Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn
Vào Kim Tự Tháp
Tương Tác Ta
2024-11-10 10:45:56
Đối thủ của các ngươi là ta?
Nhìn thân ảnh nữ tử phiêu miễu với mái tóc dài suôn mượt đang tung bay trong gió với biểu cảm đầy sự lạnh lùng và một cổ áp lực nào đó đang đè nén khiến bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề vô cùng.
Nhìn bóng dáng cô một thân một kiếm nhưng trong mắt đám người kia lại chẳng có một ai dám bước lên. Từ tận sâu trong suy nghĩ, bọn họ biết được Lâm Tuyết Nhi là một người có thực lực đáng sợ như thế nào và chỉ cần họ tiến lên một bước thì chắc chắn sẽ đặt chân vào tử địa.
Không chỉ có thế, Lâm Tuyết Nhi còn khiến những người đó cảm thấy sợ hãi từ tận sâu trong đáy lòng. Mặc dù khí tức của cô vẫn chưa được ổn định và cảnh giới thua kém nhưng thực lực lại mạnh mẽ vô cùng.
Trong vô thức, bọn họ có cảm tưởng nữ tử trẻ tuổi đang đứng trước mặt này không hề thua kém gì Hồng Vận Thiên, thậm chí họ còn có cảm giác thực lực của cô còn mạnh hơn thế nữa.
Kể từ ngày họ đối mặt với Lý Mộ Viên thì đây chính là lần đầu tiên đối mặt với một người có thực lực áp đảo đến như vậy.
Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, vẻ mặt Thượng Thương lão giả tức giận quát lớn.
“Thật là đáng chết? Xuýt chút nữa đã có thể giết chết hai tên đó rồi mà? Từ đâu xuất hiện một nữ tử như thế này chứ?”
“Nếu như không có cô ta thì mọi chuyện đã được giải quyết từ lâu rồi và Hồng Nhi lão đầu sẽ không chết?”
“Khốn kiếp”.
Phương Minh lão giả đứng ở bên cạnh cũng không được mấy thoải mái, ánh mắt lão ta nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nhi lộ vẻ ngưng trọng, đáp.
“Bây giờ phải làm gì đây? Nữ tử kia tuy chỉ có một mình nhưng thực lực thì vượt xa suy nghĩ? Nếu cứ mạo hiểm tấn công thì bên thua thiệt nhiều hơn chính là ta?”
“Ta có cảm giác, nữ tử này vẫn chưa tung ra hết toàn lực? Với thực lực của ta hiện tại thì không thể làm gì được? Tốt nhất là nên rời đi để tránh thương vong nhiều nhất có thể?”
“...”.
Thượng Thương lão giả nghe thấy vậy thì thở dài một hơi, trên gương mặt lão lộ vẻ không mấy mong muốn nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
“Ngươi nói không sai? Ta chưa biết thực lực của cô ta sâu rộng như thế nào nên không thể mạo hiểm được?”
Dứt khoát quay người, Thượng Thương lão giả quát lớn một tiếng.
“Đi”.
Nhìn đám người rời đi, Lâm Tuyết Nhi không hề có ý định ra tay bởi vì với thực lực của cô hiện tại vẫn có thể giết chết những người đó nhưng bây giờ không phải lúc.
Chuyện cấp bách đối với cô hiện tại chính là ổn định cảnh giới và quay trở lại Hoang Đảo để tìm kiếm tung tích của hắn.
Đi vào Động Không Đáy, Lâm Tuyết Nhi đưa mắt nhìn hai người và nói.
“Tình hình của La gia chủ hiện tại thế nào rồi?”
Thanh Lương các chủ vận lực giúp La Thiên hộ thể, đáp.
“May mắn vẫn giữ được tính mạng nhưng tinh huyết hao hụt quá độ nên cần phải tỉnh dưỡng thêm một thời gian”.
Đặt La Thiên nằm xuống, Thanh Lương các chủ quay qua nhìn cô và hỏi.
“Lâm tiểu thư? Ngươi có thể nói với ta những chuyện đã xảy ra được không? Rốt cuộc hai người đã gặp chuyện gì mà phải tách ra? Nghe ngữ điệu của ngươi ban nãy thì ta cũng đoán được một phần nào đó, có lẽ…”.
“Thanh Lương các chủ?”
Lâm Tuyết Nhi hạ thấp giọng cắt ngang lời.
“Ta biết hắn vẫn còn sống nên ngươi đừng nói với ngữ điệu đó? Chuyện gì thì ta có thể không tin nhưng việc hắn còn sống là điều chắc chắn”.
“Ta không nói chuyện này nữa, đợi La gia chủ tỉnh dậy thì cùng ta đến Hoang Đảo tìm hắn. Còn hai người vẫn muốn ở lại nơi này thì ta không ép, nhưng nếu những người đó đuổi đến thì kết quả cũng chỉ có một mà thôi?”
Thanh Lương các chủ cúi đầu, vẻ mặt hắn không phải đang đắn đo mà trong tâm trí hắn hiện tại đang nghĩ đến Đế Nguyên Quân. Mặc dù cả hai quen biết chưa được bao lâu nhưng hình bóng của Đế Nguyên Quân đã để lại rất sâu trong tâm trí và một cảm giác tin tưởng đến kỳ lạ mà hắn không tài nào tưởng tượng được.
“Ta hiện tại đang rất lo lắng về tên tiểu tử đó nên ta muốn giúp ngươi đi tìm”.
Cùng lúc đó, tại trên đỉnh núi!
Đế Nguyên Quân sau khi đột phá tới cảnh giới Thiên Địa cảnh đỉnh phong thì từ từ tỉnh dậy. Mặc dù hấp thụ lượng linh khí dồi dào và nồng đậm nhưng đối với hỗn độn đan điền thì phải tiêu tốn thời gian hơn rất nhiều những người bình thường khác.
Sau khi tỉnh dậy, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xuống khe nứt và nói.
“Nhục thân, cảnh giới đều đã đạt đến đỉnh phong? Bây giờ cần tìm kiếm những cơ duyên lớn thì mới có thể đột phá được tiểu cảnh cuối cùng rồi mới nhập thiên đó?”
“Để nhục thân nhập tầng thứ mười có rất nhiều cách nhưng còn cảnh giới thì lại khác, nếu chỉ nói tu luyện đến cực hạn thì có thể mở ra cánh cửa cuối cùng thì điều đó đúng với những người bình thường có thiên phú. Còn ta thì…”.
“Mà thôi, chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến thôi? Thời gian đột phá bị kéo dài hơn nhưng ta cảm thấy rất đáng”.
Đưa mắt nhìn ra xa, vẻ mặt Đế Nguyên Quân hiện lên chút mong chờ rồi thở dài một hơi và nói.
“Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì cảnh giới của Lâm Tuyết Nhi hiện tại đã đạt tới Tinh Cực cảnh và thực lực chắn hẳn sẽ mạnh hơn trước gấp nhiều lần”.
“Biết bản thân không thể so sánh nhưng ta cũng không thể vì thế mà chậm lại được?”
Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên lóe lên một cái rồi từ từ biến mất và chỉ để lại một thanh âm văng vẳng từ nơi xa truyền lại.
“Linh mạch? Ta sẽ quay trở lại sớm thôi?”
Đặt chân xuống thung lũng, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh thì cảm nhận được không ít khí tức của hung thú đang ẩn nấp liền nở một nụ cười nhẹ. Với lúc trước thì hắn có thể sẽ e ngại vì phải đối mặt với chung nhưng với hiện tại thì đã khác.
Với việc thân thể tựu Ngũ Hành chân thân thì nhục thân có thể sánh ngang được với ngũ cấp hung thú và kết hợp với Thiên Địa cảnh đỉnh phong cùng với Thiên Ma chi khí ở trong cơ thể thì thực lực của hắn hiện tại có thể sánh ngang được với Tinh Cực cảnh cường giả.
Chỉ cần không gặp phải cao tầng ngũ cấp hung thú thì hắn tự tin có thể giải quyết được hết tất cả!
Tản mát khí tức của bản thân ra ngoài, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên lóe lên một cái rồi thình lình xuất hiện ở cách đó hàng ngàn trượng. Trước mắt hắn lúc này là một đầu cự thú hết sức to lớn và có khí tức toát ra là ngũ cấp sơ giai hung thú.
Không chần chừ, Đế Nguyên Quân trực tiếp vung tay thì thanh trường thương thình lình xuất hiện ngay trước người hắn. Men theo ý niệm, Tử Huyền thình lình xoay chuyển, chỉ thấy toàn bộ thiên địa chi khí ở bán kính hàng trăm trượng đều đổ dồn về một chỗ và dung nhập vào trong thanh trường thương rồi lao thẳng về phía đầu hung thú.
Oanh!
Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên và cùng với đó là một tiếng kêu đầy thảm thiết của cự thú. Mặc dù nó đã là ngũ cấp hung thú nhưng bản thân vừa mới đột phá không lâu nên thực lực vẫn chưa thể đạt tới cấp bậc đó và khi đối mặt với loại công kích mạnh mẽ đầy bá đạo như thế này thì chỉ có thể chống đỡ được một lúc mà thôi.
Ở trên ngực xuất hiện một lỗ lớn, cơ thể cự thú đột nhiên run lên một cái rồi từ từ gục xuống và mất đi sinh cơ.
Phát động ý niệm, Dưỡng Linh Hồ từ trên thắt lưng hắn bay lên cao rồi thình lình biến lớn. Chỉ thấy cái khuy được mở ra thì một lực hút cực kỳ khủng bố trực tiếp thu thi thể cự thú vào trong đó.
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân phát động pháp quyết và đánh vào một đạo Thiên Ma Thần Hỏa thiêu đốt thi thể cự thú hóa thành tinh huyết.
Thu tay, Đế Nguyên Quân nhìn Dưỡng Linh Hồ và nói.
“Với thực lực của ta hiện tại thì cấp bậc của Tử Huyền, Long Kiếm và Dưỡng Linh Hồ hơi thấp một chút, nếu như có thời gian thì ta luyện lại thêm một lần”.
Bất chợt, hắn bật cười một tiếng rồi lắc đầu nói tiếp.
“Nhưng một nơi như thế này thì lấy đâu ra các loại tinh thạch luyện khí bây giờ? Nếu mà có thì chắc phải đến Ngũ Chỉ Sơn mới có khả năng tìm thấy”.
“Đợi ta đột phá đến Tinh Cực sẽ đến đó một chuyến vậy?”
Tiếp tục đi về phía Kim Tự Tháp, Đế Nguyên Quân trên đường săn giết không biết bao nhiêu đầu hung thú và tất cả đều được hắn luyện hóa trở thành tinh huyết nhưng hắn không vội sử dụng sớm.
Trực tiếp đi vào, Đế Nguyên Quân thẳng hướng đi một mạch lên tầng thứ ba nhưng nơi này từ sớm đã bị những người tới trước thu lấy hết.
Đi đến căn phòng lúc trước, nơi mà hắn và Lâm Tuyết Nhi đối đầu với thủ vệ thì những hình ảnh lúc trước dần hiện lên. Nhưng khác với lúc trước, thủ vệ đã bị đám người đó chinh phục từ bao giờ và khắp nơi trong căn phòng đều là dấu vết đao kiếm chằng chịt và xung quanh có không ít bộ xương trắng.
Tiếp tục đi vào sâu, Đế Nguyên Quân càng đi đến những văn phòng cuối cùng thì xương trắng lại càng nhiều và vết tích giao chiến ngày một kịch liệt thì khẽ cau mày.
“Tính đến hiện tại đã có hàng trăm người bỏ mạng tại tầng thứ ba, nếu xét với những người từng gặp ở tầng thứ nhất thì chỉ còn lại không nhiều? Tất cả đều đã rời đi hay là đi tên tầng thứ tau?”
“Tầng ba đã có nhiều người bỏ mạng như thế này thì tầng thứ tư chắc sẽ còn đáng sợ hơn thế này nữa? Có lẽ những người đó biết khó nên đã rời đi hết?”
“Như thế thì lại tốt, tầng thứ tư nguy hiểm là một điều chắc chắn nhưng ta không thể bỏ lỡ cơ duyên đang ẩn chứa ở trên đó được? Chỉ cần không gặp phải thủ vệ có cảnh giới cao thì ta có thể nắm chắc được phần thắng”.
Trực tiếp đi lên tầng thứ tư, Đế Nguyên Quân vừa đặt chân đến thì bỗng có một đợt khí tức mờ ảo thổi đến khiến hắn khẽ nhíu mày. Ánh mắt hắn nhìn liếc xung quanh lộ vẻ ngưng trọng vô cùng.
“Ta vừa mới đặt chân đến thôi mà? Có cần phải nguy hiểm như vậy không?”
Nhìn thân ảnh nữ tử phiêu miễu với mái tóc dài suôn mượt đang tung bay trong gió với biểu cảm đầy sự lạnh lùng và một cổ áp lực nào đó đang đè nén khiến bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề vô cùng.
Nhìn bóng dáng cô một thân một kiếm nhưng trong mắt đám người kia lại chẳng có một ai dám bước lên. Từ tận sâu trong suy nghĩ, bọn họ biết được Lâm Tuyết Nhi là một người có thực lực đáng sợ như thế nào và chỉ cần họ tiến lên một bước thì chắc chắn sẽ đặt chân vào tử địa.
Không chỉ có thế, Lâm Tuyết Nhi còn khiến những người đó cảm thấy sợ hãi từ tận sâu trong đáy lòng. Mặc dù khí tức của cô vẫn chưa được ổn định và cảnh giới thua kém nhưng thực lực lại mạnh mẽ vô cùng.
Trong vô thức, bọn họ có cảm tưởng nữ tử trẻ tuổi đang đứng trước mặt này không hề thua kém gì Hồng Vận Thiên, thậm chí họ còn có cảm giác thực lực của cô còn mạnh hơn thế nữa.
Kể từ ngày họ đối mặt với Lý Mộ Viên thì đây chính là lần đầu tiên đối mặt với một người có thực lực áp đảo đến như vậy.
Tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, vẻ mặt Thượng Thương lão giả tức giận quát lớn.
“Thật là đáng chết? Xuýt chút nữa đã có thể giết chết hai tên đó rồi mà? Từ đâu xuất hiện một nữ tử như thế này chứ?”
“Nếu như không có cô ta thì mọi chuyện đã được giải quyết từ lâu rồi và Hồng Nhi lão đầu sẽ không chết?”
“Khốn kiếp”.
Phương Minh lão giả đứng ở bên cạnh cũng không được mấy thoải mái, ánh mắt lão ta nhìn chằm chằm Lâm Tuyết Nhi lộ vẻ ngưng trọng, đáp.
“Bây giờ phải làm gì đây? Nữ tử kia tuy chỉ có một mình nhưng thực lực thì vượt xa suy nghĩ? Nếu cứ mạo hiểm tấn công thì bên thua thiệt nhiều hơn chính là ta?”
“Ta có cảm giác, nữ tử này vẫn chưa tung ra hết toàn lực? Với thực lực của ta hiện tại thì không thể làm gì được? Tốt nhất là nên rời đi để tránh thương vong nhiều nhất có thể?”
“...”.
Thượng Thương lão giả nghe thấy vậy thì thở dài một hơi, trên gương mặt lão lộ vẻ không mấy mong muốn nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
“Ngươi nói không sai? Ta chưa biết thực lực của cô ta sâu rộng như thế nào nên không thể mạo hiểm được?”
Dứt khoát quay người, Thượng Thương lão giả quát lớn một tiếng.
“Đi”.
Nhìn đám người rời đi, Lâm Tuyết Nhi không hề có ý định ra tay bởi vì với thực lực của cô hiện tại vẫn có thể giết chết những người đó nhưng bây giờ không phải lúc.
Chuyện cấp bách đối với cô hiện tại chính là ổn định cảnh giới và quay trở lại Hoang Đảo để tìm kiếm tung tích của hắn.
Đi vào Động Không Đáy, Lâm Tuyết Nhi đưa mắt nhìn hai người và nói.
“Tình hình của La gia chủ hiện tại thế nào rồi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Lương các chủ vận lực giúp La Thiên hộ thể, đáp.
“May mắn vẫn giữ được tính mạng nhưng tinh huyết hao hụt quá độ nên cần phải tỉnh dưỡng thêm một thời gian”.
Đặt La Thiên nằm xuống, Thanh Lương các chủ quay qua nhìn cô và hỏi.
“Lâm tiểu thư? Ngươi có thể nói với ta những chuyện đã xảy ra được không? Rốt cuộc hai người đã gặp chuyện gì mà phải tách ra? Nghe ngữ điệu của ngươi ban nãy thì ta cũng đoán được một phần nào đó, có lẽ…”.
“Thanh Lương các chủ?”
Lâm Tuyết Nhi hạ thấp giọng cắt ngang lời.
“Ta biết hắn vẫn còn sống nên ngươi đừng nói với ngữ điệu đó? Chuyện gì thì ta có thể không tin nhưng việc hắn còn sống là điều chắc chắn”.
“Ta không nói chuyện này nữa, đợi La gia chủ tỉnh dậy thì cùng ta đến Hoang Đảo tìm hắn. Còn hai người vẫn muốn ở lại nơi này thì ta không ép, nhưng nếu những người đó đuổi đến thì kết quả cũng chỉ có một mà thôi?”
Thanh Lương các chủ cúi đầu, vẻ mặt hắn không phải đang đắn đo mà trong tâm trí hắn hiện tại đang nghĩ đến Đế Nguyên Quân. Mặc dù cả hai quen biết chưa được bao lâu nhưng hình bóng của Đế Nguyên Quân đã để lại rất sâu trong tâm trí và một cảm giác tin tưởng đến kỳ lạ mà hắn không tài nào tưởng tượng được.
“Ta hiện tại đang rất lo lắng về tên tiểu tử đó nên ta muốn giúp ngươi đi tìm”.
Cùng lúc đó, tại trên đỉnh núi!
Đế Nguyên Quân sau khi đột phá tới cảnh giới Thiên Địa cảnh đỉnh phong thì từ từ tỉnh dậy. Mặc dù hấp thụ lượng linh khí dồi dào và nồng đậm nhưng đối với hỗn độn đan điền thì phải tiêu tốn thời gian hơn rất nhiều những người bình thường khác.
Sau khi tỉnh dậy, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xuống khe nứt và nói.
“Nhục thân, cảnh giới đều đã đạt đến đỉnh phong? Bây giờ cần tìm kiếm những cơ duyên lớn thì mới có thể đột phá được tiểu cảnh cuối cùng rồi mới nhập thiên đó?”
“Để nhục thân nhập tầng thứ mười có rất nhiều cách nhưng còn cảnh giới thì lại khác, nếu chỉ nói tu luyện đến cực hạn thì có thể mở ra cánh cửa cuối cùng thì điều đó đúng với những người bình thường có thiên phú. Còn ta thì…”.
“Mà thôi, chuyện này sớm muộn cũng sẽ đến thôi? Thời gian đột phá bị kéo dài hơn nhưng ta cảm thấy rất đáng”.
Đưa mắt nhìn ra xa, vẻ mặt Đế Nguyên Quân hiện lên chút mong chờ rồi thở dài một hơi và nói.
“Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì cảnh giới của Lâm Tuyết Nhi hiện tại đã đạt tới Tinh Cực cảnh và thực lực chắn hẳn sẽ mạnh hơn trước gấp nhiều lần”.
“Biết bản thân không thể so sánh nhưng ta cũng không thể vì thế mà chậm lại được?”
Lời nói vừa dứt, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên lóe lên một cái rồi từ từ biến mất và chỉ để lại một thanh âm văng vẳng từ nơi xa truyền lại.
“Linh mạch? Ta sẽ quay trở lại sớm thôi?”
Đặt chân xuống thung lũng, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh thì cảm nhận được không ít khí tức của hung thú đang ẩn nấp liền nở một nụ cười nhẹ. Với lúc trước thì hắn có thể sẽ e ngại vì phải đối mặt với chung nhưng với hiện tại thì đã khác.
Với việc thân thể tựu Ngũ Hành chân thân thì nhục thân có thể sánh ngang được với ngũ cấp hung thú và kết hợp với Thiên Địa cảnh đỉnh phong cùng với Thiên Ma chi khí ở trong cơ thể thì thực lực của hắn hiện tại có thể sánh ngang được với Tinh Cực cảnh cường giả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần không gặp phải cao tầng ngũ cấp hung thú thì hắn tự tin có thể giải quyết được hết tất cả!
Tản mát khí tức của bản thân ra ngoài, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên lóe lên một cái rồi thình lình xuất hiện ở cách đó hàng ngàn trượng. Trước mắt hắn lúc này là một đầu cự thú hết sức to lớn và có khí tức toát ra là ngũ cấp sơ giai hung thú.
Không chần chừ, Đế Nguyên Quân trực tiếp vung tay thì thanh trường thương thình lình xuất hiện ngay trước người hắn. Men theo ý niệm, Tử Huyền thình lình xoay chuyển, chỉ thấy toàn bộ thiên địa chi khí ở bán kính hàng trăm trượng đều đổ dồn về một chỗ và dung nhập vào trong thanh trường thương rồi lao thẳng về phía đầu hung thú.
Oanh!
Chỉ nghe thấy một tiếng động lớn vang lên và cùng với đó là một tiếng kêu đầy thảm thiết của cự thú. Mặc dù nó đã là ngũ cấp hung thú nhưng bản thân vừa mới đột phá không lâu nên thực lực vẫn chưa thể đạt tới cấp bậc đó và khi đối mặt với loại công kích mạnh mẽ đầy bá đạo như thế này thì chỉ có thể chống đỡ được một lúc mà thôi.
Ở trên ngực xuất hiện một lỗ lớn, cơ thể cự thú đột nhiên run lên một cái rồi từ từ gục xuống và mất đi sinh cơ.
Phát động ý niệm, Dưỡng Linh Hồ từ trên thắt lưng hắn bay lên cao rồi thình lình biến lớn. Chỉ thấy cái khuy được mở ra thì một lực hút cực kỳ khủng bố trực tiếp thu thi thể cự thú vào trong đó.
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân phát động pháp quyết và đánh vào một đạo Thiên Ma Thần Hỏa thiêu đốt thi thể cự thú hóa thành tinh huyết.
Thu tay, Đế Nguyên Quân nhìn Dưỡng Linh Hồ và nói.
“Với thực lực của ta hiện tại thì cấp bậc của Tử Huyền, Long Kiếm và Dưỡng Linh Hồ hơi thấp một chút, nếu như có thời gian thì ta luyện lại thêm một lần”.
Bất chợt, hắn bật cười một tiếng rồi lắc đầu nói tiếp.
“Nhưng một nơi như thế này thì lấy đâu ra các loại tinh thạch luyện khí bây giờ? Nếu mà có thì chắc phải đến Ngũ Chỉ Sơn mới có khả năng tìm thấy”.
“Đợi ta đột phá đến Tinh Cực sẽ đến đó một chuyến vậy?”
Tiếp tục đi về phía Kim Tự Tháp, Đế Nguyên Quân trên đường săn giết không biết bao nhiêu đầu hung thú và tất cả đều được hắn luyện hóa trở thành tinh huyết nhưng hắn không vội sử dụng sớm.
Trực tiếp đi vào, Đế Nguyên Quân thẳng hướng đi một mạch lên tầng thứ ba nhưng nơi này từ sớm đã bị những người tới trước thu lấy hết.
Đi đến căn phòng lúc trước, nơi mà hắn và Lâm Tuyết Nhi đối đầu với thủ vệ thì những hình ảnh lúc trước dần hiện lên. Nhưng khác với lúc trước, thủ vệ đã bị đám người đó chinh phục từ bao giờ và khắp nơi trong căn phòng đều là dấu vết đao kiếm chằng chịt và xung quanh có không ít bộ xương trắng.
Tiếp tục đi vào sâu, Đế Nguyên Quân càng đi đến những văn phòng cuối cùng thì xương trắng lại càng nhiều và vết tích giao chiến ngày một kịch liệt thì khẽ cau mày.
“Tính đến hiện tại đã có hàng trăm người bỏ mạng tại tầng thứ ba, nếu xét với những người từng gặp ở tầng thứ nhất thì chỉ còn lại không nhiều? Tất cả đều đã rời đi hay là đi tên tầng thứ tau?”
“Tầng ba đã có nhiều người bỏ mạng như thế này thì tầng thứ tư chắc sẽ còn đáng sợ hơn thế này nữa? Có lẽ những người đó biết khó nên đã rời đi hết?”
“Như thế thì lại tốt, tầng thứ tư nguy hiểm là một điều chắc chắn nhưng ta không thể bỏ lỡ cơ duyên đang ẩn chứa ở trên đó được? Chỉ cần không gặp phải thủ vệ có cảnh giới cao thì ta có thể nắm chắc được phần thắng”.
Trực tiếp đi lên tầng thứ tư, Đế Nguyên Quân vừa đặt chân đến thì bỗng có một đợt khí tức mờ ảo thổi đến khiến hắn khẽ nhíu mày. Ánh mắt hắn nhìn liếc xung quanh lộ vẻ ngưng trọng vô cùng.
“Ta vừa mới đặt chân đến thôi mà? Có cần phải nguy hiểm như vậy không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro