Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Thu phục
Tương Tác Ta
2024-11-10 10:45:56
Ở bên ngoại ô Thanh Lan thành!
Đây là một nơi cách xa khu vực trung tâm gần năm mươi dặm, nơi đây là một khu vực cách xa vùng phồn hoa ở trong thành và rất tách biệt. Ở nơi trung tâm là dành cho những thế lực lớn ở trong thành tọa lạc, còn ở vùng ngoại ô lại là những tiểu gia tộc và những thế lực nhỏ bé.
Tuy vùng ngoại ô không được phồn thịnh như ở khu trung tâm nhưng nơi này lại chiếm một phần tương đối lớn ở trong thành. Đa phần chỉ là những thế lực nhỏ yếu nhưng số lượng lại đông đảo vô cùng.
Ban đầu, Đế Nguyên Quân cũng không có ý định là sẽ đến vùng ngoại ô mà hắn dự định là sẽ rời khỏi Thanh Lan thành để tiến vào Nam Hoang Sơm Mạch để tìm kiếm cơ duyên. Nhưng cũng vì sự tò mò và mong đợi của mình, Đế Nguyên Quân quyết định đi đến vùng ngoại ô này để tìm xem thử có thứ gì hữu ích và cũng trong thời gian này thì cảnh giới của hắn cũng đã đạt đến giới hạn nhưng hắn cũng không sớm đột phá Ngưng Hải cảnh mà một lòng vẫn đợi Huyết Đế Mộc nảy mầm.
Hắn vì sợ căn cơ hiện tại còn quá yếu so với trước đây nên Đế Nguyên Quân muốn dùng Huyết Đế Mộc, một trong các loại Thánh dược cấp cao khi mà nó trưởng thành. Và hắn cũng muốn nhân cơ hội này để Ngũ Hành Bá Thể Quyết một lần nữa tiến giai. Như thế thì hắn mới có thể đảm bảo được căn cơ của mình, tuy vẫn còn hơi thấp so với trước đây nhưng với một cơ thể không có thiên phú thì chừng đó đã vượt qua sức tưởng tượng của Đế Nguyên Quân rồi.
Ngồi ở trong một tửu điếm, Đế Nguyên Quân dành thời gian gần năm ngày để nghe ngóng tin tức ở trong này. Tuy chỉ năm ngày ngắn ngủi nhưng Đế Nguyên Quân đã nắm được một vài phần thông tin hữu ích.
Hắn ban đầu cũng không mong đợi gì nhiều ở vùng ngoại ô nhưng có một điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ nhất và cảm thấy rất trái ngược với khu vực trung tâm. Ở nơi tập trung các đại thế lực thì bọn họ thường sẽ không thể hiện rõ âm mưu và sự thù địch của mình, mà thay vào đó là sự âm thầm câu kéo, âm thầm thực hiện, họ không muốn vì mâu thuẫn với các gia tộc khác mà khiến vị thế của gia tộc bị ảnh hưởng. Còn ở đây thì khác, đây là một nơi cực kỳ hỗn tạp. Vì họ là những thế lực nhỏ bé nên bọn họ cũng không mảy may suy nghĩ gì đến hậu quả, mọi chuyện họ làm đều thể hiện ra bên ngoài.
Chình vì nơi này hỗn tạp nên Đế Nguyên Quân mới quyết định ở lại vùng ngoại ô để thực hiện những dự kiến của bản thân mình. Ngồi nhâm nhi linh trà, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi nở một nụ cười nhạt, nói. “Ta ở khu vực trung tâm thì không thể tạo ra được nhiều gió to, sóng lớn. Nhưng ở đây thì khác, một nơi hỗn tạp và dễ bị lợi dụng?”.
“Đúng là hơi khác với những gì mà ta tưởng tượng, mới chỉ năm ngày nhưng ta cũng đã hiểu được vị thế của Thanh Lan thành này là đến từ đâu? Bọn họ chỉ chăm chăm đến các đại thế lực nhưng lại bỏ quên những thế lực nhỏ lẻ ở ngoại ô? Nếu như tập hợp được hết thì thế lực của họ không hề kém cạnh là bao?”.
“Tuy biết là rất tốn thời gian nhưng cũng rất đáng để ta lôi kéo?”.
“Ta tự hỏi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi không đến mười năm mà những thế lực nhỏ bé ở ngoại ô kết minh và tạo thành một thế lực có thể sánh ngang với các thế lực lớn ở trong thành? Không biết lúc đó sẽ có chuyện gì thú vị xảy ra?”.
Và cũng trong thời gian ngắn ở trong tửu điếm, Đế Nguyên Quân không chỉ biết được nội tình của các gia tộc và thế lực nhỏ lẻ và nắm bắt được không ít chuyện liên quan đến những mâu thuẫn của những thế lực đó.
“Muốn thúc đẩy thời gian thì ta không nên quá tham lam khi chọn những thế lực nổi trội hơn hay là nhỏ bé nhất”. Đế Nguyên Quân ngồi suy ngẫm một lúc rồi lên tiếng. “Đầu tiên thì ta nên lợi dụng mâu thuẫn của Trịnh gia cùng với Nam gia là tốt nhất. Nếu so về thực lực thì Trịnh gia yếu hơn so với Nam gia một bậc, nếu có thể biến Trịnh gia trở thành một con rối thì thời gian thâu tóm thế lực ở khu vực ngoại ô sẽ ngắn hơn không ít”.
Buổi tối hôm đó, tại chính điện Trịnh gia!
Ngồi ở trên ghế gia chủ, Trịnh Kim Thành vẻ mặt lo lắng cùng ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ nhìn xuống bốn vị trưởng lão ngồi ở phía bên dưới. “Không biết các vị có cách gì trong hoàn cảnh này hay không?”.
“Gia chủ, ngươi nghĩ chuyện này còn có cách nào nữa hay sao?”. Đáp lại, bốn vị trưởng lão vẻ mặt lo lắng và suy sụp thay nhau lên tiếng. “Tế gia, Hào gia khốn kiếp? Ta không ngờ bọn chúng lại bị Nam gia mua chuộc? Nếu như hai gia tộc đó vẫn đi theo phù tá ta thì chuyện đã không xảy ra?”.
“Và đại trưởng lão cũng sẽ không bỏ mạng vì bị chúng phải bội?”.
“Đúng là khốn kiếp thật? Nếu như mà ta còn giữ được các mối quan hệ với những gia tộc khác như trước đây thì Nam gia đâu dám trở mặt với ta sớm như vậy? Ta chắc chắn là bọn chúng đã âm mưu chuyện này từ rất lâu và đến hiện tại là cơ hội của chúng?”.
“Đúng thế, bây giờ thì bốn trên năm gia tộc đã trở mặt với ta và về theo phe của Nam gia? Hiện tại cũng chỉ còn Phương gia là ta có thể trông đợi, nhưng ta thấy chuyện này cũng rất khó. Với tình hình hiện tại muốn Phương gia giúp đỡ là điều không thể?”.
“...”. Bốn vị trưởng lão càng nói thì bầu không khí ở trong chính điện càng ngày càng trở nên nặng nề, sắc mặt của ai ai cũng trở nên ngày càng khó coi. Nhìn họ không có một ai có chiến ý khi đối mặt với Nam gia hiện tại.
Ngay khi bầu không khí u ám và nặng nề bao trùm lấy toàn bộ chính điện thì đúng lúc này, một tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào khiến ánh mắt của cả năm người ngờ vực nhìn ra ngoài. Khi nhìn thấy người đi vào là một người trông còn rất trẻ tuổi và trên gương mặt hắn là một cái mặt nạ vô diện thì ai ai cũng giật mình một cái.
Họ không thể nhìn thấu được người mang mặt nạ ở trước mặt, họ cũng không biết người này đến có mục đích gì. Ban đầu họ còn tưởng là người này chính là người của Nam gia phái tới để hạ nhục bọn họ, hoặc cũng có thể là đưa đến chiến thư khi họ đang thừa thế thắng.
Trịnh Kim Thành vẻ mặt lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân rồi hạ thấp giọng nói. “Các hạ là ai? Đến Trịnh gia ta vì lý do gì?”.
“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh rồi lên tiếng đáp lời. “Trịnh gia chủ không cần lo lắng như thế? Ta đến là vì giúp các ngươi?”.
“Giúp ta?”. Trịnh Kim Thành đứng dậy, hắn chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng, quát. “Giấu đầu giấu đuôi? Ta không thấy ngươi có ý định gì gọi là giúp cả? Nhanh nói mục đích của ngươi khi đến tìm ta để làm gì?”.
“Bằng không thì đừng trách ta?”.
Bốn vị trưởng lão nghe thấy vậy thì đồng thời đứng dậy. Ánh mắt họ nhìn về phía người mang mặt nạ lộ ra vẻ thù địch cùng với khí tức Ngưng Hải cảnh ở trên người bộc phát đè nén lên người Đế Nguyên Quân.
“Trịnh gia chủ? Ngươi đây là muốn thể hiện địch ý đối với ta?”. Đáp lại, ánh mắt Đế Nguyên Quân đột nhiên trầm xuống và hai con ngươi của hắn dần dần chuyển qua màu đỏ cùng với một lượng sát khí kinh khủng bao trùm lấy toàn bộ căn phòng cùng với uy áp kinh khủng đè nén lên cả năm người khiến họ không ngừng run lên. “Chỉ với năm người các ngươi tu luyện không tinh mà muốn ép ta? Đúng là nực cười?”.
“Ta đến đây vì muốn giúp các ngươi? Nhưng bù lại là ta cũng có yêu cầu, chỉ cần các ngươi đồng ý thì ta không chỉ giúp các ngươi loại bỏ được Nam gia cùng với thế lực của hắn mà ta còn có thể khiến các ngươi bành trướng thế lực?”.
“Trịnh gia chủ? Ngươi nên suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động”. Đế Nguyên Quân lạnh lùng nói tiếp. “Dựa vào chuyện vừa rồi thì ta thấy ngươi không có chút thành ý nào cả? Nếu đã thế thì ta sẽ đến tìm Nam gia và ta cũng đảm bảo là các ngươi sẽ không thể sống qua được ngày hôm sau?”.
“...”. Trịnh Kim Thành nghe thấy vậy thì toàn thân run lên, ánh mắt hắn sợ sệt nhìn về phía Đế Nguyên Quân. Hắn lúc này cảm giác như người mang mặt nạ trước mặt không phải là một con người mà một con quỷ khát máu, và tâm trí hắn cũng mách bảo là nếu như hắn nói sai một lời thì tính mạng sẽ bị uy hiếp.
‘Người này rốt cuộc là ai? Tại sao ta lại không thể nhìn thấu được hắn? Dựa vào lượng sát khí kinh khủng khiến thâm tâm ta cảm thấy sợ hãi và lượng uy áp hắn bộc phát ra ngoài thì ta có thể chắc chắn là người này ít nhất cũng phải Thiên Địa cảnh cường giả? Nếu như người này thật sự có ý định giúp ta thì ta cần gì những gia tộc khác hỗ trợ? Chỉ cần một mình người này cũng có thể lật tay là diệt được cả Nam gia và thế lực của hắn? Bằng mọi giá, ta cần phải nhận được sự giúp đỡ của người này?’. Nhìn người đang đứng ở trước mặt, Trinh Kim Thành vẻ mặt sợ sệt suy nghĩ một lúc rồi mới đi xuống phía bên dưới, hắn tuy rất sợ nhưng vì có thể câu kéo được Đế Nguyên Quân nên đành liều mình đi xuống. Hắn kính cẩn đừng chắp tay và cúi đầu thi lễ rồi lên tiếng trả lời. “Mong các hạ hãy lượng thứ? Chỉ là ta vừa rồi trải qua một trận chiến nên mới sinh ra sự đề phòng? Ta thật sự không có ý định thù địch gì nên mong các hạ có thể thu lại sát ý và uy áp của mình?”. . Truyện Full
“Chỉ cần các hạ có thể giúp đỡ Trịnh gia vượt qua được chuyện này thì ta thề sẽ làm theo mọi yêu cầu của các hạ?”.
Nghe thấy vậy, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh. Chỉ thấy hắn phất tay một cái rồi thu hết toàn bộ sát khí cũng như uy áp của mình và đi về phía ghế gia chủ, Đế Nguyên Quân ngồi xuống, nói. “Trước hết thì người ngồi xuống trước rồi hẵng nói?”.
“Vâng”. Trịnh Kim Thành cúi đầu rồi đi về phía ghế đại trưởng lão và ngồi xuống.
“Ngươi muốn ta giúp đỡ Trịnh gia thì trước hết phải nghe theo yêu cầu của ta? Nếu như ngươi cảm thấy không thể đáp ứng thì ta dựa vào hành động của ngươi vừa rồi thì không cần Nam gia đến mà chính tay ta sẽ giết các ngươi?”. Đế Nguyên Quân chống cằm, vẻ mặt lạnh lùng cùng ánh mắt sảo lên tiếng. “Chỉ cần các ngươi thần phục và nghe theo lệnh của ta thì ta không chỉ giúp các ngươi mà còn có thể mang lại cơ duyên cho các ngươi?”.
“...”. Trịnh Kim Thành cùng bốn vị trưởng lão đưa mắt ra nhìn nhau một cái rồi gật đầu đồng ý. Họ biết là người đang ngồi ở phía trên là một người đáng sợ đến nhường nào, trong đầu họ nghĩ đến cảnh tượng bản thân từ chối thì sẽ phải đón nhận hậu quả kinh khủng đến nhường nào nên bất giác rùng mình một cái, toàn bộ sống lưng họ dần trở nên lạnh toát. Họ lúc này không thể quay đầu được nữa, tuy nghe có vẻ khó tin nhưng họ không dám không nghe theo.
“Đã ném lao rồi thì phải theo lao?”. Trịnh Kim Thành cùng bốn vị trưởng lão đồng thời đứng dậy, ánh mắt họ lộ vẻ sợ hãi nhìn về phía Đế Nguyên Quân thi lễ rồi đồng thanh đáp. “Ta nguyện ý thần phục, nếu như ta là trái lệnh của các hạ thì sẽ bị trời tru đất diệt, vĩnh viễn không nhập được vào luân hồi?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.
Ta đố mọi người đoán được mục đích của cu Quân là gì? Hắn muốn trở mặt với các đại gia tộc hay sao?
Đoán đúng là có thưởng nha.:))
Đây là một nơi cách xa khu vực trung tâm gần năm mươi dặm, nơi đây là một khu vực cách xa vùng phồn hoa ở trong thành và rất tách biệt. Ở nơi trung tâm là dành cho những thế lực lớn ở trong thành tọa lạc, còn ở vùng ngoại ô lại là những tiểu gia tộc và những thế lực nhỏ bé.
Tuy vùng ngoại ô không được phồn thịnh như ở khu trung tâm nhưng nơi này lại chiếm một phần tương đối lớn ở trong thành. Đa phần chỉ là những thế lực nhỏ yếu nhưng số lượng lại đông đảo vô cùng.
Ban đầu, Đế Nguyên Quân cũng không có ý định là sẽ đến vùng ngoại ô mà hắn dự định là sẽ rời khỏi Thanh Lan thành để tiến vào Nam Hoang Sơm Mạch để tìm kiếm cơ duyên. Nhưng cũng vì sự tò mò và mong đợi của mình, Đế Nguyên Quân quyết định đi đến vùng ngoại ô này để tìm xem thử có thứ gì hữu ích và cũng trong thời gian này thì cảnh giới của hắn cũng đã đạt đến giới hạn nhưng hắn cũng không sớm đột phá Ngưng Hải cảnh mà một lòng vẫn đợi Huyết Đế Mộc nảy mầm.
Hắn vì sợ căn cơ hiện tại còn quá yếu so với trước đây nên Đế Nguyên Quân muốn dùng Huyết Đế Mộc, một trong các loại Thánh dược cấp cao khi mà nó trưởng thành. Và hắn cũng muốn nhân cơ hội này để Ngũ Hành Bá Thể Quyết một lần nữa tiến giai. Như thế thì hắn mới có thể đảm bảo được căn cơ của mình, tuy vẫn còn hơi thấp so với trước đây nhưng với một cơ thể không có thiên phú thì chừng đó đã vượt qua sức tưởng tượng của Đế Nguyên Quân rồi.
Ngồi ở trong một tửu điếm, Đế Nguyên Quân dành thời gian gần năm ngày để nghe ngóng tin tức ở trong này. Tuy chỉ năm ngày ngắn ngủi nhưng Đế Nguyên Quân đã nắm được một vài phần thông tin hữu ích.
Hắn ban đầu cũng không mong đợi gì nhiều ở vùng ngoại ô nhưng có một điều khiến hắn cảm thấy bất ngờ nhất và cảm thấy rất trái ngược với khu vực trung tâm. Ở nơi tập trung các đại thế lực thì bọn họ thường sẽ không thể hiện rõ âm mưu và sự thù địch của mình, mà thay vào đó là sự âm thầm câu kéo, âm thầm thực hiện, họ không muốn vì mâu thuẫn với các gia tộc khác mà khiến vị thế của gia tộc bị ảnh hưởng. Còn ở đây thì khác, đây là một nơi cực kỳ hỗn tạp. Vì họ là những thế lực nhỏ bé nên bọn họ cũng không mảy may suy nghĩ gì đến hậu quả, mọi chuyện họ làm đều thể hiện ra bên ngoài.
Chình vì nơi này hỗn tạp nên Đế Nguyên Quân mới quyết định ở lại vùng ngoại ô để thực hiện những dự kiến của bản thân mình. Ngồi nhâm nhi linh trà, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi nở một nụ cười nhạt, nói. “Ta ở khu vực trung tâm thì không thể tạo ra được nhiều gió to, sóng lớn. Nhưng ở đây thì khác, một nơi hỗn tạp và dễ bị lợi dụng?”.
“Đúng là hơi khác với những gì mà ta tưởng tượng, mới chỉ năm ngày nhưng ta cũng đã hiểu được vị thế của Thanh Lan thành này là đến từ đâu? Bọn họ chỉ chăm chăm đến các đại thế lực nhưng lại bỏ quên những thế lực nhỏ lẻ ở ngoại ô? Nếu như tập hợp được hết thì thế lực của họ không hề kém cạnh là bao?”.
“Tuy biết là rất tốn thời gian nhưng cũng rất đáng để ta lôi kéo?”.
“Ta tự hỏi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi không đến mười năm mà những thế lực nhỏ bé ở ngoại ô kết minh và tạo thành một thế lực có thể sánh ngang với các thế lực lớn ở trong thành? Không biết lúc đó sẽ có chuyện gì thú vị xảy ra?”.
Và cũng trong thời gian ngắn ở trong tửu điếm, Đế Nguyên Quân không chỉ biết được nội tình của các gia tộc và thế lực nhỏ lẻ và nắm bắt được không ít chuyện liên quan đến những mâu thuẫn của những thế lực đó.
“Muốn thúc đẩy thời gian thì ta không nên quá tham lam khi chọn những thế lực nổi trội hơn hay là nhỏ bé nhất”. Đế Nguyên Quân ngồi suy ngẫm một lúc rồi lên tiếng. “Đầu tiên thì ta nên lợi dụng mâu thuẫn của Trịnh gia cùng với Nam gia là tốt nhất. Nếu so về thực lực thì Trịnh gia yếu hơn so với Nam gia một bậc, nếu có thể biến Trịnh gia trở thành một con rối thì thời gian thâu tóm thế lực ở khu vực ngoại ô sẽ ngắn hơn không ít”.
Buổi tối hôm đó, tại chính điện Trịnh gia!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngồi ở trên ghế gia chủ, Trịnh Kim Thành vẻ mặt lo lắng cùng ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ nhìn xuống bốn vị trưởng lão ngồi ở phía bên dưới. “Không biết các vị có cách gì trong hoàn cảnh này hay không?”.
“Gia chủ, ngươi nghĩ chuyện này còn có cách nào nữa hay sao?”. Đáp lại, bốn vị trưởng lão vẻ mặt lo lắng và suy sụp thay nhau lên tiếng. “Tế gia, Hào gia khốn kiếp? Ta không ngờ bọn chúng lại bị Nam gia mua chuộc? Nếu như hai gia tộc đó vẫn đi theo phù tá ta thì chuyện đã không xảy ra?”.
“Và đại trưởng lão cũng sẽ không bỏ mạng vì bị chúng phải bội?”.
“Đúng là khốn kiếp thật? Nếu như mà ta còn giữ được các mối quan hệ với những gia tộc khác như trước đây thì Nam gia đâu dám trở mặt với ta sớm như vậy? Ta chắc chắn là bọn chúng đã âm mưu chuyện này từ rất lâu và đến hiện tại là cơ hội của chúng?”.
“Đúng thế, bây giờ thì bốn trên năm gia tộc đã trở mặt với ta và về theo phe của Nam gia? Hiện tại cũng chỉ còn Phương gia là ta có thể trông đợi, nhưng ta thấy chuyện này cũng rất khó. Với tình hình hiện tại muốn Phương gia giúp đỡ là điều không thể?”.
“...”. Bốn vị trưởng lão càng nói thì bầu không khí ở trong chính điện càng ngày càng trở nên nặng nề, sắc mặt của ai ai cũng trở nên ngày càng khó coi. Nhìn họ không có một ai có chiến ý khi đối mặt với Nam gia hiện tại.
Ngay khi bầu không khí u ám và nặng nề bao trùm lấy toàn bộ chính điện thì đúng lúc này, một tiếng bước chân từ bên ngoài truyền vào khiến ánh mắt của cả năm người ngờ vực nhìn ra ngoài. Khi nhìn thấy người đi vào là một người trông còn rất trẻ tuổi và trên gương mặt hắn là một cái mặt nạ vô diện thì ai ai cũng giật mình một cái.
Họ không thể nhìn thấu được người mang mặt nạ ở trước mặt, họ cũng không biết người này đến có mục đích gì. Ban đầu họ còn tưởng là người này chính là người của Nam gia phái tới để hạ nhục bọn họ, hoặc cũng có thể là đưa đến chiến thư khi họ đang thừa thế thắng.
Trịnh Kim Thành vẻ mặt lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân rồi hạ thấp giọng nói. “Các hạ là ai? Đến Trịnh gia ta vì lý do gì?”.
“...”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh rồi lên tiếng đáp lời. “Trịnh gia chủ không cần lo lắng như thế? Ta đến là vì giúp các ngươi?”.
“Giúp ta?”. Trịnh Kim Thành đứng dậy, hắn chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng, quát. “Giấu đầu giấu đuôi? Ta không thấy ngươi có ý định gì gọi là giúp cả? Nhanh nói mục đích của ngươi khi đến tìm ta để làm gì?”.
“Bằng không thì đừng trách ta?”.
Bốn vị trưởng lão nghe thấy vậy thì đồng thời đứng dậy. Ánh mắt họ nhìn về phía người mang mặt nạ lộ ra vẻ thù địch cùng với khí tức Ngưng Hải cảnh ở trên người bộc phát đè nén lên người Đế Nguyên Quân.
“Trịnh gia chủ? Ngươi đây là muốn thể hiện địch ý đối với ta?”. Đáp lại, ánh mắt Đế Nguyên Quân đột nhiên trầm xuống và hai con ngươi của hắn dần dần chuyển qua màu đỏ cùng với một lượng sát khí kinh khủng bao trùm lấy toàn bộ căn phòng cùng với uy áp kinh khủng đè nén lên cả năm người khiến họ không ngừng run lên. “Chỉ với năm người các ngươi tu luyện không tinh mà muốn ép ta? Đúng là nực cười?”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta đến đây vì muốn giúp các ngươi? Nhưng bù lại là ta cũng có yêu cầu, chỉ cần các ngươi đồng ý thì ta không chỉ giúp các ngươi loại bỏ được Nam gia cùng với thế lực của hắn mà ta còn có thể khiến các ngươi bành trướng thế lực?”.
“Trịnh gia chủ? Ngươi nên suy nghĩ thật kỹ trước khi hành động”. Đế Nguyên Quân lạnh lùng nói tiếp. “Dựa vào chuyện vừa rồi thì ta thấy ngươi không có chút thành ý nào cả? Nếu đã thế thì ta sẽ đến tìm Nam gia và ta cũng đảm bảo là các ngươi sẽ không thể sống qua được ngày hôm sau?”.
“...”. Trịnh Kim Thành nghe thấy vậy thì toàn thân run lên, ánh mắt hắn sợ sệt nhìn về phía Đế Nguyên Quân. Hắn lúc này cảm giác như người mang mặt nạ trước mặt không phải là một con người mà một con quỷ khát máu, và tâm trí hắn cũng mách bảo là nếu như hắn nói sai một lời thì tính mạng sẽ bị uy hiếp.
‘Người này rốt cuộc là ai? Tại sao ta lại không thể nhìn thấu được hắn? Dựa vào lượng sát khí kinh khủng khiến thâm tâm ta cảm thấy sợ hãi và lượng uy áp hắn bộc phát ra ngoài thì ta có thể chắc chắn là người này ít nhất cũng phải Thiên Địa cảnh cường giả? Nếu như người này thật sự có ý định giúp ta thì ta cần gì những gia tộc khác hỗ trợ? Chỉ cần một mình người này cũng có thể lật tay là diệt được cả Nam gia và thế lực của hắn? Bằng mọi giá, ta cần phải nhận được sự giúp đỡ của người này?’. Nhìn người đang đứng ở trước mặt, Trinh Kim Thành vẻ mặt sợ sệt suy nghĩ một lúc rồi mới đi xuống phía bên dưới, hắn tuy rất sợ nhưng vì có thể câu kéo được Đế Nguyên Quân nên đành liều mình đi xuống. Hắn kính cẩn đừng chắp tay và cúi đầu thi lễ rồi lên tiếng trả lời. “Mong các hạ hãy lượng thứ? Chỉ là ta vừa rồi trải qua một trận chiến nên mới sinh ra sự đề phòng? Ta thật sự không có ý định thù địch gì nên mong các hạ có thể thu lại sát ý và uy áp của mình?”. . Truyện Full
“Chỉ cần các hạ có thể giúp đỡ Trịnh gia vượt qua được chuyện này thì ta thề sẽ làm theo mọi yêu cầu của các hạ?”.
Nghe thấy vậy, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh. Chỉ thấy hắn phất tay một cái rồi thu hết toàn bộ sát khí cũng như uy áp của mình và đi về phía ghế gia chủ, Đế Nguyên Quân ngồi xuống, nói. “Trước hết thì người ngồi xuống trước rồi hẵng nói?”.
“Vâng”. Trịnh Kim Thành cúi đầu rồi đi về phía ghế đại trưởng lão và ngồi xuống.
“Ngươi muốn ta giúp đỡ Trịnh gia thì trước hết phải nghe theo yêu cầu của ta? Nếu như ngươi cảm thấy không thể đáp ứng thì ta dựa vào hành động của ngươi vừa rồi thì không cần Nam gia đến mà chính tay ta sẽ giết các ngươi?”. Đế Nguyên Quân chống cằm, vẻ mặt lạnh lùng cùng ánh mắt sảo lên tiếng. “Chỉ cần các ngươi thần phục và nghe theo lệnh của ta thì ta không chỉ giúp các ngươi mà còn có thể mang lại cơ duyên cho các ngươi?”.
“...”. Trịnh Kim Thành cùng bốn vị trưởng lão đưa mắt ra nhìn nhau một cái rồi gật đầu đồng ý. Họ biết là người đang ngồi ở phía trên là một người đáng sợ đến nhường nào, trong đầu họ nghĩ đến cảnh tượng bản thân từ chối thì sẽ phải đón nhận hậu quả kinh khủng đến nhường nào nên bất giác rùng mình một cái, toàn bộ sống lưng họ dần trở nên lạnh toát. Họ lúc này không thể quay đầu được nữa, tuy nghe có vẻ khó tin nhưng họ không dám không nghe theo.
“Đã ném lao rồi thì phải theo lao?”. Trịnh Kim Thành cùng bốn vị trưởng lão đồng thời đứng dậy, ánh mắt họ lộ vẻ sợ hãi nhìn về phía Đế Nguyên Quân thi lễ rồi đồng thanh đáp. “Ta nguyện ý thần phục, nếu như ta là trái lệnh của các hạ thì sẽ bị trời tru đất diệt, vĩnh viễn không nhập được vào luân hồi?”.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.
Ta đố mọi người đoán được mục đích của cu Quân là gì? Hắn muốn trở mặt với các đại gia tộc hay sao?
Đoán đúng là có thưởng nha.:))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro