Chung Tình Lúc Chạng Vạng, Lụi Tàn Vào Hửng Đông
Là ánh sao buồn...
2024-09-19 12:03:06
Kiều Kính Uyên luôn dùng suy nghĩ giả dối để tự lừa lọc lấy bản thân, điều tra những điều trước kia mình từng làm, theo đuôi một Alpha khác sau đó gây tiếng xấu cho bạn đời. Cũng điều tra được tính cách nguyên bản, cùng kí ức giống nhau, nhưng ở thực tại bấy giờ, đã không còn giống với quá khứ.
Nếu hắn trở lại, vậy tại sao Diệp Trí cũng như hắn, thành người xa lạ quen thuộc đến như vậy.
Hắn vuốt khẽ sườn mặt Diệp Cẩn Niên, nhiệt độ của cơn sốt đang làm biểu cảm cậu yếu ớt đi rất nhiều, thoi thóp hơi thở, giữa mày khó chịu luôn nhăn chặt, hắn vuốt nhẹ đuôi mắt người. Da thịt lập tức bị bàn tay thô ráp chứa vết chai sạn cọ đến ửng đỏ, bộ dạng đáng thương rách nát này, mới cùng chung trong bóng dáng ở trí nhớ hắn.
Sự thay đổi này, là tốt, hay xấu đây?
Kiều Kính Uyên vừa muốn Omega của hắn ỷ lại, dựa dẫm chính mình để được quyền kiêu và kiều, cũng vừa muốn đối phương phải tự lực giỏi giang, cùng hẳn môn đăng hộ đối, đối ngoại hoàn mỹ, đối nội mềm yếu.
Kiều Kính Uyên từng ước muốn, chính là ngoạn vật tùy ý chơi đùa trong tay. Nhưng hắn bây giờ lại nghĩ, lúc này cũng không hẳn là tệ lắm, nhỉ?
Trừ việc tiểu miêu nhà hắn đánh có hơi đau một chút, còn lại thì khá ổn....
Mang cánh tay Diệp Cẩn Niên đặt khoanh qua cổ, Kiều Kính Uyên ôm thiếu niên đứng lên, thiết kế của căn phòng này là hắn ghi nhớ trong đầu rất lâu về trước rồi, để dành những khi không muốn về Kiều trạch, hoặc không muốn về nhà chính. Bây giờ sang tên Diệp Trí, về sau chính là nhà của bọn họ, Kiều Kính Uyên không muốn ép buộc đối phương cùng hắn về nơi đó sống.Một phần bởi ký ức không mấy tốt đẹp, cho chính Diệp Trí, nơi lạnh lẽo giam hãm em ấy, một phần là ám ảnh cho chính hắn, mọi nơi đều khơi dậy ký ức của kiếp trước, dày vò lẫn giằng vặt hắn không thôi. Kiều Kính Uyên ôm Diệp Cẩn Niên cùng nhau vùi vào ổ chăng, chẳng màng cảm sốt có thể lây lan. Chẳng màng mà trao đổi Pheromone để bù đắp vào bình rỗng tuếch rỗng toác.
Trong cơn mê mang, Diệp Cẩn Niên chống cự cái ôm chặt kia, cơ thể nóng lạnh thất thường, tinh thần lực dẫu có cao đến cỡ nào cũng thích ứng không nổi với cơ thể suy nhược. Vô lực vươn tay đẩy xa ra người ôm chặt không buông, lòng bàn tay cậu ướt nhẹp nan kham, nâng lên mí mắt nặng trĩu.
“ Anh.... mau tránh ra... tôi, đang cảm.... ” Tiếng nói trở nên nghẹn ngào rách nát, rát khô cả thanh, Diệp Cẩn Niên muốn gào lên đẩy ra Kiều Kính Uyên nhưng lại việc làm giọng nói tổn hại. Mềm nhẹ âm thanh dường như pha lẫn khó chịu nức nở, phía trước mạnh mẽ cũng chống lại không nổi bệnh tật. Yếu ớt chưa từng được Diệp Cẩn Niên thể nghiệm qua, đau đớn còn chịu được, rách toát máu lộ cả xương trắng, tàn tật què quặt còn chẳng si nhê, bây giờ cậu dễ dàng khóc thành tiếng.
Diệp Cẩn Niên làm sao nhịn được, mặt mũi còn chẳng thể để ở đâu cho đặng, cậu oán độc trừng mắt với Kiều Kính Uyên, tuyến nước mắt giàn giụa cùng tiếng khụt khịt đáng thương.
“ Vợ anh khi khóc, thật xinh đẹp... ” Kiều Kính Uyên nhịn không được mà cười, hắn sủng nịch lau khô nước mắt cho Diệp Cẩn Niên, hôn nhẹ lên chóp mũi ủng hồng vì khóc, khó mà thấy được quen thuộc yếu kém này sau khi từ bệnh viện tỉnh lại.
Kiều Kính Uyên đưa tay ôm Diệp Cẩn Niên thật sâu, tùy ý cho thiếu niên xem hắn thành khăn lau mặt, nước mắt thấm ướt cả áo trước ngực. Phản kháng ghét bỏ đều hóa thành thân cận và bám chặt chẽ lấy hắn.
Chờ đợi đưa Diệp Cẩn Niên vào giấc ngủ sâu, Kiều Kính Uyên cũng muốn chợp mắt một lúc, đem điều hòa chỉnh nhiệt độ thích hợp, hắn cảm nhận cơ thể tồn tại chân thật, mới có thể an tâm thiếp đi.Vào thời gian di chuyển dần đến ánh chiều tà, Kiều Kính Uyên ngủ không quá lâu, đủ để tỉnh táo mà dậy trước Diệp Cẩn Niên, đắp chăn phô hảo, sờ tay lên trán thiếu niên, cơn sốt vẫn chưa thuyên giảm bao nhiêu, hắn sửng sốt một lát. Không vội gọi cho cấp cứu, thử đi tìm một chiếc khăn, và một chậu nước ẩm.
Róc rách tiếng nước ấm nhỏ giọt xuống từ khăn, thau nước lay động, Kiều Kính Uyên lau gương mặt đầy mồ hôi mỏng lạnh, chuyển dời xuống lau cổ và xương quai. Thầm nghĩ bạn đời cũng thấy hết được, không cần ngượng ngùng, Kiều Kính Uyên hề hề chạm lên làn da của tiểu miêu nhà hắn, vô tội giấu thầm tâm tư dâm tà.
Một lượt lau khô, đứng đắn hắn gì cũng không làm xấu, vắt xong khăn, Kiều Kính Uyên đắp lên trán Diệp Cẩn Niên, hắn bưng thau nước đổ đi. Suy tính muốn nấu trước bữa tối để vợ dậy có gì đó lót dạ, nhìn về phía bàn ăn còn đặt hộp giữ nhiệt, Kiều Kính Uyên nheo mắt.
Nhìn thứ này, không hợp nhìn, chẳng thể hiểu được chướng mắt cực kỳ, Kiều Kính Uyên muốn đem nó vứt đi. Lại sợ chọc Diệp Cẩn Niên không vui, nhịn xuống ghen ghét mà mang nó cất vào trong tủ lạnh, lục lọi nguyên liệu để nấu
bữa tối.
Kiều Kính Uyên tự tin đeo tạp dề, buộc chặt dây quanh eo, xắn lên tay áo sơ mi, chợt khựng lại trước mảnh áo rách bên tay phải kéo dài từ đỉnh đầu vai cắt đến khuỷu tay.
Kiều Kính Uyên“. "Hum?
Ò . Ó..... hèn gì cứ thấy mát mát, hóa ra là áo rách nát.
Trọng tâm hình như không phải cái này.
Nếu hắn trở lại, vậy tại sao Diệp Trí cũng như hắn, thành người xa lạ quen thuộc đến như vậy.
Hắn vuốt khẽ sườn mặt Diệp Cẩn Niên, nhiệt độ của cơn sốt đang làm biểu cảm cậu yếu ớt đi rất nhiều, thoi thóp hơi thở, giữa mày khó chịu luôn nhăn chặt, hắn vuốt nhẹ đuôi mắt người. Da thịt lập tức bị bàn tay thô ráp chứa vết chai sạn cọ đến ửng đỏ, bộ dạng đáng thương rách nát này, mới cùng chung trong bóng dáng ở trí nhớ hắn.
Sự thay đổi này, là tốt, hay xấu đây?
Kiều Kính Uyên vừa muốn Omega của hắn ỷ lại, dựa dẫm chính mình để được quyền kiêu và kiều, cũng vừa muốn đối phương phải tự lực giỏi giang, cùng hẳn môn đăng hộ đối, đối ngoại hoàn mỹ, đối nội mềm yếu.
Kiều Kính Uyên từng ước muốn, chính là ngoạn vật tùy ý chơi đùa trong tay. Nhưng hắn bây giờ lại nghĩ, lúc này cũng không hẳn là tệ lắm, nhỉ?
Trừ việc tiểu miêu nhà hắn đánh có hơi đau một chút, còn lại thì khá ổn....
Mang cánh tay Diệp Cẩn Niên đặt khoanh qua cổ, Kiều Kính Uyên ôm thiếu niên đứng lên, thiết kế của căn phòng này là hắn ghi nhớ trong đầu rất lâu về trước rồi, để dành những khi không muốn về Kiều trạch, hoặc không muốn về nhà chính. Bây giờ sang tên Diệp Trí, về sau chính là nhà của bọn họ, Kiều Kính Uyên không muốn ép buộc đối phương cùng hắn về nơi đó sống.Một phần bởi ký ức không mấy tốt đẹp, cho chính Diệp Trí, nơi lạnh lẽo giam hãm em ấy, một phần là ám ảnh cho chính hắn, mọi nơi đều khơi dậy ký ức của kiếp trước, dày vò lẫn giằng vặt hắn không thôi. Kiều Kính Uyên ôm Diệp Cẩn Niên cùng nhau vùi vào ổ chăng, chẳng màng cảm sốt có thể lây lan. Chẳng màng mà trao đổi Pheromone để bù đắp vào bình rỗng tuếch rỗng toác.
Trong cơn mê mang, Diệp Cẩn Niên chống cự cái ôm chặt kia, cơ thể nóng lạnh thất thường, tinh thần lực dẫu có cao đến cỡ nào cũng thích ứng không nổi với cơ thể suy nhược. Vô lực vươn tay đẩy xa ra người ôm chặt không buông, lòng bàn tay cậu ướt nhẹp nan kham, nâng lên mí mắt nặng trĩu.
“ Anh.... mau tránh ra... tôi, đang cảm.... ” Tiếng nói trở nên nghẹn ngào rách nát, rát khô cả thanh, Diệp Cẩn Niên muốn gào lên đẩy ra Kiều Kính Uyên nhưng lại việc làm giọng nói tổn hại. Mềm nhẹ âm thanh dường như pha lẫn khó chịu nức nở, phía trước mạnh mẽ cũng chống lại không nổi bệnh tật. Yếu ớt chưa từng được Diệp Cẩn Niên thể nghiệm qua, đau đớn còn chịu được, rách toát máu lộ cả xương trắng, tàn tật què quặt còn chẳng si nhê, bây giờ cậu dễ dàng khóc thành tiếng.
Diệp Cẩn Niên làm sao nhịn được, mặt mũi còn chẳng thể để ở đâu cho đặng, cậu oán độc trừng mắt với Kiều Kính Uyên, tuyến nước mắt giàn giụa cùng tiếng khụt khịt đáng thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Vợ anh khi khóc, thật xinh đẹp... ” Kiều Kính Uyên nhịn không được mà cười, hắn sủng nịch lau khô nước mắt cho Diệp Cẩn Niên, hôn nhẹ lên chóp mũi ủng hồng vì khóc, khó mà thấy được quen thuộc yếu kém này sau khi từ bệnh viện tỉnh lại.
Kiều Kính Uyên đưa tay ôm Diệp Cẩn Niên thật sâu, tùy ý cho thiếu niên xem hắn thành khăn lau mặt, nước mắt thấm ướt cả áo trước ngực. Phản kháng ghét bỏ đều hóa thành thân cận và bám chặt chẽ lấy hắn.
Chờ đợi đưa Diệp Cẩn Niên vào giấc ngủ sâu, Kiều Kính Uyên cũng muốn chợp mắt một lúc, đem điều hòa chỉnh nhiệt độ thích hợp, hắn cảm nhận cơ thể tồn tại chân thật, mới có thể an tâm thiếp đi.Vào thời gian di chuyển dần đến ánh chiều tà, Kiều Kính Uyên ngủ không quá lâu, đủ để tỉnh táo mà dậy trước Diệp Cẩn Niên, đắp chăn phô hảo, sờ tay lên trán thiếu niên, cơn sốt vẫn chưa thuyên giảm bao nhiêu, hắn sửng sốt một lát. Không vội gọi cho cấp cứu, thử đi tìm một chiếc khăn, và một chậu nước ẩm.
Róc rách tiếng nước ấm nhỏ giọt xuống từ khăn, thau nước lay động, Kiều Kính Uyên lau gương mặt đầy mồ hôi mỏng lạnh, chuyển dời xuống lau cổ và xương quai. Thầm nghĩ bạn đời cũng thấy hết được, không cần ngượng ngùng, Kiều Kính Uyên hề hề chạm lên làn da của tiểu miêu nhà hắn, vô tội giấu thầm tâm tư dâm tà.
Một lượt lau khô, đứng đắn hắn gì cũng không làm xấu, vắt xong khăn, Kiều Kính Uyên đắp lên trán Diệp Cẩn Niên, hắn bưng thau nước đổ đi. Suy tính muốn nấu trước bữa tối để vợ dậy có gì đó lót dạ, nhìn về phía bàn ăn còn đặt hộp giữ nhiệt, Kiều Kính Uyên nheo mắt.
Nhìn thứ này, không hợp nhìn, chẳng thể hiểu được chướng mắt cực kỳ, Kiều Kính Uyên muốn đem nó vứt đi. Lại sợ chọc Diệp Cẩn Niên không vui, nhịn xuống ghen ghét mà mang nó cất vào trong tủ lạnh, lục lọi nguyên liệu để nấu
bữa tối.
Kiều Kính Uyên tự tin đeo tạp dề, buộc chặt dây quanh eo, xắn lên tay áo sơ mi, chợt khựng lại trước mảnh áo rách bên tay phải kéo dài từ đỉnh đầu vai cắt đến khuỷu tay.
Kiều Kính Uyên“. "Hum?
Ò . Ó..... hèn gì cứ thấy mát mát, hóa ra là áo rách nát.
Trọng tâm hình như không phải cái này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro