Chương 22

Bởi Vì Tôi Chín...

2024-08-07 22:23:42

Edit: KKQ

Cẩn thận nhớ lại ký ức đời trước, Khương Tảo biết rằng Phó lão phu nhân vẫn luôn không thích Hạ gia.

Vậy vì sao bà lại đồng ý kết thân với Hạ gia, đến bây giờ cô vẫn chưa hiểu.

Hiện tại nói chuyện khách sáo như vậy, cũng hoàn toàn là vì cho cô mặt mũi.

Khương Tảo đều hiểu: “Cảm ơn mẹ.”

Buông đũa xuống, Khương Tảo tính toán định cùng Phó lão phu nhân báo cáo lại công việc của sáng nay, nhưng lại bị Phó lão phu nhân ngăn lại.

“Chúng ta ngồi trong nhà ăn cơm, không được bàn chuyện công việc, hơn nữa nếu mẹ đã cho con ngồi ở vị trí đó, thì con cứ thẳng tay mà làm, có chuyện gì thắc mắc thì để bọn họ tới tìm mẹ.”

Phó lão phu nhân hiện tại đã hoàn toàn nghĩ thoáng, chẳng qua chỉ là tiền thôi mà?

Còn không phải chỉ là một cái công ty thôi sao?

Chỉ cần có thể giữ Khương Tảo lại bên người, để cô an tâm ở bên cạnh Nghiên Từ, Khương Tảo muốn cái gì bà cũng có thể cho.

Vào lúc 6 giờ rưỡi tối, Khương Tảo cùng Phó Nghiên Từ đi đến Hạ gia.

Hạ gia ở trong một khu biệt thự xa hoa lộng lẫy. Sau khi xuống xe, Tiểu Trương lấy quà cáp đã chuẩn bị tốt từ cốp xe xách ra, đi theo phía sau Khương Tảo và Phó Nghiên Từ vào nhà.

Hạ Vân Thiên và Lam Di ngồi trên sô pha trong phòng khách, một người đang chăm chú xem TV, một người đang lướt ipad.

Người hầu mở cửa cho Khương Tảo và Phó Nghiên Từ vào, đi cùng họ qua huyền quan, Hạ Vân Thiên và Lam Di mới ngẩng đầu nhìn một cái.

“Về rồi à?”

Người vừa nói chuyện chính là Hạ phu nhân Lam Di, mẹ đẻ của Khương Tảo.

Nói xong, bà liếc mắt nhìn đồ mà Tiểu Trương cầm, cằm hướng về phía bàn trà hất lên.

“Để đồ ở đó đi.”

Nói xong ánh mắt lại chăm chú nhìn TV, sự ghét bỏ theo thói quen mà buột miệng thốt ra.

“Của hồi môn trước kia đâu hết rồi, chỉ mang mấy cái thứ đồ vật này thôi à? Lúc trước mày xuất giá, Hạ gia chúng ta không tiếc của hồi môn cho mày. Ở Phó gia nhiều ngày như vậy rồi mà mày vẫn keo kiệt như trước, vẫn là không thể phóng khoáng lên được, đúng là cái loại chẳng ra gì.”

Hạ lão gia Hạ Vân Thiên tiếp tục dùng ipad xem tin tức kinh tế tài chính, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện của hai người.

Hoặc có thể nói, đối với Khương Tảo, người con riêng của vợ mình, nhiều năm qua ông ta vẫn luôn làm lơ không quan tâm, đến bây giờ đã trở thành thói quen.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạ Sơ Hơi từ trên lầu đi xuống, tóc dài buông xõa hai vai, khuôn mặt trang điểm đậm, trên người mặc một chiếc váy mới ra mắt của một thương hiệu nổi tiếng nào đó, trông như thể con khổng tước đang khoe khoang, kiêu ngạo vô cùng.

“Trời ạ, chị có thật sự là đi làm ở Phó thị không vậy?” Hạ Sơ Hơi giả vờ ngạc nhiên, ngay sau đó lại nhích mép cười, “Chị ở Hạ thị đến cái việc cỏn con còn chưa giải quyết được đâu, Phó thị lại là tập đoàn lớn, nếu chị không cẩn thận viết sai số liệu trong hợp đồng hoặc làm đánh mất tài liệu quan trọng, nhà chúng ta cũng không thể giúp được gì cho chị.”

Hạ Sơ Hơi đi đến chỗ sô pha, cố tình dựa gần với Lam Di, làm nũng nói: “Mẹ ơi, con khát, con muốn uống nước ép trái cây.”

Lam Di rất tự nhiên mà liếc nhìn về phía Khương Tảo, “Không nghe thấy em gái mày nói muốn uống nước ép trái cây sao? Mày còn không mau đi làm cho nó, đứng đó làm cái gì?”

Đối với phản ứng của Lam Di, không ai trong Hạ gia cảm thấy có gì không đúng, thậm chí ngay cả người hầu cũng không động đậy, đều chờ Khương Tảo đi vào bếp làm nước ép trái cây cho Hạ Sơ Hơi.

Tiểu Trương vừa định bỏ đồ xuống, nhưng nghe những lời này, toàn bộ động tác đều dừng lại, mắt không thể tin nhìn vào đám người ở Hạ gia.

Tam phu nhân ở Phó gia thậm chí uống li cà phê cũng có người tự mình đưa đến tận tay, vài người vây quanh hầu hạ, vậy mà về nhà mẹ đẻ lại bị coi là người hầu mà tùy ý sai xử?

Khương Tảo không cảm thấy có gì hiếm lạ với phản ứng của mẹ mình, rốt cuộc suốt cả hai đời cô đều bị đối xử tệ bạc như vậy.

Nhưng Hạ Vân Thiên lại chẳng thèm mảy may quan tâm, Phó Nghiên Từ thì tự mình đứng ra, dáng vẻ như đang ở chính nhà của mình.

“Tôi……”

“Các người không được khi dễ vợ của tôi!”

Khương Tảo chưa kịp nói hết câu, Phó Nghiên Từ đã nhảy lên đứng trước mặt cô, tức giận mà trừng mắt nhìn Hạ gia, đặc biệt là Hạ Vân Thiên.

“Cháu ngoại của bà xã này, sao cháu lại bắt bà xã của tôi phải đi làm nước ép trái cây cho cháu uống? Cô ấy là mợ của cháu, là trưởng bối của cháu đấy, sao cháu lại dám sai bảo cô ấy làm việc cho cháu? Hừ, tôi phải báo cho cháu ngoại biết, để nó nhìn rõ bộ mặt của vợ nó.”

Nói xong, cậu lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Giang Tân Phong.

Hạ Sơ Hơi hoảng hốt đứng dậy, “Cậu, cháu, cháu chỉ nói đùa thôi, cậu hiểu lầm rồi.”

Cô hiện giờ đang lo lắng vì sự việc xảy ra trước đó với Giang Tân Phong, nếu muốn gạo nấu thành cơm càng khó thêm khó, nếu bị cái thằng ngu này cáo trạng, mẹ chồng khẳng định cũng sẽ biết, chờ cô trở về Giang gia chắc chắn sẽ bị ăn mắng tơi bời.

Phó Nghiên Từ không thèm nghe cô ta giải thích, trực tiếp bấm số điện thoại gọi cho Giang Tân Phong. “Cháu ngoại, bà xã của cậu bị vợ của cháu khi dễ, bị vợ cháu sai bảo như người hầu! Vợ của cháu thật sự quá hỗn láo, hừ!”

Nói xong, cậu cúp điện thoại với vẻ mặt tức giận.

Lam Di và Hạ Vân Thiên lúc này mới bắt đầu nhìn thẳng vào cậu

“Nghiên Từ à, con không thể làm như vậy được. Con hành động như vậy chỉ làm hai vợ chồng mẫu thuẫn gay gắt mà thôi.” Lam Di nhìn Phó Nghiên Từ với vẻ mặt khinh thường.

Còn tưởng rằng mình là người thừa kế của Phó gia như trước chắc?

Lam Di cũng rất không hài lòng với Phó Nghiên Từ. Bà ta vốn tưởng rằng có thể có một đứa con rể tốt, không ngờ mới cưới đã trở thành một đứa ngốc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nghiên Từ à, con làm vậy xác thực không đúng đâu. Con hãy gọi điện thoại lại cho Tân Phong, nói rằng con vừa rồi chỉ là đùa giỡn thôi.”

Phó Nghiên Từ cảm thấy ủy khuất, thấy vợ mình cũng bị ức hiếp.

Cậu muốn khóc, nhưng lại nhớ đến những gì Khương Tảo đã nói với cậu.

Cậu siết chặt tay thành quyền, nói rõ ràng từng chữ một: “Tôi không đùa, tôi cũng không có làm sai chuyện gì, vì tôi chính là Phó Tam Gia!”

Hạ Vân Thiên và Lam Di trong lòng cảm hấy vô cùng chấn động.

Trong giờ khắc này, họ như phảng phất thấy lại hình ảnh của Phó Tam Gia trầm ổn cùng thông minh trước kia.

Khương Tảo mỉm cười nắm lấy tay Phó Nghiên Từ, cô nhận thấy rõ ràng là đứa nhỏ này đã tức giận lên đến cực điểm.

“A Từ, thôi nào, không khí đã căng thẳng rồi, chúng ta cùng nhau về nhà nhé.”

Lam Di bước lên trên một bước: “Về nhà ư? Khương Tảo, các người không phải là đến để trả lại của hồi môn sao?”

Khương Tảo quay lại: “Mẹ, nguyên lai mẹ còn nhớ rõ hôm nay tôi sẽ trả lại của hồi môn sao, nhưng từ khi vào cửa đến giờ, các người không quên người tôi gả chính là Phó tam gia đi? Phó Tam Gia từ trước đến nay chưa bao giờ bị đối đãi xem thường như vậy. Mẹ chắc chắn khi lão phu nhân biết chuyện vừa xảy ra sẽ còn tiếp xúc với Hạ gia chứ?”

Nói xong, cô nhìn về phía Tiểu Trương: “Quà cáp không cần để lại, mang về lại hết đi. Hạ gia có gia nghiệp to lớn như vậy, cũng không thiếu mấy món đồ bình thường này của chúng ta đâu.”

Đột nhiên cô cười, liếc nhìn về phía những hộp quà đó. “Mẹ của tôi chỉ nói giúp tôi chuẩn bị quà cáp, chứ không nói cụ thể là chuẩn bị cái gì. Tiểu Trương, cậu có biết không?”

Tiểu Trương nhanh trí đáp lại: “Dạ thưa phu nhân, những hộp quà này có chứa linh chi trăm năm tuổi, do đích thân lão phu nhân tự tay chọn lựa từ kho hàng một phen, còn có vòng tay phỉ thúy cao cấp và đông trùng hạ thảo quý hiếm. Đặc biệt vẫn là bộ lưu ly này, là do lão phu nhân đấu giá cao ở Nhật Bản mang về, không tìm thấy món thứ hai trên thế giới đâu, dù có ra giá cao thế nào cũng sẽ không có ai bán.”

Khương Tảo cũng không ngờ tới Phó lão phu nhân đã chuẩn bị nhiều món quà tặng tốt đến như vậy.

Quả thật đem tặng cho Hạ gia là một sự lãng phí.

“Được, mang hết về đi.” Khương Tảo nói.

Tiểu Trương động tác nhanh nhẹn xoay người, vui vẻ mà đem tất cả các hộp quà về bỏ lại vào cốp xe.

Lam Di và Hạ Vân Thiên: “……

Lòng đau như dao cắt.

Thiếu chút nữa thì những món đồ đó đều là của bọn họ!

Hạ Vân Thiên thật ra cũng không quan tâm lắm đến những món quà đó, ông ta lo lắng về mối quan hệ với Phó gia hơn, nhưng giờ hối hận thì cũng đã muộn, chỉ có thể cố gắng sửa sa mà thôi.

“Xưa kia, khi cháu năm tuổi cháu đã theo mẹ vào Hạ gia, tuy tôi không thể đối xử với cháu như con ruột của mình, nhưng tôi đã làm hết trách nhiệm những gì mà một người cha nên làm. Tôi biết cháu là một đứa trẻ rất biết trọng tình nghĩa.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 22

Số ký tự: 0