Chào các bạn, tôi tên là Trần Huấn Du
Trần Hoàng Khả
2024-07-22 12:08:46
Trong nhóm còn Trúc Mẫn, Đinh Hùng nhưng đa phần tin nhắn nhóm đều do Quang Vinh Tự khuấy động gửi. Đinh Hùng là bạn nam lớp kế bên, cùng chơi game với bọn Tạ Ninh, lớp 10 học chung một lớp quan hệ cũng khá tốt, nhưng đến lớp 11 thì Đinh Hùng bị chuyển sang lớp khác. Đây là truyền thống của Trường THPT Bắc Thụy, mỗi năm sẽ trộn lớp một lần.
Tạ Ninh lướt tin nhắn một hồi thì ngồi dậy mở tủ lấy quần áo đi tắm, cậu cũng biết rõ dù cho Bùi Phong Nhu có giận đến cỡ nào cũng sẽ không tìm đến bà nội của cậu. Vì có một lần cậu đánh nhau bị Bùi Phong Nhu báo cho phụ huynh, bà nội cậu nghe tin xong liền ngất xỉu nằm viện suốt ba ngày liền. Bà nội của Tạ Ninh có bệnh tim trong người. Cảm thấy áy náy và lo lắng cho sức khỏe của bà nên từ đó, Bùi Phong Nhu luôn tìm cách phạt răn đe Tạ Ninh trên lớp chứ không muốn báo cho Bà cậu nữa.
Thông báo tin nhắn trong nhóm vẫn còn in ỏi
[Quang Vinh Tự: Ê tụi mày tao nghe nói học sinh chuyển trường sẽ vào học lớp mình đấy.
Trúc Mẫn: Thật không vậy, nghe đồn cậu ta học giỏi vậy phải vào lớp đầu 11A1 chứ?
Đinh Hùng: Ủa, học sinh chuyển trường gì? Sao tụi mày biết?
Quang Vinh Tự: Mày không biết là phải rồi, mày suốt ngày lo cho cô bạn gái nhỏ của mày chứ có để ý gì đến chuyện bên ngoài đâu!
Trúc Mẫn: Nếu chuyển vào lớp mình thì tốt quá:)))
Quang Vinh Tự: Tốt cái đéo, nghe nói cậu ta mắc chứng rối loạn ngôn ngữ ;))
Trúc Mẫn: Ai đồn vậy, người ta chỉ là ít nói ham học thôi. Lại còn nhà giàu nữa, ôi thiếu gia nhà tài phiệt chứ đùa.
Đinh Hùng:???
Quang Vinh Tự: Nghe nói cậu ta đã đến gặp Bùi phu nhân rồi, có thể nay mai sẽ chuyển vào lớp mình...
]
Tạ Ninh trở về phòng cắm sạc điện thoại, cậu không thường bật thông báo nên không hay biết gì, cậu ngủ sớm. Bình thường cậu đều thức lúc 3h sáng để giúp bà chuẩn bị đẩy xe đi bán. Bà cậu nói không cần nhưng cậu vẫn không yên tâm, nên sau khi đẩy xe giúp bà rồi cậu mới đi học. Tạ Ninh chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ cậu thấy mình còn rất nhỏ, hình như là học sinh tiểu học, có một bóng người nhỏ bé đã tặng cho cậu một quả cầu nhỏ bằng ngón tay còn cố ý hứa hẹn gì với cậu...
___
Ngày hôm sau,
Trong lớp đang ì xèo thu bài tập đầu giờ, tổ trưởng tổ 3 là Lan Dịch, đi xuống bàn gần cuối thì chợt khựng lại, Tạ Ninh trên mặt dán băng cá nhân, chân gác lên ghế bên cạnh, tay đang mải mê chơi điện thoại, cặp mắt sắc lạnh không có gì là thân thiện, Lan Dịch chưa kịp mở lời thì Tạ Ninh lên tiếng "Không có". Thế là tự hiểu, Lan Dịch quay về chỗ. Cô cũng đã quen, học mười mấy môn có môn nào mà Tạ Ninh chịu nộp bài tập đâu.
Bùi Phong Nhu nhẹ nhàng bước vào từ cửa sau của lớp, thấy cảnh vừa rồi liền lại gần nhanh tay chộp lấy điện thoại của Tạ Ninh làm cậu không kịp trở tay, Tạ Ninh đứng phắc dậy định vung nắm đấm "Đứa nào...?" Thì vội thu lại lời nói khi thấy Bùi Phong Nhu.
"Em đứng đó luôn cho tôi!" Rồi cô đi lên phía bàn giáo viên trên bục giảng. Cô nhanh tay tắt màn hình điện thoại của Tạ Ninh và bỏ vào cặp sách của mình.
Bỏ cặp xuống ghế, cô cảnh cáo "Nếu em còn chơi điện thoại trong lớp nữa thì gọi phụ huynh đến gặp tôi!" Giọng cô lạnh lùng lãnh đạm, ánh mắt nảy lửa nhìn về phía Tạ Ninh "Bản kiểm điểm lần trước em vẫn chưa nộp cho tôi, sao hả định làm phản à? Tôi nói cho em biết..."
"Báo cáo!" Một giọng nam trầm từ phía cửa vọng vào, Bùi Phong Nhu và cả lớp nhìn về phía ngoài hành lang. Thấy một cậu trai cao tầm 1m8, vai quải cặp màu xám, đồng phục tươm tất chỉnh tề, gương mặt sáng bừng có chút lạnh lùng hướng về phía Bùi Phong Nhu.
Bùi Phong Nhu chỉnh lại kính, thay đổi sắc mặt 180° khiến cả lớp cũng phải ngỡ ngàng, cô tươi cười "Em đến rồi à, mau vào đi"
Cậu trai chầm chậm bước vào, lộ rõ đường nét thanh tú, mũi cao, mắt một mí, còn ngươi đen, làn da trắng pha chút mật, chân mài rậm đến mức từ xa đã ấn tượng, vành tai đều đặn hai bên cân xứng, cả lớp ồ lên phấn khích đặc biệt là Trúc Mẫn hơi quá khích nói với Quang Vinh Tự "Tao cứ tưởng Tạ Ninh là đẹp trai nhất khối 11 rồi nhưng không ngờ, lời đồn là có thật"
Quang Vinh Tự "..."
Bùi Phong Nhu nói, cử chỉ ân cần vịnh vào vai của cậu trai kia "Đây là học sinh mới, bạn sẽ là thành viên của lớp chúng ta, nào em giới thiệu bản thân cho cả lớp đi"
"Chào mọi người" cậu trai hé môi giọng trầm thấp "Tôi tên là Trần Huấn Du"
Một khoảng không im lặng kéo dài, Bùi Phong Nhu đỡ lời "Có lẽ bạn hơi ngại, các em nhớ giúp đỡ bạn nhé, lớp trưởng nhớ ghi tên bạn vào sơ đồ lớp, bây giờ em có thể ngồi ở..."
Bùi Phong Nhu chưa kịp nói dứt lời, Trần Huấn Du đã đi xuống phía cuối lớp, nơi Tạ Ninh đang bị phạt đứng, từ tốn hỏi với giọng không có gì là lạ lẫm "Tôi ngồi ở đây được không?"
Bùi Phong Nhu "..."
Cả lớp "..."
Trúc Mẫn "......."
Tạ Ninh liếc nhìn Trần Huấn Du với ánh mắt sắt như dao, lạnh lùng đáp "Không!"
Như không nghe thấy lời của Tạ Ninh, Trần Huấn Du tháo cặp xuống móc vào ghế, ngồi xuống ngay ngắn rồi từ từ lấy tập sách ra trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. Tạ Ninh nhìn cậu ra xem mình như không khí liền tức giận muốn đấm vào mặt Trần Huấn Du, cậu tức không thể làm cho hắn nổ đom đóm mắt.
Tạ Ninh quay qua định động thủ thì từ trên bục giảng Bùi Phong Nhu tằng hắng "E hèm, Tạ Ninh, định giở trò lưu manh trong lớp của tôi đấy à? Ngồi xuống viết lại cho tôi bản kiểm điểm dài 2000 chữ, chưa viết xong thì không được về!"
Cô nói tiếp với thái độ hết sức dịu dàng "Trần Huấn Du, em ngồi đó có ổn không, có cần cô đổi..."
"Dạ không ạ!" Trần Huấn Du đáp dứt khoát "Em ngồi ở đây ạ!"
Bùi Phong Nhu chỉnh lại kính, cầm cặp sách của mình "Được rồi, có gì khó khăn em cứ tìm lớp trưởng Mã Nhiên giúp đỡ" cô gằng giọng "Còn Tạ Ninh, khi nào viết xong bản kiểm điểm thì mang đến phòng giáo viên gặp tôi để tôi xem xét có nên trả lại điện thoại cho cậu hay không, được rồi, giờ cô có tiết dạy, chúc các em học vui"
Bùi Phong Nhu lướt đi qua như một cơn gió, cô là giáo viên dạy Ngữ văn, một trong những nỗi sợ hãy của học sinh trường THPT Bắc Thụy.
Tạ Ninh nắm chặt bàn tay tức tối ngồi xuống ghế, chiếc ghế ma sát với nền gạch tạo nên một âm thanh chói tai làm cả lớp phải nhăn mặt, duy chỉ người ngồi kế bên cậu là bất động, mắt gián chặt vào cuốn vở bài tập toán nâng cao đặt trên bàn.
Tên này là ai mà dám cả gan ngồi chung với hắn, hắn điên tiếc vì mới vừa bị tịch thu điện thoại giờ lại thêm sự xuất hiện của Trần Huấn Du, làm hắn muốn bùng nổ.
Tạ Ninh lướt tin nhắn một hồi thì ngồi dậy mở tủ lấy quần áo đi tắm, cậu cũng biết rõ dù cho Bùi Phong Nhu có giận đến cỡ nào cũng sẽ không tìm đến bà nội của cậu. Vì có một lần cậu đánh nhau bị Bùi Phong Nhu báo cho phụ huynh, bà nội cậu nghe tin xong liền ngất xỉu nằm viện suốt ba ngày liền. Bà nội của Tạ Ninh có bệnh tim trong người. Cảm thấy áy náy và lo lắng cho sức khỏe của bà nên từ đó, Bùi Phong Nhu luôn tìm cách phạt răn đe Tạ Ninh trên lớp chứ không muốn báo cho Bà cậu nữa.
Thông báo tin nhắn trong nhóm vẫn còn in ỏi
[Quang Vinh Tự: Ê tụi mày tao nghe nói học sinh chuyển trường sẽ vào học lớp mình đấy.
Trúc Mẫn: Thật không vậy, nghe đồn cậu ta học giỏi vậy phải vào lớp đầu 11A1 chứ?
Đinh Hùng: Ủa, học sinh chuyển trường gì? Sao tụi mày biết?
Quang Vinh Tự: Mày không biết là phải rồi, mày suốt ngày lo cho cô bạn gái nhỏ của mày chứ có để ý gì đến chuyện bên ngoài đâu!
Trúc Mẫn: Nếu chuyển vào lớp mình thì tốt quá:)))
Quang Vinh Tự: Tốt cái đéo, nghe nói cậu ta mắc chứng rối loạn ngôn ngữ ;))
Trúc Mẫn: Ai đồn vậy, người ta chỉ là ít nói ham học thôi. Lại còn nhà giàu nữa, ôi thiếu gia nhà tài phiệt chứ đùa.
Đinh Hùng:???
Quang Vinh Tự: Nghe nói cậu ta đã đến gặp Bùi phu nhân rồi, có thể nay mai sẽ chuyển vào lớp mình...
]
Tạ Ninh trở về phòng cắm sạc điện thoại, cậu không thường bật thông báo nên không hay biết gì, cậu ngủ sớm. Bình thường cậu đều thức lúc 3h sáng để giúp bà chuẩn bị đẩy xe đi bán. Bà cậu nói không cần nhưng cậu vẫn không yên tâm, nên sau khi đẩy xe giúp bà rồi cậu mới đi học. Tạ Ninh chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ cậu thấy mình còn rất nhỏ, hình như là học sinh tiểu học, có một bóng người nhỏ bé đã tặng cho cậu một quả cầu nhỏ bằng ngón tay còn cố ý hứa hẹn gì với cậu...
___
Ngày hôm sau,
Trong lớp đang ì xèo thu bài tập đầu giờ, tổ trưởng tổ 3 là Lan Dịch, đi xuống bàn gần cuối thì chợt khựng lại, Tạ Ninh trên mặt dán băng cá nhân, chân gác lên ghế bên cạnh, tay đang mải mê chơi điện thoại, cặp mắt sắc lạnh không có gì là thân thiện, Lan Dịch chưa kịp mở lời thì Tạ Ninh lên tiếng "Không có". Thế là tự hiểu, Lan Dịch quay về chỗ. Cô cũng đã quen, học mười mấy môn có môn nào mà Tạ Ninh chịu nộp bài tập đâu.
Bùi Phong Nhu nhẹ nhàng bước vào từ cửa sau của lớp, thấy cảnh vừa rồi liền lại gần nhanh tay chộp lấy điện thoại của Tạ Ninh làm cậu không kịp trở tay, Tạ Ninh đứng phắc dậy định vung nắm đấm "Đứa nào...?" Thì vội thu lại lời nói khi thấy Bùi Phong Nhu.
"Em đứng đó luôn cho tôi!" Rồi cô đi lên phía bàn giáo viên trên bục giảng. Cô nhanh tay tắt màn hình điện thoại của Tạ Ninh và bỏ vào cặp sách của mình.
Bỏ cặp xuống ghế, cô cảnh cáo "Nếu em còn chơi điện thoại trong lớp nữa thì gọi phụ huynh đến gặp tôi!" Giọng cô lạnh lùng lãnh đạm, ánh mắt nảy lửa nhìn về phía Tạ Ninh "Bản kiểm điểm lần trước em vẫn chưa nộp cho tôi, sao hả định làm phản à? Tôi nói cho em biết..."
"Báo cáo!" Một giọng nam trầm từ phía cửa vọng vào, Bùi Phong Nhu và cả lớp nhìn về phía ngoài hành lang. Thấy một cậu trai cao tầm 1m8, vai quải cặp màu xám, đồng phục tươm tất chỉnh tề, gương mặt sáng bừng có chút lạnh lùng hướng về phía Bùi Phong Nhu.
Bùi Phong Nhu chỉnh lại kính, thay đổi sắc mặt 180° khiến cả lớp cũng phải ngỡ ngàng, cô tươi cười "Em đến rồi à, mau vào đi"
Cậu trai chầm chậm bước vào, lộ rõ đường nét thanh tú, mũi cao, mắt một mí, còn ngươi đen, làn da trắng pha chút mật, chân mài rậm đến mức từ xa đã ấn tượng, vành tai đều đặn hai bên cân xứng, cả lớp ồ lên phấn khích đặc biệt là Trúc Mẫn hơi quá khích nói với Quang Vinh Tự "Tao cứ tưởng Tạ Ninh là đẹp trai nhất khối 11 rồi nhưng không ngờ, lời đồn là có thật"
Quang Vinh Tự "..."
Bùi Phong Nhu nói, cử chỉ ân cần vịnh vào vai của cậu trai kia "Đây là học sinh mới, bạn sẽ là thành viên của lớp chúng ta, nào em giới thiệu bản thân cho cả lớp đi"
"Chào mọi người" cậu trai hé môi giọng trầm thấp "Tôi tên là Trần Huấn Du"
Một khoảng không im lặng kéo dài, Bùi Phong Nhu đỡ lời "Có lẽ bạn hơi ngại, các em nhớ giúp đỡ bạn nhé, lớp trưởng nhớ ghi tên bạn vào sơ đồ lớp, bây giờ em có thể ngồi ở..."
Bùi Phong Nhu chưa kịp nói dứt lời, Trần Huấn Du đã đi xuống phía cuối lớp, nơi Tạ Ninh đang bị phạt đứng, từ tốn hỏi với giọng không có gì là lạ lẫm "Tôi ngồi ở đây được không?"
Bùi Phong Nhu "..."
Cả lớp "..."
Trúc Mẫn "......."
Tạ Ninh liếc nhìn Trần Huấn Du với ánh mắt sắt như dao, lạnh lùng đáp "Không!"
Như không nghe thấy lời của Tạ Ninh, Trần Huấn Du tháo cặp xuống móc vào ghế, ngồi xuống ngay ngắn rồi từ từ lấy tập sách ra trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. Tạ Ninh nhìn cậu ra xem mình như không khí liền tức giận muốn đấm vào mặt Trần Huấn Du, cậu tức không thể làm cho hắn nổ đom đóm mắt.
Tạ Ninh quay qua định động thủ thì từ trên bục giảng Bùi Phong Nhu tằng hắng "E hèm, Tạ Ninh, định giở trò lưu manh trong lớp của tôi đấy à? Ngồi xuống viết lại cho tôi bản kiểm điểm dài 2000 chữ, chưa viết xong thì không được về!"
Cô nói tiếp với thái độ hết sức dịu dàng "Trần Huấn Du, em ngồi đó có ổn không, có cần cô đổi..."
"Dạ không ạ!" Trần Huấn Du đáp dứt khoát "Em ngồi ở đây ạ!"
Bùi Phong Nhu chỉnh lại kính, cầm cặp sách của mình "Được rồi, có gì khó khăn em cứ tìm lớp trưởng Mã Nhiên giúp đỡ" cô gằng giọng "Còn Tạ Ninh, khi nào viết xong bản kiểm điểm thì mang đến phòng giáo viên gặp tôi để tôi xem xét có nên trả lại điện thoại cho cậu hay không, được rồi, giờ cô có tiết dạy, chúc các em học vui"
Bùi Phong Nhu lướt đi qua như một cơn gió, cô là giáo viên dạy Ngữ văn, một trong những nỗi sợ hãy của học sinh trường THPT Bắc Thụy.
Tạ Ninh nắm chặt bàn tay tức tối ngồi xuống ghế, chiếc ghế ma sát với nền gạch tạo nên một âm thanh chói tai làm cả lớp phải nhăn mặt, duy chỉ người ngồi kế bên cậu là bất động, mắt gián chặt vào cuốn vở bài tập toán nâng cao đặt trên bàn.
Tên này là ai mà dám cả gan ngồi chung với hắn, hắn điên tiếc vì mới vừa bị tịch thu điện thoại giờ lại thêm sự xuất hiện của Trần Huấn Du, làm hắn muốn bùng nổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro