm Tuyết Nhi đưa mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ ngập ngừng, hỏi.
“Ta cảm thấy lời nói của những người này có vẽ không phải nói dối? Ngươi nghĩ sao về chuyện này?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lối đi vào của tầng hai thì bỗng thở dài một hơi rồi sau đó đưa mắt nhìn những người xung quanh và nói.
“Đa tạ các vị đã lên tiếng nhắc nhở nhưng ta không thể đứng đợi ở đây mãi được? Tuy ta không am hiểu quá nhiều về trận pháp và huyễn cảnh nhưng vẫn dám chắc được một vài phần nào đó?”
Sau đó, Đế Nguyên Quân nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi gật đầu, đáp.
“Đi thôi”.
Thấy bóng lưng hai người càng ngày càng lên cao và biến mất thì những người đứng ở phía bên dưới bắt đầu lên tiếng chỉ trỏ, bàn tán ở sau lưng hai người.
“Đúng là không biết tốt xấu, uổng công ta có ý tốt nhắc nhở mà không chịu nghe? Người tự tin đến mức thái quá như thế này thì sớm muộn gì cũng gặp phải nguy hiểm thôi?”
“Đại mỹ nữ kia vì đi theo tên đó mà bỏ mạng thì đúng là đáng tiếc? Nếu như ta gặp được một người như thế thì ta chắc chắn sẽ bảo vệ một cách cẩn thận chứ không giống như tên này?”
“Kệ hai người đó đi? Chỉ là Thiên Địa cảnh tầng hai mà muốn phá mở huyễn cảnh? Đúng là chưa nhận thấy sự đáng sợ của huyễn cảnh nên mới tự tin như thế chứ một khi đã trải qua thì liệu hai người đó còn có thể ra ngoài được nữa hay không?”
“Chắc chắn là không rồi? Ngay cả Thiên Địa cảnh đỉnh phong cũng có thể bỏ mệnh ở trong đó chứ đừng nói đến hai người đó?”
“Chỉ vì một quyết định sai lầm mà phải đón nhận cái chết? Đúng là đáng tiếc?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro