Chúng Ta Thích Nhau Nhưng Không Nói

Phần thưởng

Juju nhỏ

2024-07-02 11:32:06

Thông qua cửa kính trong suốt của thư viện, bầu trời sẩm tối, tiếng mưa rơi tí tách xuống nền gạch bên ngoài.

Ngồi kế bên chiếc cửa kính đó là Phi Vũ và Diễm Tiên đang học bài cùng nhau, Phi Vũ cảm thấy rất thích phong cảnh này. Tập trung làm một việc gì đó khi trời đổ mưa là cảm giác tuyệt vời hơn bao giờ hết, không hiểu tại sao lại có những rung cảm này nữa

Nhưng cô biết rằng nhiều người cũng giống như cô, vì hôm nay thư viện đông hơn bình thường.

Và may mắn là khi cả 2 tới thì trời mới bắt đầu dấy lên những cơn mưa, trên đường đi chỉ hơi âm u thôi.

Làn mưa phía bên ngoài cửa kính lúc này mang đầy âm hưởng của sự nhẹ nhàng, du dương. Khiến cho con người ta phải đắm chìm, lâng lâng trong khoái cảm mơ hồ. Học vào lúc này là thời điểm dễ vô nhất

Bấm bút rồi lại chống cằm, Diễm Tiên ngồi ngẩn ngơ trước mặt Phi Vũ, người đang chăm chú làm bài. Nghe tiếng kêu tách tách của cây bút không an phận, Phi Vũ nói

"Lại có chuyện gì đây?"

"Tớ chán quá" Diễm Tiên gục mặt xuống bàn than thở

Phi Vũ hỏi, "Thế nào, muốn bỏ cuộc rồi?"

"Nếu không tranh thủ giải đề thì cậu không sống nổi qua kì thi đâu"

"Lúc đó ngồi ôn lại gốc sẽ nhàm chán hơn rất nhiều đó", Phi Vũ khích lệ cô bạn của mình bằng một viễn cảnh u ám hơn

Diễm Tiên thấy hơi sợ sợ

"Không đến nỗi đó chứ, cậu đừng có mà dọa tớ"

Phi Vũ cười nhẹ nói, "Ai dọa cậu, tớ chỉ xét những trường hợp sẽ xảy ra thôi"

"Nào, lại đây tớ kèm cho", cô ga lăng hướng tới chỗ cô bạn của mình

Bức tranh được tái hiện bây giờ giống mấy đôi tình nhân trong tiểu thuyết, cụ thể là ngốc bạch ngọt và anh chàng học bá chính hiệu

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diễm Tiên thường coi mấy thể loại ngôn tình như vậy nên đôi lúc bị ảo giác, mơ mộng. Dự định chu môi thơm lên má nam thần học bá của mình thì...

"Này, cậu có đàng hoàng không", tiếng gọi vang lên từ đằng xa. Là giọng của Cao Dương

Diễm Tiên mới giật mình tỉnh lại, "Tên khốn, giọng cậu chóe quá làm tớ vỡ mộng rồi nè"

Lạc Vân và Cao Dương tiến vào, người hơi ướt cùng làn gió lạnh của cơn mua. Do cả 2 người có việc bận nên tới trễ một lúc, nhưng ai ngờ đâu đã để Phi Vũ chịu khổ một mình rồi

Cao Dương cười ha hả, "Mới nãy mỏ ai chu lên như con vịt vậy, trông giống miếng bò tái ấy, chắc không ai dám đụng vào quá"

Câu nói thành công chọc cho Diễm Tiên tức giận, trước khi có cơn thịnh nộ nào đó xảy ra, Phi Vũ kịp lên tiếng

"Suỵt, các cậu quên rồi sao, đang ở thư viện mà. Dù góc ngồi có xa mọi người nhưng vẫn nghe được tiếng rì rào đó", Phi Vũ ngó nhìn xung quanh đón nhận những ánh mắt không mấy thiện cảm từ mọi người

Lạc Vân tiếp lời, "Đúng rồi đó, sẽ rất bất lịch sự". Nói ngồi cô ngồi xuống kế bên Diễm Tiên, Cao Dương ngồi kế Phi Vũ, tránh trường hợp cả 2 ngồi gần nhau, nếu vậy thì lại đụng độ 1 mất 1 còn

Mục đích của mọi người tới đây là học nên cũng không nói gì nhiều mà lao đầu vào luyện đề luôn.

Những lúc bình thường nhìn thì có vẻ nhây nhớt vậy thôi, chứ lúc cần thì đều tập trung cao độ được cả. Vì vậy cả 4 mới chơi với nhau. Vừa giúp nhau về việc học mà còn nâng đỡ nhau về tinh thần

....

Sau khi làm việc cật lực như cái máy, cả đám uể oải bước ra khỏi thư viện

Vặn cổ, vặn khớp tay, vặn khớp chân, xoay thân trên 2 vòng, lộn nhào. Các tư thế giống chuẩn bị tinh thần sẵn sàng xông pha đánh trận vậy

"Quá đã, toán lí bọn bây cứ việc lên, ông đây không sợ nữa rồi, haha", giải gần chục cái đề xong khiến sự tự tin của Cao Dương được nâng lên một tầm cao mới

"Mới làm có tí mà bày đặt huênh hoang rồi đó", Diễm Tiên liếc nhìn

"Thôi mà, các cậu có tính đi mua đồ ăn vặt gì không. Hay là về nghỉ ngơi nhé", Phi Vũ nói

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ai cũng đồng thanh tán thành với ý kiến vế sau, vì bây giờ mệt lả óc rồi, não không còn hoạt động, cũng chẳng muốn ăn gì nữa

Nhận thấy điều này, cô lùa các bạn về như lùa đàn gà về với tổ ấm của mình

"Trời tạnh mưa rồi, kí túc xá cũng gần đây. Nhưng mà đường khá trơn các cậu nhớ cẩn thận đó"

Diễm Tiên khỏi phải nói, mắt đờ đẫn, mặt cứ như say ke, nhưng đột nhiên lại sáng bừng, ngẩng mặt lên, "Hay là đợi thi xong tụi mình xin nghỉ một tuần để đi chơi đi"

"Sao cơ? Một tuần lận à, có phải hơi quá không, chúng ta sẽ phải chép và học lại bài nhiều lắm", Lạc Vân không đồng tình nói

Diễm Tiên thở dài, "Chứ cậu nghĩ xem, hè chúng ta đi du lịch thì không có cái tiếng rên rỉ của cả bọn vì hạnh phúc rồi, đi sau thi mới có cảm giác giải tỏa. Nếu hè mới đi chỉ cảm thấy thư thả thôi, không có đã gì hết á", theo logic của cô bạn Diễm Tiếng là vậy, có chút khác người.

Cao Dương ngẩm nghĩ thấy cũng hợp lý nhưng liền lập tức lắc đầu

"Không được, vậy thì gấp rút quá. Còn tiền này tiền kia nữa, không thu xếp ổn thỏa trong thời gian ngắn như vậy được"

"Ồ, mệt thật đấy", Diễm Tiên thở dài

Phi Vũ mới chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức nói, "Chẳng phải lúc thi xong trường sẽ tổ chức buổi đi chơi cho học sinh sao, nghe nói là du lịch cắm trại ở đâu đó"

"Nhân dịp này trường sẽ nghỉ khoảng 3 đến 4 ngày, là thứ 6, 7, chủ nhật. Chúng ta chủ cần xin nghỉ phép thêm 2 ngày nữa thôi là vừa vặn rồi"

Mặt của cả nhóm sáng bừng lên, nắm tay nhau nhảy tung tăng theo một vòng tròn

"Woaa, thật thích"

"Tuyệt lắm Phi Vũ"

"Ý kiến rất hay, hoan hô"

Dừng lại, Lạc Vân nói, "Còn tiền?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chúng Ta Thích Nhau Nhưng Không Nói

Số ký tự: 0