Chương 18
2024-08-07 22:23:42
Edit: KKQ
Khương Tảo báo cáo xong chuyện này liền trở về văn phòng của mình.
Phó lão phu nhân lại tìm đến Tiểu Trương để hiểu rõ tình huống cụ thể lúc đó. Bà biết được rằng Khương Tảo đã lái xe mang theo mọi người khiến cho chiếc xe theo dõi bị bỏ lại phía sau. Bà một lần nữa cảm thấy may mắn khi lựa chọn Khương Tảo làm con dâu.
Một giờ sau, Phó thị tổ chức một cuộc họp với sự tham gia của các giám đôc cấp trung và cấp cao, chủ yếu thảo luận về dự án người máy trí tuệ nhân tạo mới nhất.
Phó Nghiên Từ cũng có mặt ở chỗ này, đích thân biểu diễn một số tính năng của người máy trí tuệ nhân tạo cho mọi người.
“Momo, đem những tài liệu này chia cho mọi người.”
Người máy thực hiện rất tốt, các tài liệu được đặt gọn gàng trước mặt mỗi người.
“Momo, giám đốc nghiệp vụ chưa đến, cậu mau đi gọi cô ấy tới.”
Rất nhanh, Linda, người cố ý đến muộn, bị robot mời vào phòng họp.
Sau khi hoàn tất nhiệm vụ, người máy trí tuệ nhân tạo liền đứng sau lưng Phó Nghiên Từ, trạng thái như đang chờ đợi lệnh tiếp theo.
Phó Nghiên Từ đắc ý nói, “Đây là món quà của bà xã tôi tặng đấy!”
Khương Tảo rất bất đắc dĩ.
Hai ngày nay, Phó Nghiên Từ gặp ai cũng phải khoe khoang điều này, người hầu trong nhà gần như đều biết hết.
Giờ đây, anh còn muốn khoe với mọi người trong công ty sao?
Giám đốc nghiệp vụ Linda đầu tiên đặt ra câu hỏi: “Sản phẩm này rất tốt, nhưng quá mức cao cấp, đồng thời chi phí tổn thất cũng rất cao, giá bán ra cũng sẽ không thể hạ xuống. Điều này khiến nó chỉ có thể phục vụ cho nhóm người giàu có, còn phần lớn người dân sẽ không thể nào mua nổi.”
Quan điểm của cô nhanh chóng được các giám đốc bộ phận khác đồng tình.
“Những gia đình giàu có đều có người hầu, những công việc đơn giản như pha trà, dọn nước, lấy tài liệu, ai cũng có thể làm, không cần phải tốn tiền mua người máy, lại còn phải luôn chú ý đến việc nó có đủ điện hay không.”
“Đúng vậy, dù chúng ta định vị khách hàng là những nhóm người giàu có, nhưng chỉ với vài tính năng này cũng không chắc sẽ khơi dậy ham muốn mua sắm của họ.”
Cuộc họp này là sân nhà của Khương Tảo, cô ra lệnh: “Momo, bật màn hình.”
Ngay lập tức, ánh đèn trong phòng họp tự động giảm đi, người máy quay mặt về phía màn hình lớn.
Trên màn hình hiển thị lại nội dung cuộc họp vừa rồi đã được người máy tổng hợp hoàn chỉnh.
Khương Tảo quay sang người phụ trách ghi chép biên bản cuộc họp, “Mang máy tính của cô lại đây.”
Người phụ trách biên bản cuộc họp tên là Lý Bí Thư, khi nhìn thấy màn hình thì mặt đỏ bừng xấu hổ, vì bản ghi chép của cô sau nhiều năm làm việc vẫn không hoàn chỉnh như của người máy.
Có người tỏ vẻ khinh thường nói: “Chỉ là một phần nội dung cuộc họp thôi mà, bí thư chẳng qua chỉ làm chậm một chút, lại không phải cần gấp, chỉ cần là bí thư có năng lực đều sẽ hoàn thành tốt sau cuộc họp.”
Khương Tảo không sợ những người này chất vấn, tiếp tục nói: “Momo, kiểm tra biên bản của Lý bí thư.”
Người máy tiến lại gần, cúi người cẩn thận kiểm tra màn hình máy tính.
“Lý bí thư, chào cô, tôi tên là Momo. Biên bản cuộc họp của cô hiện có hai lỗi chính tả, và chỗ này... Nhưng cô không cần lo lắng, ai cũng có thể mắc sai lầm, sửa lại là được. Đúng rồi, máy tính của cô hơi lỗi thời, hẳn là cần cài lại hệ điều hành, nếu cô cần, có thể đến tìm tôi sau cuộc họp, tôi sẽ giúp cô giải quyết.”
Lý bí thư gần như nghĩ rằng mình đang nói chuyện với người thật, theo bản năng nói: “Cảm ơn.”
Người máy lễ phép đáp lại: “Không có gì, rất sẵn lòng cống hiến sức lực vì một người đẹp như cô.”
Mọi người đều kinh ngạc, trình độ thông minh của người máy này vượt xa sự hiểu biết của họ.
Momo trở về, đi ngang qua Linda, không biết vô tình hay cố ý, làm rơi cây bút của cô.
Người máy cúi xuống nhặt lên, đặt lại vào vị trí cũ, sau đó tiếp tục đứng sau lưng Phó Nghiên Từ.
Thấy mọi người đã có thái độ tích cực hơn với người máy, Khương Tảo tiếp tục giới thiệu các tính năng khác của người máy.
“Người máy này còn có thể bầu bạn, đọc sách, nó sở hữu xhip vận hành cao cấp có thể kiểm soát các thiết bị điện tử trong nhà và hệ thống an ninh, giám sát trẻ em làm bài tập, và hỗ trợ học tập. So với người lớn, trẻ em có lẽ cần nó hơn.”
Cuối cùng, cuộc họp kết thúc với hơn một nửa số người bầu chọn đồng ý với dự án này.
“Nếu tính năng của robot tốt như vậy, chắc chắn không chỉ có mỗi công ty chúng ta nhắm tới. Khi đó, liệu chúng ta có thể thành công giành được quyền phân phối hay không, phải xem tài năng của Khương phó tổng đây.” Linda lại một lần nữa nói lên tiếng lòng của mọi người.
Đúng vậy, bọn họ ở đây có nói nhiều đến đâu cũng vô ích, nếu không giành được quyền phân phối, tất cả đều là mọi thứ này đều là vô nghĩa.
Khương Tảo tự tin nói: “Chúng ta rửa mắt mong chờ.”
Sau cuộc họp, Khương Tảo mời giám đốc dự án cùng người phụ trách nghiên cứu của viện nghiên cứu Mor đi ăn trưa.
Nhưng lại nhận được hồi đáp: “Khương phó tổng, giám đốc Kha của viện nghiên cứu Mor đã có hẹn, hơn nữa không biết vì sao, đối phương dường như cố ý để lộ thông tin về người hẹn.”
Khương Tảo ngẩng đầu: “Ai?”
Giám đốc dự án nhún vai: “Giang thị.”
Khương Tảo: “……”
Giang Tân Phong?
Anh ta không phải đã đồng ý hợp tác với Phó thị sao?
Tại sao lại tiếp xúc riêng với Mor?
“Đã biết, cô đi ra ngoài đi.” Khương Tảo bảo giám đốc dự án ra ngoài.
Sau đó, cô cầm điện thoại gọi: “Alo, là tôi, đang ở đâu?”
……
Một giờ sau, Khương Tảo đưa Phó Nghiên Từ ra ngoài ăn trưa.
Họ đến nhà hàng xoay trên tháp truyền hình.
Nơi này phải đi thang máy lên rất lâu, trong suốt quá trình có thể nhìn toàn cảnh thành phố dần dần thu nhỏ dưới chân.
Phó Nghiên Từ cảm thấy rất thú vị.
“Bà xã, những căn nhà đó trông thật nhỏ.”
“Bà xã, bà xã, nhìn ngọn núi bên kia kìa, gần thật đấy.”
Khương Tảo nắm tay cậu, hỏi: “Không sợ sao?”
Thông thường trẻ con lần đầu mới đến nơi này sẽ rất sợ.
Sợ độ cao là cảm giác tự nhiên của mỗi người.
Phó Nghiên Từ lắc đầu: “Có bà xã ở đây, A Từ không sợ.”
Khương Tảo không nhịn được vươn tay chạm nhẹ vào môi cậu, cười hỏi: “Lại ăn vụng bao nhiêu kẹo mà nói chuyện ngọt như vậy?”
Phó Nghiên Từ vội vàng che túi áo yếm, “Anh không ăn vụng kẹo.”
Quả thực là lạy ông tôi ở bụi này.
Khương Tảo bị cậu chọc cười, không làm khó cậu, “Ăn kẹo được, nhưng phải có chừng mực, không tốt cho răng đâu, hiểu không?”
“Ừm.” Phó Nghiên Từ gật đầu nghiêm túc.
Nguy hiểm thật.
Chút nữa đã bị bà xã phát hiện.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, nhân viên phục vụ đứng ra chào đón.
“Chào mừng hai vị.”
Khương Tảo: “Ừm.”
Cô đầu tiên là nhìn quanh một vòng, nhanh chóng xác định mục tiêu, giơ tay chỉ, “Chúng tôi ngồi ở bên kia.”
Bên kia vừa hay có phòng trống, nhân viên phục vụ liền dẫn họ đến đó.
Khương Tảo giữ chặt tay Phó Nghiên Từ đang bị thu hút bởi những điều mới mẻ xung quanh, chậm rãi bước đi.
Lúc này, phía trước cách đó không xa, Hạ Sơ Hơi đang cùng người ăn trưa. Khi nhìn thấy họ, cô ta theo bản năng cúi đầu tránh đi.
Khương Tảo cười nhạt, dường như không phát hiện ra điều gì, nhưng lại cố tình dừng lại ở bàn của Hạ Sơ Hơi.
Mà lúc này, Phó Nghiên Từ cũng phát hiện ra Hạ Sơ Hơi, giọng hơi lớn: “Ồ, cháu ngoại của bà xã!”
Khương Tảo báo cáo xong chuyện này liền trở về văn phòng của mình.
Phó lão phu nhân lại tìm đến Tiểu Trương để hiểu rõ tình huống cụ thể lúc đó. Bà biết được rằng Khương Tảo đã lái xe mang theo mọi người khiến cho chiếc xe theo dõi bị bỏ lại phía sau. Bà một lần nữa cảm thấy may mắn khi lựa chọn Khương Tảo làm con dâu.
Một giờ sau, Phó thị tổ chức một cuộc họp với sự tham gia của các giám đôc cấp trung và cấp cao, chủ yếu thảo luận về dự án người máy trí tuệ nhân tạo mới nhất.
Phó Nghiên Từ cũng có mặt ở chỗ này, đích thân biểu diễn một số tính năng của người máy trí tuệ nhân tạo cho mọi người.
“Momo, đem những tài liệu này chia cho mọi người.”
Người máy thực hiện rất tốt, các tài liệu được đặt gọn gàng trước mặt mỗi người.
“Momo, giám đốc nghiệp vụ chưa đến, cậu mau đi gọi cô ấy tới.”
Rất nhanh, Linda, người cố ý đến muộn, bị robot mời vào phòng họp.
Sau khi hoàn tất nhiệm vụ, người máy trí tuệ nhân tạo liền đứng sau lưng Phó Nghiên Từ, trạng thái như đang chờ đợi lệnh tiếp theo.
Phó Nghiên Từ đắc ý nói, “Đây là món quà của bà xã tôi tặng đấy!”
Khương Tảo rất bất đắc dĩ.
Hai ngày nay, Phó Nghiên Từ gặp ai cũng phải khoe khoang điều này, người hầu trong nhà gần như đều biết hết.
Giờ đây, anh còn muốn khoe với mọi người trong công ty sao?
Giám đốc nghiệp vụ Linda đầu tiên đặt ra câu hỏi: “Sản phẩm này rất tốt, nhưng quá mức cao cấp, đồng thời chi phí tổn thất cũng rất cao, giá bán ra cũng sẽ không thể hạ xuống. Điều này khiến nó chỉ có thể phục vụ cho nhóm người giàu có, còn phần lớn người dân sẽ không thể nào mua nổi.”
Quan điểm của cô nhanh chóng được các giám đốc bộ phận khác đồng tình.
“Những gia đình giàu có đều có người hầu, những công việc đơn giản như pha trà, dọn nước, lấy tài liệu, ai cũng có thể làm, không cần phải tốn tiền mua người máy, lại còn phải luôn chú ý đến việc nó có đủ điện hay không.”
“Đúng vậy, dù chúng ta định vị khách hàng là những nhóm người giàu có, nhưng chỉ với vài tính năng này cũng không chắc sẽ khơi dậy ham muốn mua sắm của họ.”
Cuộc họp này là sân nhà của Khương Tảo, cô ra lệnh: “Momo, bật màn hình.”
Ngay lập tức, ánh đèn trong phòng họp tự động giảm đi, người máy quay mặt về phía màn hình lớn.
Trên màn hình hiển thị lại nội dung cuộc họp vừa rồi đã được người máy tổng hợp hoàn chỉnh.
Khương Tảo quay sang người phụ trách ghi chép biên bản cuộc họp, “Mang máy tính của cô lại đây.”
Người phụ trách biên bản cuộc họp tên là Lý Bí Thư, khi nhìn thấy màn hình thì mặt đỏ bừng xấu hổ, vì bản ghi chép của cô sau nhiều năm làm việc vẫn không hoàn chỉnh như của người máy.
Có người tỏ vẻ khinh thường nói: “Chỉ là một phần nội dung cuộc họp thôi mà, bí thư chẳng qua chỉ làm chậm một chút, lại không phải cần gấp, chỉ cần là bí thư có năng lực đều sẽ hoàn thành tốt sau cuộc họp.”
Khương Tảo không sợ những người này chất vấn, tiếp tục nói: “Momo, kiểm tra biên bản của Lý bí thư.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người máy tiến lại gần, cúi người cẩn thận kiểm tra màn hình máy tính.
“Lý bí thư, chào cô, tôi tên là Momo. Biên bản cuộc họp của cô hiện có hai lỗi chính tả, và chỗ này... Nhưng cô không cần lo lắng, ai cũng có thể mắc sai lầm, sửa lại là được. Đúng rồi, máy tính của cô hơi lỗi thời, hẳn là cần cài lại hệ điều hành, nếu cô cần, có thể đến tìm tôi sau cuộc họp, tôi sẽ giúp cô giải quyết.”
Lý bí thư gần như nghĩ rằng mình đang nói chuyện với người thật, theo bản năng nói: “Cảm ơn.”
Người máy lễ phép đáp lại: “Không có gì, rất sẵn lòng cống hiến sức lực vì một người đẹp như cô.”
Mọi người đều kinh ngạc, trình độ thông minh của người máy này vượt xa sự hiểu biết của họ.
Momo trở về, đi ngang qua Linda, không biết vô tình hay cố ý, làm rơi cây bút của cô.
Người máy cúi xuống nhặt lên, đặt lại vào vị trí cũ, sau đó tiếp tục đứng sau lưng Phó Nghiên Từ.
Thấy mọi người đã có thái độ tích cực hơn với người máy, Khương Tảo tiếp tục giới thiệu các tính năng khác của người máy.
“Người máy này còn có thể bầu bạn, đọc sách, nó sở hữu xhip vận hành cao cấp có thể kiểm soát các thiết bị điện tử trong nhà và hệ thống an ninh, giám sát trẻ em làm bài tập, và hỗ trợ học tập. So với người lớn, trẻ em có lẽ cần nó hơn.”
Cuối cùng, cuộc họp kết thúc với hơn một nửa số người bầu chọn đồng ý với dự án này.
“Nếu tính năng của robot tốt như vậy, chắc chắn không chỉ có mỗi công ty chúng ta nhắm tới. Khi đó, liệu chúng ta có thể thành công giành được quyền phân phối hay không, phải xem tài năng của Khương phó tổng đây.” Linda lại một lần nữa nói lên tiếng lòng của mọi người.
Đúng vậy, bọn họ ở đây có nói nhiều đến đâu cũng vô ích, nếu không giành được quyền phân phối, tất cả đều là mọi thứ này đều là vô nghĩa.
Khương Tảo tự tin nói: “Chúng ta rửa mắt mong chờ.”
Sau cuộc họp, Khương Tảo mời giám đốc dự án cùng người phụ trách nghiên cứu của viện nghiên cứu Mor đi ăn trưa.
Nhưng lại nhận được hồi đáp: “Khương phó tổng, giám đốc Kha của viện nghiên cứu Mor đã có hẹn, hơn nữa không biết vì sao, đối phương dường như cố ý để lộ thông tin về người hẹn.”
Khương Tảo ngẩng đầu: “Ai?”
Giám đốc dự án nhún vai: “Giang thị.”
Khương Tảo: “……”
Giang Tân Phong?
Anh ta không phải đã đồng ý hợp tác với Phó thị sao?
Tại sao lại tiếp xúc riêng với Mor?
“Đã biết, cô đi ra ngoài đi.” Khương Tảo bảo giám đốc dự án ra ngoài.
Sau đó, cô cầm điện thoại gọi: “Alo, là tôi, đang ở đâu?”
……
Một giờ sau, Khương Tảo đưa Phó Nghiên Từ ra ngoài ăn trưa.
Họ đến nhà hàng xoay trên tháp truyền hình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nơi này phải đi thang máy lên rất lâu, trong suốt quá trình có thể nhìn toàn cảnh thành phố dần dần thu nhỏ dưới chân.
Phó Nghiên Từ cảm thấy rất thú vị.
“Bà xã, những căn nhà đó trông thật nhỏ.”
“Bà xã, bà xã, nhìn ngọn núi bên kia kìa, gần thật đấy.”
Khương Tảo nắm tay cậu, hỏi: “Không sợ sao?”
Thông thường trẻ con lần đầu mới đến nơi này sẽ rất sợ.
Sợ độ cao là cảm giác tự nhiên của mỗi người.
Phó Nghiên Từ lắc đầu: “Có bà xã ở đây, A Từ không sợ.”
Khương Tảo không nhịn được vươn tay chạm nhẹ vào môi cậu, cười hỏi: “Lại ăn vụng bao nhiêu kẹo mà nói chuyện ngọt như vậy?”
Phó Nghiên Từ vội vàng che túi áo yếm, “Anh không ăn vụng kẹo.”
Quả thực là lạy ông tôi ở bụi này.
Khương Tảo bị cậu chọc cười, không làm khó cậu, “Ăn kẹo được, nhưng phải có chừng mực, không tốt cho răng đâu, hiểu không?”
“Ừm.” Phó Nghiên Từ gật đầu nghiêm túc.
Nguy hiểm thật.
Chút nữa đã bị bà xã phát hiện.
Đinh!
Cửa thang máy mở ra, nhân viên phục vụ đứng ra chào đón.
“Chào mừng hai vị.”
Khương Tảo: “Ừm.”
Cô đầu tiên là nhìn quanh một vòng, nhanh chóng xác định mục tiêu, giơ tay chỉ, “Chúng tôi ngồi ở bên kia.”
Bên kia vừa hay có phòng trống, nhân viên phục vụ liền dẫn họ đến đó.
Khương Tảo giữ chặt tay Phó Nghiên Từ đang bị thu hút bởi những điều mới mẻ xung quanh, chậm rãi bước đi.
Lúc này, phía trước cách đó không xa, Hạ Sơ Hơi đang cùng người ăn trưa. Khi nhìn thấy họ, cô ta theo bản năng cúi đầu tránh đi.
Khương Tảo cười nhạt, dường như không phát hiện ra điều gì, nhưng lại cố tình dừng lại ở bàn của Hạ Sơ Hơi.
Mà lúc này, Phó Nghiên Từ cũng phát hiện ra Hạ Sơ Hơi, giọng hơi lớn: “Ồ, cháu ngoại của bà xã!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro