Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Tiếng gọi từ tậ...
Tương Tác Ta
2024-11-10 10:45:56
Cùng lúc đó, ở bên phía Lạc Dương Các!
Ba người Lạc Tuyết Dung trên đường từ Lạc Dương Các quay trở về Lạc gia. Ngay khi họ vừa bước ra khỏi Lạc Dương Các liền cảm nhận thấy có gì đó không đúng, bầu không khí trong đêm dường như có thứ gì đó mờ ảo và một bầu không khí nặng nề. Cùng với đó là một cảm giác dường như có ai đó đang đi theo sau lưng họ.
Tản mát tinh thần lực của mình ra ngoài, sắc mặt Lạc Tuyết Dung bất chợt lộ ra vẻ cực kỳ khó coi. Nhìn thấy biểu cảm của cô có gì đó khác lạ, Lâm Tuyết Nhi quay qua hỏi. “Có chuyện gì sao?”.
Ban đầu, Lạc Tuyết Dung nhìn xung quanh thì thấy những người đang đi ở ngoài đường trông rất là bình thường và không có gì đáng nghi. Nhưng trong khoảnh khắc vừa tản mát tinh thần lực ra ngoài, Lạc Tuyết Dung cảm nhận những người xung quanh đang nhìn chằm chằm về phía cô với một ánh mắt kỳ dị.
Và càng kỳ lạ hơn là vừa rồi cô còn thấy cả ba người đang đứng trước Lạc Dương Các nhưng hiện tại thì bản thân đang đứng ở một nơi xa lạ nào đó với xung quanh là một khoảng không đầy bóng tối. Tất cả mọi thứ ở trước mắt cô lúc này đã bị kéo rộng ra gấp nhiều lần khiến vị trí của cả ba người càng thêm nhỏ bé.
Cảm thấy có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra, Lạc Tuyết Dung bước chân dừng lại, ánh mắt cô nhìn qua xung quanh rồi lên tiếng. “Cẩn thận một chút? Đây là huyễn cảnh?”.
Lời nói vừa dứt, cả ba người đột nhiên nghe thấy từng tiếng bước chân từ trong màn đêm đang dần tiến lại gần và ngày càng rõ rệt. Thình lình, trong mắt cả ba người đồng thời nhìn thấy một đạo ánh sáng đột nhiên lóe lên và đang đánh về phía họ.
Lâm Tuyết Nhi mạnh tay kéo hai người, vừa cúi xuống thì đạo kiếm chiêu vừa bay lướt qua trên đầu. Vừa ngẩng đầu nhìn lên, Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy năm tên hắc y nhân với cảnh giới Ngưng Hải cảnh cao tầng đánh tới. Nhìn lưỡi kiếm ở trong tay chúng lóe lên, cả ba người nhanh chóng nhảy lùi ra xa và liên tiếp tránh qua những công kích của chúng.
Bị bao vây tứ phía, cả ba người đứng dựa lưng vào nhau và đồng thời rút kiếm. Ánh mắt kiên định nhìn liếc qua hai mươi tên hắc y nhân không một chút sợ hãi. Tuy số lượng kẻ địch đông hơn và cảnh giới cao hơn ba người nhưng trong ánh mắt họ lại hiện lên vẻ tự tin và sát ý ngút trời bộc phát ra ngoài.
“Lại là đám hắc y nhân này?”. Lạc Tuyết Dung sắc mặt trầm xuống, nói. “Thanh Lan thành từ bao giờ lại để bọng chúng lộng hành như thế này?”.
Sau đó, cô liếc mắt nhìn hai người, tiếp tục nói. “Không cần liều mạng với chúng, ta chỉ cần phá được trận nhãn là mọi chuyện xem như xong?”.
Đáp lại, cả hai người gật đầu sau đó xông thẳng về phía đám hắc y nhân. Lưỡi kiếm ở trong tay ba người đột nhiên lóe lên rồi đánh ra ba đạo kiếm khí sắc bén về phía đám hắc y nhân.
Cảm nhận sát ý rợn người cùng kiếm khí sắc bén đánh tới, đám hắc y nhân ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi nhìn về phía ba người rồi nhanh chóng nhảy qua hai bên để tránh né và sau đó dương lên vũ khí xông lên.
Nhìn năm tên đang lao đến, Lâm Tuyết Nhi hai mắt trừng lờn một cái đánh ra một lượng sát ý kinh khủng. Tay phải cô nắm chặt chuôi kiếm rồi giẫm mạnh hai chân nhảy lên cao, sau đó cô đạp không lao thẳng xuống phía bên dưới và đồng thời vung kiếm đánh bay cả năm tên.
Chưa dừng lại ở đó, Lâm Tuyết Nhi không để bọn chúng kịp phản ứng lại liền xông lên. Chỉ thấy thanh kiếm trong tay cô như hóa thành từng đạo kiếm quang sáng chói đang đánh ra giữa trong đêm tối trông vừa đẹp mắt và hoa lệ, nhưng những đạo kiếm quang đó lại mang đến một lượng sát cơ vô cùng to lớn.
Liên tiếp đánh ra ba mươi chiêu, Lâm Tuyết Nhi hít vào một hơi thật sâu rồi giẫm mạnh chân lao lên với một tốc độ nhanh đến cực hạn. Lướt qua người cả năm tên, Lâm Tuyết Nhi nhanh tay vung kiếm khiến chúng không kịp trở tay và bị lưỡi kiếm đánh trúng rồi ngã xuống đất và mất đi sinh cơ.
Bên phía hai người còn lại, Lâm Tuyết Nhi cùng Lạc Tuyết Dung cũng đã giải quyết xong những tên còn lại nhưng dáng vẻ của cả ba người vẫn chưa có dấu hiệu hạ xuống. Một lần nữa, họ lại cảm nhận được là đang có không ít người đang dần tiến về phía ba người với một số lượng còn đông hơn trước nhiều lần. Nhưng cái cảm giác này nó lại hư hư thực thực khiến họ không thể hiểu nổi.
Tuy đã giết chết hai mươi tên hắc y nhân nhưng lại không phát hiện được trận nhãn. Càng kỳ lạ hơn là thi thể của bọn chúng lại thình lình biến mất giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhận thấy chuyện càng ngày càng không đúng, Lạc Tuyết Dung tản mát tinh thần lực của bản thân ra một vùng rộng lớn xung quanh và bao phủ cả đám hắc y nhân đang từ từ tiến đến thì kinh hô một tiếng. “Bọn chúng không phải là thực, đây chỉ là huyễn cảnh tạo ra mà thôi. Nhưng công kích của bọn chúng lại là thật?”.
“Không ngờ người đến giết ta lại là một trận pháp đại sư?”.
“...”. Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt cô khó hiểu nhìn về phía Lạc Tuyết Dung như muốn nói gì nhưng lại thôi. “Nếu bị mắc kẹt ở đây thì ta chắc chắn sẽ chết, hoặc đáng sợ hơn là chúng không phải đến giết ta mà muốn ta trở nên điên dại? Nếu như những gì ta nghĩ là đúng thì phải tìm mọi cách để thoát ra ngoài”.
Hứa Tiểu Kiều đứng bên cạnh gần đầu, ánh mắt cô nhìn về phía đám hắc y nhân đang dần tiến lại gần, nói. “Ta cũng nghĩ giống như thế? Khả năng người đứng ở sau lưng không dám đắc tội với Lạc gia mà chỉ muốn khiến Lạc Tuyết Dung không thể tham gia khảo hạch luyện đan sư vào ngày mai?”.
“...”. Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì sắc mặt trông càng thêm khó coi. Bởi vì lần khảo hạch luyện đan sư lần này chính là một chuyện cực kỳ quan trọng đối với cô và cả Lạc gia nên chuyện này không thể dừng lại ở đây được.
Suy nghĩ thấu đáo một lúc, Lạc Tuyết Dung vẻ mặt nặng nề lên tiếng. “Chỉ cần ta kiên trì đến lúc trận nhẫn thì tên thi triển trận pháp cạn kiệt chân nguyên thì ta có thể thoát ra ngoài được”.
Gần một canh giờ sau!
Cả ba người cật lực chống đỡ và đánh giết, số lượng hắc y nhân bị họ đánh giết cũng đã vượt qua trăm tên nhưng bọn chúng cứ giống như những đợt sóng liên tục ập đến không ngừng. Mỗi khi họ giết chết được đám hắc y nhân thì bọn chúng sẽ một lần nữa xuất hiện với số lượng đông hơn trước.
Dần dần, chân nguyên và sức lực của ba người đều không còn lại bao nhiêu, trên gương mặt họ dần lộ rõ sự mệt mỏi và không thể chịu đựng thêm được nữa nhưng họ vẫn phải chống đỡ đến giây phút cuối cùng.
Bị một trăm tên hắc y nhân vây kín nhưng ánh mắt ba người vẫn giữ được sự kiên định của mình dù cho bản thân không thể chống đỡ được nữa. Tuy bản thân đã suy yếu rất nhiều nhưng mỗi một tên hắc y nhân lao đến đều bị cả ba người tiêu diệt.
Và dần dần, cả ba người đã giết được hơn phân nửa nhưng bọn chúng cứ xông đến giống như những con rối không có cảm xúc. Bị ép đến cực hạn, cả ba người cắn chặt răng chịu đựng và mong đợi trận pháp này sớm sụp đổ.
Trên người dần hiện lên những miệng vết thương và huyết dịch đang không ngừng chảy ra. Cái cảm giác đau đớn và cùng cực này lại càng khiến ý chí của cả ba người càng thêm bền chắc. Tuy bản thân không còn sức chống trả nhưng ý chí của ba người vẫn hiện lên ở trong ánh mắt.
Chống đỡ được thêm một lúc, cả ba người lúc này đã sức cùng lực kiệt. Ngay cả thanh kiếm cũng không còn nắm chặt được nữa, toàn thân truyền đến những cơn đau nhói kéo dài.
Tuy đã giết chết được hết trăm tên hắc y nhân và tưởng chừng bản thân sẽ có thể thoát được ra ngoài nhưng… Ở xung quanh dần truyền đến những tiếng bước chân khiến cả ba người dần bừng tỉnh. Tuy hai mắt đã không còn nhìn thấy rõ nhưng vẫn có thể thấy những bóng người đang dần tiến lại gần.
Quá mệt mỏi và đau đớn, cả ba người trong vô thức nhìn thấy một đạo thân ảnh mờ ảo nhưng rất quen thuộc đang đứng chắn ở trước mặt. Nhìn Đế Nguyên Quân đứng trước mặt, cả ba người lúc này mới có thể nở được một nụ cười vui mừng. Nhưng đó có thật là hắn hay là họ trong cơn mệt mỏi nhìn thấy ảo ảnh từ trong tâm trí?
Nhìn đoàn người áo đen đi đến, thân ảnh Đế Nguyên Quân trước mặt họ lúc này đang càng trở nên mờ ảo và dần dần biến mất.
Trước mắt họ lúc này là hơn một trăm tên hắc y nhân tay cầm kiếm đang từng bước đi về phía họ. Cả ba người chỉ thấy chúng dương kiếm lên cao rồi mạnh tay chém xuống.
Trong vô thức, lúc này cả ba người đã nhìn thấy trước mắt mình không còn hắc y nhân nữa mà đó là một con đường mờ ảo dưới chân và xung quanh là màn đêm dài vô cùng vô tận. Và ở cuối con đường đó, họ nhìn thấy một bóng người đang đứng ở trên một con đò đang vẫy tay kêu gọi.
Càng bước đi trên con đường đó, cả ba người mới cảm nhận được sự quỷ dị ở xung quanh và dần cảm nhận được con đường chính là nơi mà con người lúc chết sẽ phải đi qua. Và con đò đó chính là thứ sẽ dẫn ba người rời đi khỏi hồng trần và đi đến cánh cửa luân hồi.
Bị ngàn vạn cánh tay ma quỷ kéo về phía con đò, cả ba người lúc này mới từ trong vô thức tỉnh dậy. Đối mặt với thực tại, cả ba người ngẩng đầu nhìn những lưỡi kiếm đánh xuống nhưng nhìn chúng lại trở nên chậm chạp vô cùng. Ngay cả bản thân họ cũng giống như thế, duy chỉ có hai mắt vẫn có thể cử động và nhìn thấy được. Đây không phải là vì mọi thứ xung quanh chậm lại mà ánh mắt của họ lúc này nhìn mọi thứ nhanh hơn trước gấp nhiều lần.
Không muốn chết ở một nơi như thế này, ánh mắt cả ba người lúc này chảy xuống hai hàng nước mắt. Từ trong đáy lòng, họ vẫn muốn bản thân mình được sống tiếp và làm những việc mà bản thân chưa từng làm được.
Đối với Hứa Tiểu Kiều, cô vừa mới được gặp lại cha mẹ suốt mấy chục năm xa cách. Cô vẫn còn muốn làm rất nhiều chuyện, cô muốn được sống trong niềm vui gia đình đoàn tụ, được sống trong sự bao bọc của cha mẹ và nhìn thấy họ hạnh phúc. Cô muốn bản thân trở nên mạnh hơn để có thể bảo vệ được gia đình mình, bảo vệ được nụ cười phúc hậu của mẹ và muốn báo thù kẻ đã hủy diệt Hứa gia, đẩy mẹ cô vào nghịch cảnh.
Đối với Lạc Tuyết dung thì khác, cô được sống ở trong nhung lụa từ nhỏ đến lớn, được cha mẹ và gia tộc bảo ban tất cả mọi thứ. Cô còn muốn bản thân gặt hái được nhiều thứ hơn nữa, muốn bản thân trở nên cường đại, muốn mang Lạc gia đi lên và muốn tìm được một lang quân như ý có thể chung sống đến đầu bạc giang long.
Còn Lâm Tuyết Nhi, bản thân cô từ nhỏ đến lớn đã gặp phải rất nhiều chuyện trắc trở. Cha mẹ thì bị chính người trong gia tộc hại chết còn bản thân thì bị người khác hủy đi dung mạo và bị ruồng bỏ. Một người có nhà nhưng không được ở, mộ phần cha mẹ có nhưng không được cúng bái. Cô trong ánh mắt của những kẻ độc ác ở trong gia tộc cũng chỉ là một thứ công cụ của họ.
Nhưng tất cả mọi thứ mà họ được như hiện tại chính là gặp được người đã khiến họ thay đổi. Họ gặp được một người quan trọng đã thay đổi tất cả mọi thứ, một người sẵn sàng đứng ra bảo vệ họ, một người vì họ mà không màng đến bản thân, đối địch với biết bao nhiêu kẻ địch. Nếu như không có hắn thì cả ba người đều sẽ không được như hiện tại.
Những gì mà hắn đã làm với họ là quá lớn, nhưng họ vẫn chưa thể báo đáp lại được. Họ vẫn muốn sống, vẫn muốn được sánh bước cùng hắn đi trên con đường đầy chông gai và thử thách. Họ vẫn muốn được gặp lại hắn, được gặp lại người đã khiến họ thay đổi.
Từ tận trong đáy lòng, ý chí được sống của cả ba người cháy bỏng giữa một màn đêm đen tối, một nơi u ám và đáng sợ. Cả ba người cắn chặt răng, họ hít vào một hơi thật sâu rồi dốc hết chút sức còn lại thốt ra ba chữ. “Đế Nguyên Quân”.
Nhưng đáp lại họ chỉ là sự yên lặng đến đáng sợ, họ chỉ nghe thấy và nhìn thấy lưỡi kiếm trong tay đám hắc y nhân đánh xuống.
Tất cả mọi thứ ở trước mắt họ lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, trước mắt họ chính là một màn đen tối bao trùm tất cả mọi thứ!
- --
Ba người Lạc Tuyết Dung trên đường từ Lạc Dương Các quay trở về Lạc gia. Ngay khi họ vừa bước ra khỏi Lạc Dương Các liền cảm nhận thấy có gì đó không đúng, bầu không khí trong đêm dường như có thứ gì đó mờ ảo và một bầu không khí nặng nề. Cùng với đó là một cảm giác dường như có ai đó đang đi theo sau lưng họ.
Tản mát tinh thần lực của mình ra ngoài, sắc mặt Lạc Tuyết Dung bất chợt lộ ra vẻ cực kỳ khó coi. Nhìn thấy biểu cảm của cô có gì đó khác lạ, Lâm Tuyết Nhi quay qua hỏi. “Có chuyện gì sao?”.
Ban đầu, Lạc Tuyết Dung nhìn xung quanh thì thấy những người đang đi ở ngoài đường trông rất là bình thường và không có gì đáng nghi. Nhưng trong khoảnh khắc vừa tản mát tinh thần lực ra ngoài, Lạc Tuyết Dung cảm nhận những người xung quanh đang nhìn chằm chằm về phía cô với một ánh mắt kỳ dị.
Và càng kỳ lạ hơn là vừa rồi cô còn thấy cả ba người đang đứng trước Lạc Dương Các nhưng hiện tại thì bản thân đang đứng ở một nơi xa lạ nào đó với xung quanh là một khoảng không đầy bóng tối. Tất cả mọi thứ ở trước mắt cô lúc này đã bị kéo rộng ra gấp nhiều lần khiến vị trí của cả ba người càng thêm nhỏ bé.
Cảm thấy có chuyện gì đó không ổn đang xảy ra, Lạc Tuyết Dung bước chân dừng lại, ánh mắt cô nhìn qua xung quanh rồi lên tiếng. “Cẩn thận một chút? Đây là huyễn cảnh?”.
Lời nói vừa dứt, cả ba người đột nhiên nghe thấy từng tiếng bước chân từ trong màn đêm đang dần tiến lại gần và ngày càng rõ rệt. Thình lình, trong mắt cả ba người đồng thời nhìn thấy một đạo ánh sáng đột nhiên lóe lên và đang đánh về phía họ.
Lâm Tuyết Nhi mạnh tay kéo hai người, vừa cúi xuống thì đạo kiếm chiêu vừa bay lướt qua trên đầu. Vừa ngẩng đầu nhìn lên, Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy năm tên hắc y nhân với cảnh giới Ngưng Hải cảnh cao tầng đánh tới. Nhìn lưỡi kiếm ở trong tay chúng lóe lên, cả ba người nhanh chóng nhảy lùi ra xa và liên tiếp tránh qua những công kích của chúng.
Bị bao vây tứ phía, cả ba người đứng dựa lưng vào nhau và đồng thời rút kiếm. Ánh mắt kiên định nhìn liếc qua hai mươi tên hắc y nhân không một chút sợ hãi. Tuy số lượng kẻ địch đông hơn và cảnh giới cao hơn ba người nhưng trong ánh mắt họ lại hiện lên vẻ tự tin và sát ý ngút trời bộc phát ra ngoài.
“Lại là đám hắc y nhân này?”. Lạc Tuyết Dung sắc mặt trầm xuống, nói. “Thanh Lan thành từ bao giờ lại để bọng chúng lộng hành như thế này?”.
Sau đó, cô liếc mắt nhìn hai người, tiếp tục nói. “Không cần liều mạng với chúng, ta chỉ cần phá được trận nhãn là mọi chuyện xem như xong?”.
Đáp lại, cả hai người gật đầu sau đó xông thẳng về phía đám hắc y nhân. Lưỡi kiếm ở trong tay ba người đột nhiên lóe lên rồi đánh ra ba đạo kiếm khí sắc bén về phía đám hắc y nhân.
Cảm nhận sát ý rợn người cùng kiếm khí sắc bén đánh tới, đám hắc y nhân ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi nhìn về phía ba người rồi nhanh chóng nhảy qua hai bên để tránh né và sau đó dương lên vũ khí xông lên.
Nhìn năm tên đang lao đến, Lâm Tuyết Nhi hai mắt trừng lờn một cái đánh ra một lượng sát ý kinh khủng. Tay phải cô nắm chặt chuôi kiếm rồi giẫm mạnh hai chân nhảy lên cao, sau đó cô đạp không lao thẳng xuống phía bên dưới và đồng thời vung kiếm đánh bay cả năm tên.
Chưa dừng lại ở đó, Lâm Tuyết Nhi không để bọn chúng kịp phản ứng lại liền xông lên. Chỉ thấy thanh kiếm trong tay cô như hóa thành từng đạo kiếm quang sáng chói đang đánh ra giữa trong đêm tối trông vừa đẹp mắt và hoa lệ, nhưng những đạo kiếm quang đó lại mang đến một lượng sát cơ vô cùng to lớn.
Liên tiếp đánh ra ba mươi chiêu, Lâm Tuyết Nhi hít vào một hơi thật sâu rồi giẫm mạnh chân lao lên với một tốc độ nhanh đến cực hạn. Lướt qua người cả năm tên, Lâm Tuyết Nhi nhanh tay vung kiếm khiến chúng không kịp trở tay và bị lưỡi kiếm đánh trúng rồi ngã xuống đất và mất đi sinh cơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên phía hai người còn lại, Lâm Tuyết Nhi cùng Lạc Tuyết Dung cũng đã giải quyết xong những tên còn lại nhưng dáng vẻ của cả ba người vẫn chưa có dấu hiệu hạ xuống. Một lần nữa, họ lại cảm nhận được là đang có không ít người đang dần tiến về phía ba người với một số lượng còn đông hơn trước nhiều lần. Nhưng cái cảm giác này nó lại hư hư thực thực khiến họ không thể hiểu nổi.
Tuy đã giết chết hai mươi tên hắc y nhân nhưng lại không phát hiện được trận nhãn. Càng kỳ lạ hơn là thi thể của bọn chúng lại thình lình biến mất giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhận thấy chuyện càng ngày càng không đúng, Lạc Tuyết Dung tản mát tinh thần lực của bản thân ra một vùng rộng lớn xung quanh và bao phủ cả đám hắc y nhân đang từ từ tiến đến thì kinh hô một tiếng. “Bọn chúng không phải là thực, đây chỉ là huyễn cảnh tạo ra mà thôi. Nhưng công kích của bọn chúng lại là thật?”.
“Không ngờ người đến giết ta lại là một trận pháp đại sư?”.
“...”. Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt cô khó hiểu nhìn về phía Lạc Tuyết Dung như muốn nói gì nhưng lại thôi. “Nếu bị mắc kẹt ở đây thì ta chắc chắn sẽ chết, hoặc đáng sợ hơn là chúng không phải đến giết ta mà muốn ta trở nên điên dại? Nếu như những gì ta nghĩ là đúng thì phải tìm mọi cách để thoát ra ngoài”.
Hứa Tiểu Kiều đứng bên cạnh gần đầu, ánh mắt cô nhìn về phía đám hắc y nhân đang dần tiến lại gần, nói. “Ta cũng nghĩ giống như thế? Khả năng người đứng ở sau lưng không dám đắc tội với Lạc gia mà chỉ muốn khiến Lạc Tuyết Dung không thể tham gia khảo hạch luyện đan sư vào ngày mai?”.
“...”. Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì sắc mặt trông càng thêm khó coi. Bởi vì lần khảo hạch luyện đan sư lần này chính là một chuyện cực kỳ quan trọng đối với cô và cả Lạc gia nên chuyện này không thể dừng lại ở đây được.
Suy nghĩ thấu đáo một lúc, Lạc Tuyết Dung vẻ mặt nặng nề lên tiếng. “Chỉ cần ta kiên trì đến lúc trận nhẫn thì tên thi triển trận pháp cạn kiệt chân nguyên thì ta có thể thoát ra ngoài được”.
Gần một canh giờ sau!
Cả ba người cật lực chống đỡ và đánh giết, số lượng hắc y nhân bị họ đánh giết cũng đã vượt qua trăm tên nhưng bọn chúng cứ giống như những đợt sóng liên tục ập đến không ngừng. Mỗi khi họ giết chết được đám hắc y nhân thì bọn chúng sẽ một lần nữa xuất hiện với số lượng đông hơn trước.
Dần dần, chân nguyên và sức lực của ba người đều không còn lại bao nhiêu, trên gương mặt họ dần lộ rõ sự mệt mỏi và không thể chịu đựng thêm được nữa nhưng họ vẫn phải chống đỡ đến giây phút cuối cùng.
Bị một trăm tên hắc y nhân vây kín nhưng ánh mắt ba người vẫn giữ được sự kiên định của mình dù cho bản thân không thể chống đỡ được nữa. Tuy bản thân đã suy yếu rất nhiều nhưng mỗi một tên hắc y nhân lao đến đều bị cả ba người tiêu diệt.
Và dần dần, cả ba người đã giết được hơn phân nửa nhưng bọn chúng cứ xông đến giống như những con rối không có cảm xúc. Bị ép đến cực hạn, cả ba người cắn chặt răng chịu đựng và mong đợi trận pháp này sớm sụp đổ.
Trên người dần hiện lên những miệng vết thương và huyết dịch đang không ngừng chảy ra. Cái cảm giác đau đớn và cùng cực này lại càng khiến ý chí của cả ba người càng thêm bền chắc. Tuy bản thân không còn sức chống trả nhưng ý chí của ba người vẫn hiện lên ở trong ánh mắt.
Chống đỡ được thêm một lúc, cả ba người lúc này đã sức cùng lực kiệt. Ngay cả thanh kiếm cũng không còn nắm chặt được nữa, toàn thân truyền đến những cơn đau nhói kéo dài.
Tuy đã giết chết được hết trăm tên hắc y nhân và tưởng chừng bản thân sẽ có thể thoát được ra ngoài nhưng… Ở xung quanh dần truyền đến những tiếng bước chân khiến cả ba người dần bừng tỉnh. Tuy hai mắt đã không còn nhìn thấy rõ nhưng vẫn có thể thấy những bóng người đang dần tiến lại gần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quá mệt mỏi và đau đớn, cả ba người trong vô thức nhìn thấy một đạo thân ảnh mờ ảo nhưng rất quen thuộc đang đứng chắn ở trước mặt. Nhìn Đế Nguyên Quân đứng trước mặt, cả ba người lúc này mới có thể nở được một nụ cười vui mừng. Nhưng đó có thật là hắn hay là họ trong cơn mệt mỏi nhìn thấy ảo ảnh từ trong tâm trí?
Nhìn đoàn người áo đen đi đến, thân ảnh Đế Nguyên Quân trước mặt họ lúc này đang càng trở nên mờ ảo và dần dần biến mất.
Trước mắt họ lúc này là hơn một trăm tên hắc y nhân tay cầm kiếm đang từng bước đi về phía họ. Cả ba người chỉ thấy chúng dương kiếm lên cao rồi mạnh tay chém xuống.
Trong vô thức, lúc này cả ba người đã nhìn thấy trước mắt mình không còn hắc y nhân nữa mà đó là một con đường mờ ảo dưới chân và xung quanh là màn đêm dài vô cùng vô tận. Và ở cuối con đường đó, họ nhìn thấy một bóng người đang đứng ở trên một con đò đang vẫy tay kêu gọi.
Càng bước đi trên con đường đó, cả ba người mới cảm nhận được sự quỷ dị ở xung quanh và dần cảm nhận được con đường chính là nơi mà con người lúc chết sẽ phải đi qua. Và con đò đó chính là thứ sẽ dẫn ba người rời đi khỏi hồng trần và đi đến cánh cửa luân hồi.
Bị ngàn vạn cánh tay ma quỷ kéo về phía con đò, cả ba người lúc này mới từ trong vô thức tỉnh dậy. Đối mặt với thực tại, cả ba người ngẩng đầu nhìn những lưỡi kiếm đánh xuống nhưng nhìn chúng lại trở nên chậm chạp vô cùng. Ngay cả bản thân họ cũng giống như thế, duy chỉ có hai mắt vẫn có thể cử động và nhìn thấy được. Đây không phải là vì mọi thứ xung quanh chậm lại mà ánh mắt của họ lúc này nhìn mọi thứ nhanh hơn trước gấp nhiều lần.
Không muốn chết ở một nơi như thế này, ánh mắt cả ba người lúc này chảy xuống hai hàng nước mắt. Từ trong đáy lòng, họ vẫn muốn bản thân mình được sống tiếp và làm những việc mà bản thân chưa từng làm được.
Đối với Hứa Tiểu Kiều, cô vừa mới được gặp lại cha mẹ suốt mấy chục năm xa cách. Cô vẫn còn muốn làm rất nhiều chuyện, cô muốn được sống trong niềm vui gia đình đoàn tụ, được sống trong sự bao bọc của cha mẹ và nhìn thấy họ hạnh phúc. Cô muốn bản thân trở nên mạnh hơn để có thể bảo vệ được gia đình mình, bảo vệ được nụ cười phúc hậu của mẹ và muốn báo thù kẻ đã hủy diệt Hứa gia, đẩy mẹ cô vào nghịch cảnh.
Đối với Lạc Tuyết dung thì khác, cô được sống ở trong nhung lụa từ nhỏ đến lớn, được cha mẹ và gia tộc bảo ban tất cả mọi thứ. Cô còn muốn bản thân gặt hái được nhiều thứ hơn nữa, muốn bản thân trở nên cường đại, muốn mang Lạc gia đi lên và muốn tìm được một lang quân như ý có thể chung sống đến đầu bạc giang long.
Còn Lâm Tuyết Nhi, bản thân cô từ nhỏ đến lớn đã gặp phải rất nhiều chuyện trắc trở. Cha mẹ thì bị chính người trong gia tộc hại chết còn bản thân thì bị người khác hủy đi dung mạo và bị ruồng bỏ. Một người có nhà nhưng không được ở, mộ phần cha mẹ có nhưng không được cúng bái. Cô trong ánh mắt của những kẻ độc ác ở trong gia tộc cũng chỉ là một thứ công cụ của họ.
Nhưng tất cả mọi thứ mà họ được như hiện tại chính là gặp được người đã khiến họ thay đổi. Họ gặp được một người quan trọng đã thay đổi tất cả mọi thứ, một người sẵn sàng đứng ra bảo vệ họ, một người vì họ mà không màng đến bản thân, đối địch với biết bao nhiêu kẻ địch. Nếu như không có hắn thì cả ba người đều sẽ không được như hiện tại.
Những gì mà hắn đã làm với họ là quá lớn, nhưng họ vẫn chưa thể báo đáp lại được. Họ vẫn muốn sống, vẫn muốn được sánh bước cùng hắn đi trên con đường đầy chông gai và thử thách. Họ vẫn muốn được gặp lại hắn, được gặp lại người đã khiến họ thay đổi.
Từ tận trong đáy lòng, ý chí được sống của cả ba người cháy bỏng giữa một màn đêm đen tối, một nơi u ám và đáng sợ. Cả ba người cắn chặt răng, họ hít vào một hơi thật sâu rồi dốc hết chút sức còn lại thốt ra ba chữ. “Đế Nguyên Quân”.
Nhưng đáp lại họ chỉ là sự yên lặng đến đáng sợ, họ chỉ nghe thấy và nhìn thấy lưỡi kiếm trong tay đám hắc y nhân đánh xuống.
Tất cả mọi thứ ở trước mắt họ lúc này đã hoàn toàn sụp đổ, trước mắt họ chính là một màn đen tối bao trùm tất cả mọi thứ!
- --
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro