Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Thú triều
Tương Tác Ta
2024-11-10 10:45:56
Trải qua thêm mấy ngày, Đế Nguyên Quân đi vòng một lượt hết tất cả đan các, phù các để tìm kiếm những loại dược liệu, đan dược và những chế phẩm để có thể tạo ra phù chú. Nhưng đáng tiếc thay, cả một tòa thành rộng lớn với gần năm mươi đan các và hai mươi phù các đều không có một nơi nào đủ đáp ứng được yêu cầu của hắn.
Lùng sục khắp nơi, Đế Nguyên Quân chỉ có thể chuẩn bị được hơn năm mươi bình đan dược trị thương, gần ba mươi gốc linh dược Huyền cấp trung phẩm trở lên và một vài loại giấy vàng, màu mực đủ để đáp ứng yêu cầu của hắn.
Sau khi quay trở về La phủ, Đế Nguyên Quân nhanh chóng đi đến chính điện tìm Thanh Lương các chủ để bàn chuyện. Ngồi ở phía bên dưới, Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn dáng vẻ lo âu của Thanh Lương các chủ rồi lên tiếng. “Chắc có lẽ ta phải đến Nam Hoang Sơn Mạch để tiếp tục chuẩn bị? Những thứ miễn cưỡng có thể đáp ứng được yêu cầu thì ta đều đã lấy về hết nhưng chỉ với chừng này là không đủ để ta sử dụng?”.
“Chuyện đó thì ta biết?”. Thanh Lương các chủ thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời. “Ta hiện tại cũng đang đau đầu vì chuyện này đây? Cả La gia từ trên xuống dưới ngoại trừ mười bị trưởng lão và La Thiên ra thì chẳng có mấy người đủ sức để tiến vào bí cảnh cả”.
“Trong số đám đệ tử thì chỉ có La Thanh là có thực lực nhất và còn một vài người cũng miễn cưỡng đáp ứng được. Ta dự tính ban đầu thì cao lắm cũng chỉ có tầm hai mươi người kẻ cả ta có thể đi vào trong đó”.
“Nếu như La Thiên và có một vài trưởng lão kịp thời đột phá thì chuyện này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống và ánh mắt hắn lộ rõ sự ngờ vực, hỏi. “Vậy những gia tộc trực hệ đâu?”.
“Ta hiểu những gì mà ngươi cảm thấy khó hiểu?”. Thanh Lương các chủ thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời. “Những gia tộc trực hệ nói chung thì cũng có không ít cường giả Thiên Địa cảnh nhưng ta đã cho người truyền tin và vẫn đang chờ đợi câu trả lời của họ?”.
“Nói thật ra thì ta chẳng mấy mong đợi sự giúp đỡ của họ nhưng nếu như có thì vẫn tốt hơn. Và nếu La Thiên có thể đột phá trước ngày khởi hành thì ta tin những gia tộc đó sẽ đáp ứng lời mời của ta mà thôi”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì gật đầu nhẹ một cái rồi lên tiếng đáp lời. “Ta cũng mong là như thế? Trước mắt thì ngươi hãy chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng, còn ta và Lâm Tuyết Nhi lát nữa sẽ khởi hành đi vào Nam Hoang Sơn Mạch”.
“Ta còn có một vài thứ nữa cần chuẩn bị”.
“Ngươi rời khỏi thành sớm như vậy có phải quá nguy hiểm hay không?”. Thanh Lương các chủ khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút lo lắng nhìn hắn và nói. “Ta biết chắc là Lý Mộ Viên sẽ cho người theo dõi hành tung của ngươi và nếu ngươi và Lâm Tuyết Nhi rời khỏi thành thì sẽ bị những người đó mai phục ở trên đường”.
“Ta chỉ sợ thực lực của hai ngươi khó lòng đối phó được?”.
“Chuyện này thì ngươi yên tâm, ta tự có tính toán”. Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời rồi đứng dậy và quay người rời khỏi chính điện và đi về phía phủ đệ.
Lúc này, Lâm Tuyết Nhi cũng đã chờ đợi sẵn ở trong căn phòng và cô cũng đã chuẩn bị mọi thứ đã xong xuôi. Ngay khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân đẩy cửa đi vào, Lâm Tuyết Nhi nhanh chân đi về phía hắn rồi lên tiếng. “Mọi thứ sao rồi?”.
“Đáng tiếc, ta chỉ chuẩn bị được một vài thứ mà thôi?”. Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lắc đầu, đáp. “Ta dự tính là lát nữa sẽ rời thành và đi đến Nam Hoang Sơn Mạch, ngươi có muốn đi cùng ta hay không?”.
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi không một chút do dự liền gật đầu đồng ý. “Chắc chắn rồi, ta sẽ đi cùng ngươi”.
“Vậy thì chuẩn bị trước đi, ta bây giờ ra ngoài chuẩn bị một chút”. Đế Nguyên Quân gật đầu.
Một lúc lâu sau, Đế Nguyên Quân đi ra ngoài chuẩn bị một lúc thì quay về, trên tay hắn mang theo hai bộ y phục màu đen cùng với hai cái nón rộng vành cùng với một màn vải đen mỏng che đi nửa gương mặt.
Ngay khi đi vào trong phòng, Đế Nguyên Quân lấy ra một viên Dịch Dung Đan đưa cho Lâm Tuyết Nhi rồi mặc vào bộ y phục và sau đó rời khỏi La gia bằng lối đi nhỏ ở sau hậu viện.
Sau khi rời khỏi La gia, cả hai người nhanh chóng đi ra khỏi cổng thành và ngồi lên chiếc xe kéo đã được chuẩn bị tư trước. Lúc này, Đế Nguyên Quân bố trí một toàn trận pháp ẩn giấu khí tức ở trong xe kéo rồi lấy ra từng gốc linh dược rồi điên cuồng luyện hóa.
Nhìn Đế Nguyên Quân bế quan tu luyện, Lâm Tuyết Nhi cũng không có giây phút nghĩ ngơi liền lấy ra từng bình đan dược rồi nuốt xuống. Cô biết chuyến đi này sẽ lành ít dữ nhiều và thực lực vẫn còn quá yếu kém nên không muốn bản thân trở thành gánh nặng.
Thời gian nhanh chóng qua đi, cả hai người ngồi bế quan ở trong xe kéo đã qua mười ngày và cũng trong thời gian này. Đế Nguyên Quân đã điên cuồng vận chuyện Côn Bằng Công Đồ luyện hóa linh dược một cách nhanh và triệt để nhất và thành công đột phá cảnh giới Ngưng Hải cảnh lên tầng thứ bảy.
Lúc này, hai mắt Đế Nguyên Quân từ từ mở ra thì trông thấy Lâm Tuyết Nhi vẫn đang chăm chú tu luyện thì thở dài một hơi. “Nếu như có thời gian luyện đan thi chỗ đan dược này có thể khiến ta đột phá được hai tiểu cảnh giới?”.1
Tranh thủ thời gian Đế Nguyên Quân lấy ra hai tờ giấy vàng cùng một ít màu mực và dùng máu tươi cùng tinh thần lực của bản thân để hòa lẫn vào trong đó rồi dùng bút lông vẽ lên từng đường nét sắc sảo. Chẳng mấy chốc, Đế Nguyên Quân nhìn hai tờ phù văn trôi nổi ở trước mắt thì bất giác nở một nụ cười nhẹ.
“Ẩn Thân Phù này đúng là không tệ?”. Chạm nhẹ đầu ngón tay lên phù văn, Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng rồi nói. “Nếu không bị Tinh Cực cảnh cường giả phát giác thì không một ai có thể phát hiện ra được?”.
Tiếp đó, Đế Nguyên Quân vén màn nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì thở dài một hơi. “Chắc cũng sắp tới rồi?”.
Di chuyển thêm hai ngày, cả hai người đã đặt chân đến ngoài rìa của Nam Hoang Sơn Mạch. Nhìn những cảnh tượng um tùm trước mắt, hai mắt Lâm Tuyết Nhi nhìn ngó xung quanh rồi đột nhiên thốt ra. “Thật không ngờ, Nam Hoang Sơn Mạch lại rộng lớn như thế này? Ta tuy được nghe người khác nói nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên đặt chân tới đây?”.
“Cẩn thận một chút?”. Đế Nguyên Quân nhìn cô rồi nở một nụ cười nhẹ nói. Sau đó, hắn lấy ra một tấm Ẩn Thân Phù đưa cho cô rồi tiếp tục nói. “Dùng chân nguyên phát động khả năng của tấm linh phù này rồi đi theo ta”.
Một lúc lâu sau, sắc trời lúc này cũng đã chập tối và cả hai người đã nhìn thấy một tòa thành tọa lạc ở cách đó không xa thì trong lòng có chút mừng thầm. Suốt dọc đường, cả hai người mặc dù gặp phải không ít hung thú nhưng may mắn có phù văn nên đường đi của hai người suôn sẻ vô cùng.
Đi vào trong thành, cả hai người đột nhiên giật nảy mình một cái, trước mắt họ là một đoàn người tấp nập đang đứng chen chúc ở giữa lối đi khiến cả hai người khó lòng đi xuyên qua được. Bất giác, Đế Nguyên Quân tinh ý nhìn thấy biểu cảm ở trên gương mặt của đám người có gì đó không đúng cho lắm thì trong lòng thầm nói. “Nơi này có chuyện gì sao?”.
Kéo tay Lâm Tuyết Nhi đi theo lối mòn ở gần đó, cả hai người vất vả lắm mới đi vòng qua được đoàn người và tiến về phía trung tâm và đứng trước cổng lớn của Thanh Dược Lâu.
Đúng lúc này, Phương Dương trưởng quầy hớt ha hớt hại chạy từ bên trong ra ngoài và chạy ngang qua hai người rồi hòa nhập vào trong đoàn người phía bên ngoài thì khiến hắn cảm thấy ngờ vực vô cùng.
Suy nghĩ một lúc, Đế Nguyên Quân đưa tay ra hiệu gọi một tên đệ tử lại gần rồi lên tiếng. “Không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì sao?”.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, khoảng mười ngày trước vừa xảy ra thú triều và vẫn đang kéo dài tới tận bây giờ?”. Tên đệ tử thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời. “May mắn là những cường giả ở trong thành có thể chống đỡ được chứ không tòa thành này sớm đã trở thành phế tích rồi?”.
“Nguy hiểm như vậy sao?”. Vẻ mặt Đế Nguyên Quân đột nhiên trầm xuống.
“Có lẽ công tử mới đến nên không biết, những đợt thú triều này rất kỳ lạ?”. Tên đệ tử suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng đáp lời. “Ta nghe nhiều người bả là đám hung thú giống như đang chạy trốn khỏi một thứ gì đó? Còn thực hư chuyện này như thế nào thì ta không được rõ cho lắm”.
“Nếu như hai vị muốn biết rõ chuyện này hơn thì đợi trưởng quấy quay về”.
Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp. “Vậy an bài cho ta một căn phòng đi và lát nữa Phương Dương trưởng quầy quay về thì nhắn là ta đến tìm”.
“Vâng thưa công tử?”. Tên đệ tử kính cẩn cúi đầu, đáp.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.
Lùng sục khắp nơi, Đế Nguyên Quân chỉ có thể chuẩn bị được hơn năm mươi bình đan dược trị thương, gần ba mươi gốc linh dược Huyền cấp trung phẩm trở lên và một vài loại giấy vàng, màu mực đủ để đáp ứng yêu cầu của hắn.
Sau khi quay trở về La phủ, Đế Nguyên Quân nhanh chóng đi đến chính điện tìm Thanh Lương các chủ để bàn chuyện. Ngồi ở phía bên dưới, Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn dáng vẻ lo âu của Thanh Lương các chủ rồi lên tiếng. “Chắc có lẽ ta phải đến Nam Hoang Sơn Mạch để tiếp tục chuẩn bị? Những thứ miễn cưỡng có thể đáp ứng được yêu cầu thì ta đều đã lấy về hết nhưng chỉ với chừng này là không đủ để ta sử dụng?”.
“Chuyện đó thì ta biết?”. Thanh Lương các chủ thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời. “Ta hiện tại cũng đang đau đầu vì chuyện này đây? Cả La gia từ trên xuống dưới ngoại trừ mười bị trưởng lão và La Thiên ra thì chẳng có mấy người đủ sức để tiến vào bí cảnh cả”.
“Trong số đám đệ tử thì chỉ có La Thanh là có thực lực nhất và còn một vài người cũng miễn cưỡng đáp ứng được. Ta dự tính ban đầu thì cao lắm cũng chỉ có tầm hai mươi người kẻ cả ta có thể đi vào trong đó”.
“Nếu như La Thiên và có một vài trưởng lão kịp thời đột phá thì chuyện này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống và ánh mắt hắn lộ rõ sự ngờ vực, hỏi. “Vậy những gia tộc trực hệ đâu?”.
“Ta hiểu những gì mà ngươi cảm thấy khó hiểu?”. Thanh Lương các chủ thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời. “Những gia tộc trực hệ nói chung thì cũng có không ít cường giả Thiên Địa cảnh nhưng ta đã cho người truyền tin và vẫn đang chờ đợi câu trả lời của họ?”.
“Nói thật ra thì ta chẳng mấy mong đợi sự giúp đỡ của họ nhưng nếu như có thì vẫn tốt hơn. Và nếu La Thiên có thể đột phá trước ngày khởi hành thì ta tin những gia tộc đó sẽ đáp ứng lời mời của ta mà thôi”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì gật đầu nhẹ một cái rồi lên tiếng đáp lời. “Ta cũng mong là như thế? Trước mắt thì ngươi hãy chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng, còn ta và Lâm Tuyết Nhi lát nữa sẽ khởi hành đi vào Nam Hoang Sơn Mạch”.
“Ta còn có một vài thứ nữa cần chuẩn bị”.
“Ngươi rời khỏi thành sớm như vậy có phải quá nguy hiểm hay không?”. Thanh Lương các chủ khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút lo lắng nhìn hắn và nói. “Ta biết chắc là Lý Mộ Viên sẽ cho người theo dõi hành tung của ngươi và nếu ngươi và Lâm Tuyết Nhi rời khỏi thành thì sẽ bị những người đó mai phục ở trên đường”.
“Ta chỉ sợ thực lực của hai ngươi khó lòng đối phó được?”.
“Chuyện này thì ngươi yên tâm, ta tự có tính toán”. Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời rồi đứng dậy và quay người rời khỏi chính điện và đi về phía phủ đệ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Lâm Tuyết Nhi cũng đã chờ đợi sẵn ở trong căn phòng và cô cũng đã chuẩn bị mọi thứ đã xong xuôi. Ngay khi nhìn thấy Đế Nguyên Quân đẩy cửa đi vào, Lâm Tuyết Nhi nhanh chân đi về phía hắn rồi lên tiếng. “Mọi thứ sao rồi?”.
“Đáng tiếc, ta chỉ chuẩn bị được một vài thứ mà thôi?”. Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lắc đầu, đáp. “Ta dự tính là lát nữa sẽ rời thành và đi đến Nam Hoang Sơn Mạch, ngươi có muốn đi cùng ta hay không?”.
Đáp lại, Lâm Tuyết Nhi không một chút do dự liền gật đầu đồng ý. “Chắc chắn rồi, ta sẽ đi cùng ngươi”.
“Vậy thì chuẩn bị trước đi, ta bây giờ ra ngoài chuẩn bị một chút”. Đế Nguyên Quân gật đầu.
Một lúc lâu sau, Đế Nguyên Quân đi ra ngoài chuẩn bị một lúc thì quay về, trên tay hắn mang theo hai bộ y phục màu đen cùng với hai cái nón rộng vành cùng với một màn vải đen mỏng che đi nửa gương mặt.
Ngay khi đi vào trong phòng, Đế Nguyên Quân lấy ra một viên Dịch Dung Đan đưa cho Lâm Tuyết Nhi rồi mặc vào bộ y phục và sau đó rời khỏi La gia bằng lối đi nhỏ ở sau hậu viện.
Sau khi rời khỏi La gia, cả hai người nhanh chóng đi ra khỏi cổng thành và ngồi lên chiếc xe kéo đã được chuẩn bị tư trước. Lúc này, Đế Nguyên Quân bố trí một toàn trận pháp ẩn giấu khí tức ở trong xe kéo rồi lấy ra từng gốc linh dược rồi điên cuồng luyện hóa.
Nhìn Đế Nguyên Quân bế quan tu luyện, Lâm Tuyết Nhi cũng không có giây phút nghĩ ngơi liền lấy ra từng bình đan dược rồi nuốt xuống. Cô biết chuyến đi này sẽ lành ít dữ nhiều và thực lực vẫn còn quá yếu kém nên không muốn bản thân trở thành gánh nặng.
Thời gian nhanh chóng qua đi, cả hai người ngồi bế quan ở trong xe kéo đã qua mười ngày và cũng trong thời gian này. Đế Nguyên Quân đã điên cuồng vận chuyện Côn Bằng Công Đồ luyện hóa linh dược một cách nhanh và triệt để nhất và thành công đột phá cảnh giới Ngưng Hải cảnh lên tầng thứ bảy.
Lúc này, hai mắt Đế Nguyên Quân từ từ mở ra thì trông thấy Lâm Tuyết Nhi vẫn đang chăm chú tu luyện thì thở dài một hơi. “Nếu như có thời gian luyện đan thi chỗ đan dược này có thể khiến ta đột phá được hai tiểu cảnh giới?”.1
Tranh thủ thời gian Đế Nguyên Quân lấy ra hai tờ giấy vàng cùng một ít màu mực và dùng máu tươi cùng tinh thần lực của bản thân để hòa lẫn vào trong đó rồi dùng bút lông vẽ lên từng đường nét sắc sảo. Chẳng mấy chốc, Đế Nguyên Quân nhìn hai tờ phù văn trôi nổi ở trước mắt thì bất giác nở một nụ cười nhẹ.
“Ẩn Thân Phù này đúng là không tệ?”. Chạm nhẹ đầu ngón tay lên phù văn, Đế Nguyên Quân cười nhẹ một tiếng rồi nói. “Nếu không bị Tinh Cực cảnh cường giả phát giác thì không một ai có thể phát hiện ra được?”.
Tiếp đó, Đế Nguyên Quân vén màn nhìn ra bên ngoài cửa sổ thì thở dài một hơi. “Chắc cũng sắp tới rồi?”.
Di chuyển thêm hai ngày, cả hai người đã đặt chân đến ngoài rìa của Nam Hoang Sơn Mạch. Nhìn những cảnh tượng um tùm trước mắt, hai mắt Lâm Tuyết Nhi nhìn ngó xung quanh rồi đột nhiên thốt ra. “Thật không ngờ, Nam Hoang Sơn Mạch lại rộng lớn như thế này? Ta tuy được nghe người khác nói nhiều rồi nhưng đây là lần đầu tiên đặt chân tới đây?”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cẩn thận một chút?”. Đế Nguyên Quân nhìn cô rồi nở một nụ cười nhẹ nói. Sau đó, hắn lấy ra một tấm Ẩn Thân Phù đưa cho cô rồi tiếp tục nói. “Dùng chân nguyên phát động khả năng của tấm linh phù này rồi đi theo ta”.
Một lúc lâu sau, sắc trời lúc này cũng đã chập tối và cả hai người đã nhìn thấy một tòa thành tọa lạc ở cách đó không xa thì trong lòng có chút mừng thầm. Suốt dọc đường, cả hai người mặc dù gặp phải không ít hung thú nhưng may mắn có phù văn nên đường đi của hai người suôn sẻ vô cùng.
Đi vào trong thành, cả hai người đột nhiên giật nảy mình một cái, trước mắt họ là một đoàn người tấp nập đang đứng chen chúc ở giữa lối đi khiến cả hai người khó lòng đi xuyên qua được. Bất giác, Đế Nguyên Quân tinh ý nhìn thấy biểu cảm ở trên gương mặt của đám người có gì đó không đúng cho lắm thì trong lòng thầm nói. “Nơi này có chuyện gì sao?”.
Kéo tay Lâm Tuyết Nhi đi theo lối mòn ở gần đó, cả hai người vất vả lắm mới đi vòng qua được đoàn người và tiến về phía trung tâm và đứng trước cổng lớn của Thanh Dược Lâu.
Đúng lúc này, Phương Dương trưởng quầy hớt ha hớt hại chạy từ bên trong ra ngoài và chạy ngang qua hai người rồi hòa nhập vào trong đoàn người phía bên ngoài thì khiến hắn cảm thấy ngờ vực vô cùng.
Suy nghĩ một lúc, Đế Nguyên Quân đưa tay ra hiệu gọi một tên đệ tử lại gần rồi lên tiếng. “Không biết nơi này đã xảy ra chuyện gì sao?”.
“Chuyện này nói ra thì dài lắm, khoảng mười ngày trước vừa xảy ra thú triều và vẫn đang kéo dài tới tận bây giờ?”. Tên đệ tử thở dài một hơi rồi lên tiếng đáp lời. “May mắn là những cường giả ở trong thành có thể chống đỡ được chứ không tòa thành này sớm đã trở thành phế tích rồi?”.
“Nguy hiểm như vậy sao?”. Vẻ mặt Đế Nguyên Quân đột nhiên trầm xuống.
“Có lẽ công tử mới đến nên không biết, những đợt thú triều này rất kỳ lạ?”. Tên đệ tử suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng đáp lời. “Ta nghe nhiều người bả là đám hung thú giống như đang chạy trốn khỏi một thứ gì đó? Còn thực hư chuyện này như thế nào thì ta không được rõ cho lắm”.
“Nếu như hai vị muốn biết rõ chuyện này hơn thì đợi trưởng quấy quay về”.
Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp. “Vậy an bài cho ta một căn phòng đi và lát nữa Phương Dương trưởng quầy quay về thì nhắn là ta đến tìm”.
“Vâng thưa công tử?”. Tên đệ tử kính cẩn cúi đầu, đáp.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro