Chương 16
2024-08-07 22:23:42
Edit: KKQ
Khương Tảo đã đoán trước được rằng Hạ Sơ Hơi sẽ phát hiện ra cả hai đều là người trọng sinh, nhưng cô không ngờ rằng Hạ Sơ Hơi lại ngu ngốc đến mức đối chất với mình như vậy.
Hạ Sơ Hơi coi sự im lặng của Khương Tảo như là sự chấp nhận.
Lúc này, sự ghen tị và căm ghét của Hạ Sơ Hơi đối với Khương Tảo gần như đạt đến đỉnh điểm.
“Khương Tảo, cô nghĩ rằng mình có thể đưa dự án Giang thị vào Phó thị, cô đừng có mà mơ mộng hão huyền, những thứ đó đều thuộc về Tân Phong, mà hiện tại anh ấy lại là chồng của tôi!”
Hạ Sơ Hơi nói những lời này với giọng điệu và biểu cảm rõ ràng đầy kiêu ngạo cùng đắc ý, như thể cô ta cố ý để Khương Tảo thấy.
Xem đi, chồng yêu của cô ở đời trước hiện giờ đã thuộc về tôi, cô chắc chắn không cam lòng chứ?
Khương Tảo hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Hạ Sơ Hơi.
Cô không nhịn được cười khẽ: “Hạ Sơ Hơi, khi nào thì cái thói tự mãn của cháu mới sửa đổi được? Đúng vậy, trên danh nghĩa cậu ấy là chồng của cháu, nhưng thực tế thì sao?”
Nỗ lực giấu giếm bí mật của Hạ Sơ Hơi lập tức bị vạch trần.
Hạ Sơ Hơi đột nhiên hiểu ra.
Thì ra, đời trước Khương Tảo và Giang Tân Phong cũng giống như bây giờ là một cuộc hôn nhân hợp đồng!
Không trách được bọn họ muốn nhận nuôi con.
Hạ Sơ Hơi cười mỉm tiến lên thêm một bước, trong mắt tràn đầy sự ưu việt và dục vọng chiến thắng gần như muốn nứt ra.
“Khương Tảo, cô không thể có được hắn là vì bản thân cô vô dụng, cô cứ chờ xem, Giang Tân Phong sớm hay muộn cũng sẽ trở thành người dưới váy của tôi, tôi sẽ sinh cho Giang gia vài đứa con, tiếp tục kế thừa gia sản to lớn của Giang gia. Còn cô, chỉ có thể với thằng ngu đó sống cùng nhau đến cuối đời!”
Bang!
Một cái tát không hề báo trước đã giáng xuống.
Hạ Sơ Hơi không ngờ rằng Khương Tảo lại không chút kiêng nể, chẳng màng đến việc âm thanh có thể bị người ở phòng khách bên kia nghe thấy.
Cô ta ôm mặt, trừng mắt nhìn Khương Tảo.
Khương Tảo chỉ xoa xoa tay, “Sao trí nhớ của cháu lại kém quá vậy? Mợ đã nói rồi, cháu thử mắng anh ấy một câu thằng ngu xem!”
Từ bên trong phòng khách quả nhiên nghe được động tĩnh
Trước tiên là Phó Nghiên Từ chạy tới.
“Bà xã!”
Cậu lập tức lao vào lòng của Khương Tảo, cơ thể to lớn khiến Khương Tảo suýt nữa bị đẩy ngã, cũng may mắn là phía sau có cửa phòng vệ sinh, vì thế mới không gây ra chuyện cười.
“Bà xã, có phải em lại bị khi dễ không?”
“Cháu ngoại Tân Phong, bà xã của cháu lại khi dễ bà xã của cậu!”
“Bà xã của cháu nhất định là yêu quái muốn ăn thịt sư phụ!”
Phó Nghiên Từ bảo vệ Khương Tảo một cách chặt chẽ.
Hiện tại cậu đã biết đây là nhà của mình, mọi người đều sẽ ủng hộ mình, nên cậu không hề sợ hãi, tức giận mà nhìn chằm chằm Hạ Sơ Hơi.
Giang Tân Phong cũng nhanh chóng đi tới.
“Chồng ơi.” Hạ Sơ Hơi tỏ vẻ bị ủy khuất muốn tới cáo trạng.
Nhưng chưa kịp nói xong, Giang Tân Phong đã trầm giọng nói: “Cháu xin lỗi mợ.”
Hạ Sơ Hơi: “?”
Cô không thể tin nổi nhìn Giang Tân Phong. Dù cho bọn chọ chỉ là vợ chồ hình thức, nhưng theo hợp đồng, họ vẫn phải giữ thể diện cho nhau ở bên ngoài. Tại sao hắn lại không phân biệt đen trắng rõ ràng rõ ràng mà còn thay cô xin lỗi?
“Rõ ràng là em bị đánh, anh không thấy sao?” Hạ Sơ Hơi cảm thấy ủy khuất trong lòng.
Khương Tảo một bên kéo Phó Nghiên Từ ra, một bên hỏi lại: “Vậy cháu bị đánh là vì cái gì, cháu dám nói ra sao?”
Hạ Sơ Hơi đương nhiên không dám.
Phó Nghiên Từ chính là người của Phó lão phu nhân.
Đời trước cô ta đã lĩnh giáo qua quá nhiều lần.
Nếu hiện tại Phó lão phu nhân biết cô ta vừa mắng Phó Nghiên Từ là thằng ngu, thì cô ta sẽ phải chịu sự trừng phạt không thể tưởng tượng được.
Cứ chờ đó mà xem xem, rốt cuộc sớm muộn gì cô cũng sẽ đạp Phó gia xuống dưới chân!
“Mợ, thực xin lỗi.” Dưới ánh mắt của Phó Ngân Hà và Phó lão phu nhân, Hạ Sơ Hơi không thể không cúi đầu.
Khương Tảo không có ý định giúp cô ta che giấu, “Mợ cảnh cáo cháu một lần nữa, nếu cháu còn dám mắng A Từ là thằng ngu một lần nào nữa, mợ nghe thấy một lần sẽ đánh cháu một lần.”
Sắc mặt của Phó Ngân Hà, Phó lão phu nhân, và Giang Tân Phong đều thay đổi.
Đặc biệt là Phó lão phu nhân, bà nhìn Hạ Sơ Hơi với vẻ mặt âm trầm.
Chưa từng có ai dám mắng Phó Tam Gia là thằng ngu trong Phó gia!
“Ngân Hà, Tân Phong, sau này các về nhà mình đi, không nhất thiết phải đem theo người ngoài.”
Những lời này đã hoàn toàn cắt đứt tư cách của Hạ Sơ Hơi vào Phó gia.
Phó Ngân Hà và Giang Tân Phong đều là người hiếu thuận, họ lo lắng rằng Hạ Sơ Hơi có thể làm Phó lão phu nhân thêm tức giận.
“Chúng con đã biết thưa mẹ, mẹ yên tâm đi.” Phó Ngân Hà đỡ Phó lão phu nhân trở về phòng khách.
Giang Tân Phong thì lạnh lùng nhìn Hạ Sơ Hơi: “Tôi sẽ bảo tài xế đưa cô về.”
Đây là lệnh đuổi khách rõ ràng.
Khương Tảo nắm tay Phó Nghiên Từ đi ngang qua Hạ Sơ Hơi, hơi hơi nhướng mày, trên mặt mang theo nụ cười chói mắt khiến Hạ Sơ Hơi cảm thấy rất khiêu khích.
Phó Nghiên Từ cũng bất mãn hừ một tiếng, “Yêu quái!”
Hạ Sơ Hơi: “……”
Khi cô bị tài xế đưa đi, bữa cơm tối ở Phó gia đã bắt đầu.
Từ khi Phó Nghiên Từ xuất viện, Phó lão phu nhân đã không còn giữ quy củ như trưóc, trên bàn ăn trước sau đều trò chuyện vui vẻ.
Đương nhiên, Phó Nghiên Từ là người nói nhiều nhất trong cuộc trò chuyện.
“Momo, ta muốn uống sữa bò.”
“Vâng, Tam Gia.”
Người máy bưng đến sữa bò ấm.
“Momo, ta muốn ăn canh.”
Người máy lại bưng đến một bát canh, đặt trước mặt câu.
“Tam Gia, cẩn thận nóng.”
Giang Tân Phong càng ngày càng cảm thấy hứng thú, “Nó thật sự thông minh như vậy sao? Cậu à, cậu có thể cho cháu mượn Momo chơi hai ngày được không ạ?”
Phó Nghiên Từ keo kiệt nói, “Không được, đây là bà xã tặng cho cậu!”
Khương Tảo không nhịn được cười, từ khi đưa người máy này về, Phó Nghiên Từ không còn chơi đĩa bay nữa.
Sau khi ăn xong, mọi người trở lại phòng khách ăn trái cây, Phó lão phu nhân cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện chính sự.
“Tân Phong, mợ của cháu đang chuẩn bị cho dự án người máy này, nghe nói cháu cũng cảm thấy hứng thú?”
Giang Tân Phong có chút ngạc nhiên vì Phó lão phu nhân biết chuyện này nhanh như vậy.
“Thực ra là Hạ Sơ Hơi đã nhắc đến trước, nhưng cháu vẫn chưa hiểu nhiều về lĩnh vực người máy trí tuệ nhân tạo, hiện tại chỉ là có chút hứng thú, cháu muốn tiếp xúc cùng với viện nghiên cứu Mor để xem sao.”
Giang thị vốn là một công ty nhỏ, dần dần phát triển nhờ vào sự hỗ trợ của Phó gia, vì vậy Giang Tân Phong không giấu giếm gì với Phó lão phu nhân và đã nói hết những gì cần nói.
Phó lão phu nhân lại hỏi: “Nếu Phó thị có thể giành được quyền phân phối, Giang thị có sẵn sàng hợp tác không?”
Giang Tân Phong đương nhiên là sẵn sàng, “Cảm ơn bà ngoại.”
Nếu Giang thị có thể hợp tác với Phó thị trong dự án này, thực lực của họ chắc chắn sẽ được nâng cao thêm một bậc, đây chính là cơ hội mà Giang Tân Phong luôn mong đợi.
Phó lão phu nhân cười nhẹ: “Cảm ơn mợ của cháu, đây là dự án mà nó phụ trách.”
Giang Tân Phong vội vàng bưng trà hướng trước măt Khương Tảo, “Mợ, về sau mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Khương Tảo hỏi: “Cháu không sợ mợ không lấy được cái dự án này sao?”
Giang Tân Phong lại nói, “Cháu tin tưởng mợ có thực lực này.”
Nếu ngay cả người máy cũng đã đưa về, thì việc lấy quyền phân phối còn xa sao?
Khương Tảo nhận trà, uống một ngụm.
“Vậy sau khi mợ lấy được quyền phân phối độc quyền, mợ sẽ cùng cháu bàn về hợp tác cụ thể trong dự án.”
Giang Tân Phong có chút ngạc nhiên: “Quyền đại lí độc quyền ư? Viện nghiên cứu Mor sẽ đồng ý sao? Người máy này chắc chắn sẽ có được thị trường trong tương lai, thậm chí có thể mở rộng ra quốc tế.”
Khương Tảo lắc lắc chén trà: “Cháu không phải tin tưởng mợ có thực lực sao? Vậy hãy rửa mắt mà chờ xem.”
Khương Tảo đã đoán trước được rằng Hạ Sơ Hơi sẽ phát hiện ra cả hai đều là người trọng sinh, nhưng cô không ngờ rằng Hạ Sơ Hơi lại ngu ngốc đến mức đối chất với mình như vậy.
Hạ Sơ Hơi coi sự im lặng của Khương Tảo như là sự chấp nhận.
Lúc này, sự ghen tị và căm ghét của Hạ Sơ Hơi đối với Khương Tảo gần như đạt đến đỉnh điểm.
“Khương Tảo, cô nghĩ rằng mình có thể đưa dự án Giang thị vào Phó thị, cô đừng có mà mơ mộng hão huyền, những thứ đó đều thuộc về Tân Phong, mà hiện tại anh ấy lại là chồng của tôi!”
Hạ Sơ Hơi nói những lời này với giọng điệu và biểu cảm rõ ràng đầy kiêu ngạo cùng đắc ý, như thể cô ta cố ý để Khương Tảo thấy.
Xem đi, chồng yêu của cô ở đời trước hiện giờ đã thuộc về tôi, cô chắc chắn không cam lòng chứ?
Khương Tảo hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Hạ Sơ Hơi.
Cô không nhịn được cười khẽ: “Hạ Sơ Hơi, khi nào thì cái thói tự mãn của cháu mới sửa đổi được? Đúng vậy, trên danh nghĩa cậu ấy là chồng của cháu, nhưng thực tế thì sao?”
Nỗ lực giấu giếm bí mật của Hạ Sơ Hơi lập tức bị vạch trần.
Hạ Sơ Hơi đột nhiên hiểu ra.
Thì ra, đời trước Khương Tảo và Giang Tân Phong cũng giống như bây giờ là một cuộc hôn nhân hợp đồng!
Không trách được bọn họ muốn nhận nuôi con.
Hạ Sơ Hơi cười mỉm tiến lên thêm một bước, trong mắt tràn đầy sự ưu việt và dục vọng chiến thắng gần như muốn nứt ra.
“Khương Tảo, cô không thể có được hắn là vì bản thân cô vô dụng, cô cứ chờ xem, Giang Tân Phong sớm hay muộn cũng sẽ trở thành người dưới váy của tôi, tôi sẽ sinh cho Giang gia vài đứa con, tiếp tục kế thừa gia sản to lớn của Giang gia. Còn cô, chỉ có thể với thằng ngu đó sống cùng nhau đến cuối đời!”
Bang!
Một cái tát không hề báo trước đã giáng xuống.
Hạ Sơ Hơi không ngờ rằng Khương Tảo lại không chút kiêng nể, chẳng màng đến việc âm thanh có thể bị người ở phòng khách bên kia nghe thấy.
Cô ta ôm mặt, trừng mắt nhìn Khương Tảo.
Khương Tảo chỉ xoa xoa tay, “Sao trí nhớ của cháu lại kém quá vậy? Mợ đã nói rồi, cháu thử mắng anh ấy một câu thằng ngu xem!”
Từ bên trong phòng khách quả nhiên nghe được động tĩnh
Trước tiên là Phó Nghiên Từ chạy tới.
“Bà xã!”
Cậu lập tức lao vào lòng của Khương Tảo, cơ thể to lớn khiến Khương Tảo suýt nữa bị đẩy ngã, cũng may mắn là phía sau có cửa phòng vệ sinh, vì thế mới không gây ra chuyện cười.
“Bà xã, có phải em lại bị khi dễ không?”
“Cháu ngoại Tân Phong, bà xã của cháu lại khi dễ bà xã của cậu!”
“Bà xã của cháu nhất định là yêu quái muốn ăn thịt sư phụ!”
Phó Nghiên Từ bảo vệ Khương Tảo một cách chặt chẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại cậu đã biết đây là nhà của mình, mọi người đều sẽ ủng hộ mình, nên cậu không hề sợ hãi, tức giận mà nhìn chằm chằm Hạ Sơ Hơi.
Giang Tân Phong cũng nhanh chóng đi tới.
“Chồng ơi.” Hạ Sơ Hơi tỏ vẻ bị ủy khuất muốn tới cáo trạng.
Nhưng chưa kịp nói xong, Giang Tân Phong đã trầm giọng nói: “Cháu xin lỗi mợ.”
Hạ Sơ Hơi: “?”
Cô không thể tin nổi nhìn Giang Tân Phong. Dù cho bọn chọ chỉ là vợ chồ hình thức, nhưng theo hợp đồng, họ vẫn phải giữ thể diện cho nhau ở bên ngoài. Tại sao hắn lại không phân biệt đen trắng rõ ràng rõ ràng mà còn thay cô xin lỗi?
“Rõ ràng là em bị đánh, anh không thấy sao?” Hạ Sơ Hơi cảm thấy ủy khuất trong lòng.
Khương Tảo một bên kéo Phó Nghiên Từ ra, một bên hỏi lại: “Vậy cháu bị đánh là vì cái gì, cháu dám nói ra sao?”
Hạ Sơ Hơi đương nhiên không dám.
Phó Nghiên Từ chính là người của Phó lão phu nhân.
Đời trước cô ta đã lĩnh giáo qua quá nhiều lần.
Nếu hiện tại Phó lão phu nhân biết cô ta vừa mắng Phó Nghiên Từ là thằng ngu, thì cô ta sẽ phải chịu sự trừng phạt không thể tưởng tượng được.
Cứ chờ đó mà xem xem, rốt cuộc sớm muộn gì cô cũng sẽ đạp Phó gia xuống dưới chân!
“Mợ, thực xin lỗi.” Dưới ánh mắt của Phó Ngân Hà và Phó lão phu nhân, Hạ Sơ Hơi không thể không cúi đầu.
Khương Tảo không có ý định giúp cô ta che giấu, “Mợ cảnh cáo cháu một lần nữa, nếu cháu còn dám mắng A Từ là thằng ngu một lần nào nữa, mợ nghe thấy một lần sẽ đánh cháu một lần.”
Sắc mặt của Phó Ngân Hà, Phó lão phu nhân, và Giang Tân Phong đều thay đổi.
Đặc biệt là Phó lão phu nhân, bà nhìn Hạ Sơ Hơi với vẻ mặt âm trầm.
Chưa từng có ai dám mắng Phó Tam Gia là thằng ngu trong Phó gia!
“Ngân Hà, Tân Phong, sau này các về nhà mình đi, không nhất thiết phải đem theo người ngoài.”
Những lời này đã hoàn toàn cắt đứt tư cách của Hạ Sơ Hơi vào Phó gia.
Phó Ngân Hà và Giang Tân Phong đều là người hiếu thuận, họ lo lắng rằng Hạ Sơ Hơi có thể làm Phó lão phu nhân thêm tức giận.
“Chúng con đã biết thưa mẹ, mẹ yên tâm đi.” Phó Ngân Hà đỡ Phó lão phu nhân trở về phòng khách.
Giang Tân Phong thì lạnh lùng nhìn Hạ Sơ Hơi: “Tôi sẽ bảo tài xế đưa cô về.”
Đây là lệnh đuổi khách rõ ràng.
Khương Tảo nắm tay Phó Nghiên Từ đi ngang qua Hạ Sơ Hơi, hơi hơi nhướng mày, trên mặt mang theo nụ cười chói mắt khiến Hạ Sơ Hơi cảm thấy rất khiêu khích.
Phó Nghiên Từ cũng bất mãn hừ một tiếng, “Yêu quái!”
Hạ Sơ Hơi: “……”
Khi cô bị tài xế đưa đi, bữa cơm tối ở Phó gia đã bắt đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ khi Phó Nghiên Từ xuất viện, Phó lão phu nhân đã không còn giữ quy củ như trưóc, trên bàn ăn trước sau đều trò chuyện vui vẻ.
Đương nhiên, Phó Nghiên Từ là người nói nhiều nhất trong cuộc trò chuyện.
“Momo, ta muốn uống sữa bò.”
“Vâng, Tam Gia.”
Người máy bưng đến sữa bò ấm.
“Momo, ta muốn ăn canh.”
Người máy lại bưng đến một bát canh, đặt trước mặt câu.
“Tam Gia, cẩn thận nóng.”
Giang Tân Phong càng ngày càng cảm thấy hứng thú, “Nó thật sự thông minh như vậy sao? Cậu à, cậu có thể cho cháu mượn Momo chơi hai ngày được không ạ?”
Phó Nghiên Từ keo kiệt nói, “Không được, đây là bà xã tặng cho cậu!”
Khương Tảo không nhịn được cười, từ khi đưa người máy này về, Phó Nghiên Từ không còn chơi đĩa bay nữa.
Sau khi ăn xong, mọi người trở lại phòng khách ăn trái cây, Phó lão phu nhân cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện chính sự.
“Tân Phong, mợ của cháu đang chuẩn bị cho dự án người máy này, nghe nói cháu cũng cảm thấy hứng thú?”
Giang Tân Phong có chút ngạc nhiên vì Phó lão phu nhân biết chuyện này nhanh như vậy.
“Thực ra là Hạ Sơ Hơi đã nhắc đến trước, nhưng cháu vẫn chưa hiểu nhiều về lĩnh vực người máy trí tuệ nhân tạo, hiện tại chỉ là có chút hứng thú, cháu muốn tiếp xúc cùng với viện nghiên cứu Mor để xem sao.”
Giang thị vốn là một công ty nhỏ, dần dần phát triển nhờ vào sự hỗ trợ của Phó gia, vì vậy Giang Tân Phong không giấu giếm gì với Phó lão phu nhân và đã nói hết những gì cần nói.
Phó lão phu nhân lại hỏi: “Nếu Phó thị có thể giành được quyền phân phối, Giang thị có sẵn sàng hợp tác không?”
Giang Tân Phong đương nhiên là sẵn sàng, “Cảm ơn bà ngoại.”
Nếu Giang thị có thể hợp tác với Phó thị trong dự án này, thực lực của họ chắc chắn sẽ được nâng cao thêm một bậc, đây chính là cơ hội mà Giang Tân Phong luôn mong đợi.
Phó lão phu nhân cười nhẹ: “Cảm ơn mợ của cháu, đây là dự án mà nó phụ trách.”
Giang Tân Phong vội vàng bưng trà hướng trước măt Khương Tảo, “Mợ, về sau mong được chiếu cố nhiều hơn.”
Khương Tảo hỏi: “Cháu không sợ mợ không lấy được cái dự án này sao?”
Giang Tân Phong lại nói, “Cháu tin tưởng mợ có thực lực này.”
Nếu ngay cả người máy cũng đã đưa về, thì việc lấy quyền phân phối còn xa sao?
Khương Tảo nhận trà, uống một ngụm.
“Vậy sau khi mợ lấy được quyền phân phối độc quyền, mợ sẽ cùng cháu bàn về hợp tác cụ thể trong dự án.”
Giang Tân Phong có chút ngạc nhiên: “Quyền đại lí độc quyền ư? Viện nghiên cứu Mor sẽ đồng ý sao? Người máy này chắc chắn sẽ có được thị trường trong tương lai, thậm chí có thể mở rộng ra quốc tế.”
Khương Tảo lắc lắc chén trà: “Cháu không phải tin tưởng mợ có thực lực sao? Vậy hãy rửa mắt mà chờ xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro