Chương 21
2024-08-07 22:23:42
Edit: KKQ
Khương Tảo hiểu rõ điều mà Phó lão phu nhân lo lắng nhất.
Cô chủ động nhắc đến chuyện này khiến Phó lão phu nhân có chút ngượng ngùng.
"Sớm mong con có thể hiểu được tâm trạng của một người mẹ như ta. Mẹ không phải không quan tâm đến con, chỉ là A Từ hiện tại thành ra như vậy..."
Phó lão phu nhân bỗng dưng cảm thấy lời giải thích của mình là dư thừa, Khương Tảo là một đứa trẻ hiểu chuyện, chắc chắn cô sẽ hiểu ý của bà.
Bà cảm kích nắm lấy tay Khương Tảo: "Cảm ơn con, con yêu, con đã bảo vệ A Từ rất tốt."
Ngay cả bà cũng tự nhận mình cũng không thể xử lý mọi việc quyết đoán và hoàn hảo như vậy.
Phó lão phu nhân lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì Khương Tảo đã kết hôn với Phó Nghiên Từ, chứ không phải là Hạ Sơ Hơi.
Sau giờ làm việc, Khương Tảo nhờ Tiểu Trương đưa cô đến đồn cảnh sát để làm biên bản, sau đó mới trở về nhà.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Phó Nghiên Từ xuất viện mà Khương Tảo và cậu xa nhau lâu như vậy. Đã hơn một giờ đồng hồ.
Cậu có vẻ bồn chồn, thường xuyên đứng dậy hướng ra cửa nhìn.
Ngay cả phim hoạt hình và kẹo cũng không thể thu hút sự chú ý của cậu.
Cho đến khi xe lăn bánh vào sân, Khương Tảo mở cửa xe bước xuống.
"Bà xã!"
Phó Nghiên Từ vội vàng chạy từ trong nhà ra, ôm chầm lấy Khương Tảo, trông thật ủy khuất.
"Bà xã, sao em đi lâu vậy?"
Khương Tảo theo bản năng vòng tay ôm lấy cậu.
"A Từ chờ lâu lắm rồi phải không? Vậy bây giờ em sẽ làm món ăn ngon cho anh nhé?"
Một câu nói khiến Phó Nghiên Từ ngay lập tức vui vẻ.
Cậu cười kéo Khương Tảo vào nhà.
Cậu nhịn không được khoe ra: "Mẹ, bà xã nói sẽ làm món ăn ngon cho con đấy!"
Phó lão phu nhân cuối cùng cũng thở phào: "Cuối cùng cũng thấy con cười, vừa nãy ủy khuất như bị bỏ rơi, suýt chút nữa là khóc rồi."
Phó Nghiên Từ đỏ mặt: "Con không có khóc mà."
Cậu còn nhìn Khương Tảo và chớp chớp mắt, như muốn cô kiểm tra xem có nước mắt không.
Khương Tảo và Phó lão phu nhân đều không nhịn được cười.
"Được rồi, con đi theo mẹ xem TV một lát cùng trò chuyện, để vợ con vào bếp làm món ăn ngon, một lát sẽ xong." Khương Tảo xoa đầu cậu, rồi đưa áo khoác cho người hầu bên cạnh và vén tay áo đi vào bếp.
Phó Nghiên Từ vài lần tò mò muốn vào bếp nhìn nhưng đều bị Phó lão phu nhân kéo lại.
Nửa giờ sau, Khương Tảo mang ra hai phần bít tết và một phần súp hải sản đặt trên bàn ăn.
Ngoài ra, đầu bếp còn làm thêm vài món ăn khác, bữa tối hôm nay quả thực rất phong phú.
"Không ngờ con cũng nấu ăn ngon như vậy." Điều này thực sự nằm ngoài dự kiến của Phó lão phu nhân.
Khương Tảo chân thật nói: "Trước đây khi còn vừa học vừa làm, con từng làm việc trong bếp của một nhà hàng. Bếp trưởng thấy con có năng khiếu nên đã dạy con một ít."
Phó Nghiên Từ ăn đến no căng, Khương Tảo nhanh chóng dẫn cậu đi ra sân đi dạo tiêu cơm.
"Bà xã, em giỏi quá, cái gì cũng biết."
"Bà xã, em làm bít tết ngon quá."
"Bà xã, khi nào chúng ta về phòng chơi trò chơi vậy?"
Khi đi ngang qua hai cô hầu gái, họ lập tức đỏ mặt và vội vã bước đi nhanh hơn, không muốn ảnh hưởng đến niềm vui của đôi vợ chồng mới cưới.
Khương Tảo: "?"
Phó Nghiên Từ cũng tò mò: "Bà xã, sao họ lại chạy nhanh vậy?"
"Không có gì đâu."
Khương Tảo lúc này cũng cảm thấy lời nói vừa rồi của Phó Nghiên Từ có chút ý nghĩa khác.
"A Từ” này.
“Hả?” Phó Nghiên Từ quay đầu lại, gương mặt trẻ con của cậu tràn đầy sự ngây thơ.
Thôi, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Không có gì, đi thôi, về phòng ngủ.” Khương Tảo nắm tay cậu và đi về phía phòng ngủ.
Như thường lệ, Khương Tảo tắm cho Phó Nghiên Từ xong rồi kể chuyện cho anh nghe cho đến khi anh thở đều và hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Cô duỗi người, nhẹ nhàng rời khỏi giường, cầm áo ngủ và vào phòng tắm.
Phó Nghiên Từ đang lơ lửng trong không trung, có một dự cảm không tốt. Anh không muốn theo cô vào, nhưng lại hoàn toàn không thể điều khiển mình.
Tiếng nước vang lên trong phòng tắm.
Để không xảy ra sự cố như lần trước khi bị chảy máu mũi và phải vào bệnh viện, Phó Nghiên Từ chỉ có thể quay người đi, cho đến khi Khương Tảo tắm xong, anh mới thở phào nhẹ nhõm và bay ra ngoài.
Khương Tảo tiếp tục làm việc trên máy tính trong phòng làm việc, và Phó Nghiên Từ bất ngờ phát hiện ra điều bất ngờ.
Anh phát hiện mình có thể chạm vào vật thể.
Bùm!
Một cuốn sách trên giá sách đột nhiên rơi xuống đất.
Khương Tảo kinh ngạc quay đầu lại, mặt lộ vẻ khó hiểu, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ đến nhặt cuốn sách lên và đặt lại chỗ cũ.
Cô trở lại bàn làm việc, vừa nhìn chằm chằm vào máy tính vừa uống cà phê. Khi đặt cốc cà phê xuống, vì quá chú tâm, cô tính sai vị trí.
Nhìn thấy cốc cà phê sắp đổ, Phó Nghiên Từ vội vàng đỡ lấy và lặng lẽ đặt lại trên bàn mà Khương Tảo không hề hay biết.
Người phụ nữ này, sao cô ấy lại cuồng công việc hơn cả anh?
Phó Nghiên Từ bay đến sau Khương Tảo và nhìn vào màn hình máy tính của cô.
Anh liên tưởng đến những gì nghe được ban ngày ở nhà ăn khi Khương Tảo nói chuyện với Kha Tự Bạch, và anh hiểu mọi chuyện.
Thì ra người thực sự phụ trách viện nghiên cứu mor là vợ anh?
Con robot thông minh kia lại là do cô phát minh ra.
Và những ngày này cô đang làm việc, chắc là để nâng cấp chip cho robot.
Nhưng tại sao cảnh sát lại đến công ty tìm cô vào ban ngày?
Trước đó, trên đường đi bộ, cô giấu anh sau đống rác, chắc chắn không phải vì nghe ca nhạc và chơi trò chơi đơn giản như vậy.
Xem ra, vợ anh có rất nhiều bí mật.
...
Gia đình Giang.
Giang Tân Phong trở về sau buổi xã giao liền thẳng tiến về phòng ngủ.
“Hạ Sơ Hơi!”
Giọng anh chứa đầy tức giận.
Lúc này, Hạ Sơ Hơi đang ngồi bên cửa sổ uống rượu, chai rượu bên cạnh đã vơi đi nửa bình.
Cô phản ứng chậm hơn một nhịp do men say, mãi cho đến khi Giang Tân Phong đến trước mặt và lấy đi ly rượu từ tay cô, cô mới hoàn hồn.
“Lão công, anh về rồi à?”
Mỗi lần uống say, Hạ Sơ Hơi đều thích gọi Giang Tân Phong là “lão công”, dù anh chưa bao giờ đáp lại, nhưng cô vẫn không biết mệt, như thể gọi như vậy, họ thật sự là vợ chồng.
Giang Tân Phong nghe mùi rượu nồng nặc trên người cô, liền bước lui về phía sau một bước.
“Hạ Sơ Hơi, ai cho phép em tự ý tiếp xúc với viện nghiên cứu mor?”
Hạ Sơ Hơi nghe vậy liền cười khẩy, “Là Khương Tảo báo cáo với anh phải không?”
Cô đứng lên, người lảo đảo, chỉ vào trước mặt ‘hai cái’ Giang Tân Phong nói: “Anh đừng quên, em mới là vợ của anh, Khương Tảo bây giờ là cô của anh! Em biết, anh kết hôn với em có phải là vì cô ấy không? Anh có tiếc không khi không cưới được cô ấy?”
Giang Tân Phong cau mày: “Nói không đâu vào đâu! Hạ Sơ Hơi, em có biết em đang nói gì không? Khương Tảo là cô của anh! Là vợ của cậu anh, là trưởng bối của anh! Anh và cô ấy có thể có gì chứ?”
“Vậy tại sao anh không chạm vào em?”
Hạ Sơ Hơi nhờ sức rượu, một tay kéo áo ngủ ra khỏi người mình.
“Em không đủ hấp dẫn sao?”
Giang Tân Phong quay đi: “Anh không tranh luận với kẻ say rượu, lát nữa anh sẽ cho người mang trà giải rượu đến cho em.”
Nói xong, anh liền đi ra ngoài.
Lần nữa bị từ chối, Hạ Sơ Hơi tức giận ném nửa bình rượu còn lại vào tường.
Khương Tảo hiểu rõ điều mà Phó lão phu nhân lo lắng nhất.
Cô chủ động nhắc đến chuyện này khiến Phó lão phu nhân có chút ngượng ngùng.
"Sớm mong con có thể hiểu được tâm trạng của một người mẹ như ta. Mẹ không phải không quan tâm đến con, chỉ là A Từ hiện tại thành ra như vậy..."
Phó lão phu nhân bỗng dưng cảm thấy lời giải thích của mình là dư thừa, Khương Tảo là một đứa trẻ hiểu chuyện, chắc chắn cô sẽ hiểu ý của bà.
Bà cảm kích nắm lấy tay Khương Tảo: "Cảm ơn con, con yêu, con đã bảo vệ A Từ rất tốt."
Ngay cả bà cũng tự nhận mình cũng không thể xử lý mọi việc quyết đoán và hoàn hảo như vậy.
Phó lão phu nhân lại một lần nữa cảm thấy may mắn vì Khương Tảo đã kết hôn với Phó Nghiên Từ, chứ không phải là Hạ Sơ Hơi.
Sau giờ làm việc, Khương Tảo nhờ Tiểu Trương đưa cô đến đồn cảnh sát để làm biên bản, sau đó mới trở về nhà.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Phó Nghiên Từ xuất viện mà Khương Tảo và cậu xa nhau lâu như vậy. Đã hơn một giờ đồng hồ.
Cậu có vẻ bồn chồn, thường xuyên đứng dậy hướng ra cửa nhìn.
Ngay cả phim hoạt hình và kẹo cũng không thể thu hút sự chú ý của cậu.
Cho đến khi xe lăn bánh vào sân, Khương Tảo mở cửa xe bước xuống.
"Bà xã!"
Phó Nghiên Từ vội vàng chạy từ trong nhà ra, ôm chầm lấy Khương Tảo, trông thật ủy khuất.
"Bà xã, sao em đi lâu vậy?"
Khương Tảo theo bản năng vòng tay ôm lấy cậu.
"A Từ chờ lâu lắm rồi phải không? Vậy bây giờ em sẽ làm món ăn ngon cho anh nhé?"
Một câu nói khiến Phó Nghiên Từ ngay lập tức vui vẻ.
Cậu cười kéo Khương Tảo vào nhà.
Cậu nhịn không được khoe ra: "Mẹ, bà xã nói sẽ làm món ăn ngon cho con đấy!"
Phó lão phu nhân cuối cùng cũng thở phào: "Cuối cùng cũng thấy con cười, vừa nãy ủy khuất như bị bỏ rơi, suýt chút nữa là khóc rồi."
Phó Nghiên Từ đỏ mặt: "Con không có khóc mà."
Cậu còn nhìn Khương Tảo và chớp chớp mắt, như muốn cô kiểm tra xem có nước mắt không.
Khương Tảo và Phó lão phu nhân đều không nhịn được cười.
"Được rồi, con đi theo mẹ xem TV một lát cùng trò chuyện, để vợ con vào bếp làm món ăn ngon, một lát sẽ xong." Khương Tảo xoa đầu cậu, rồi đưa áo khoác cho người hầu bên cạnh và vén tay áo đi vào bếp.
Phó Nghiên Từ vài lần tò mò muốn vào bếp nhìn nhưng đều bị Phó lão phu nhân kéo lại.
Nửa giờ sau, Khương Tảo mang ra hai phần bít tết và một phần súp hải sản đặt trên bàn ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài ra, đầu bếp còn làm thêm vài món ăn khác, bữa tối hôm nay quả thực rất phong phú.
"Không ngờ con cũng nấu ăn ngon như vậy." Điều này thực sự nằm ngoài dự kiến của Phó lão phu nhân.
Khương Tảo chân thật nói: "Trước đây khi còn vừa học vừa làm, con từng làm việc trong bếp của một nhà hàng. Bếp trưởng thấy con có năng khiếu nên đã dạy con một ít."
Phó Nghiên Từ ăn đến no căng, Khương Tảo nhanh chóng dẫn cậu đi ra sân đi dạo tiêu cơm.
"Bà xã, em giỏi quá, cái gì cũng biết."
"Bà xã, em làm bít tết ngon quá."
"Bà xã, khi nào chúng ta về phòng chơi trò chơi vậy?"
Khi đi ngang qua hai cô hầu gái, họ lập tức đỏ mặt và vội vã bước đi nhanh hơn, không muốn ảnh hưởng đến niềm vui của đôi vợ chồng mới cưới.
Khương Tảo: "?"
Phó Nghiên Từ cũng tò mò: "Bà xã, sao họ lại chạy nhanh vậy?"
"Không có gì đâu."
Khương Tảo lúc này cũng cảm thấy lời nói vừa rồi của Phó Nghiên Từ có chút ý nghĩa khác.
"A Từ” này.
“Hả?” Phó Nghiên Từ quay đầu lại, gương mặt trẻ con của cậu tràn đầy sự ngây thơ.
Thôi, cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Không có gì, đi thôi, về phòng ngủ.” Khương Tảo nắm tay cậu và đi về phía phòng ngủ.
Như thường lệ, Khương Tảo tắm cho Phó Nghiên Từ xong rồi kể chuyện cho anh nghe cho đến khi anh thở đều và hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Cô duỗi người, nhẹ nhàng rời khỏi giường, cầm áo ngủ và vào phòng tắm.
Phó Nghiên Từ đang lơ lửng trong không trung, có một dự cảm không tốt. Anh không muốn theo cô vào, nhưng lại hoàn toàn không thể điều khiển mình.
Tiếng nước vang lên trong phòng tắm.
Để không xảy ra sự cố như lần trước khi bị chảy máu mũi và phải vào bệnh viện, Phó Nghiên Từ chỉ có thể quay người đi, cho đến khi Khương Tảo tắm xong, anh mới thở phào nhẹ nhõm và bay ra ngoài.
Khương Tảo tiếp tục làm việc trên máy tính trong phòng làm việc, và Phó Nghiên Từ bất ngờ phát hiện ra điều bất ngờ.
Anh phát hiện mình có thể chạm vào vật thể.
Bùm!
Một cuốn sách trên giá sách đột nhiên rơi xuống đất.
Khương Tảo kinh ngạc quay đầu lại, mặt lộ vẻ khó hiểu, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ đến nhặt cuốn sách lên và đặt lại chỗ cũ.
Cô trở lại bàn làm việc, vừa nhìn chằm chằm vào máy tính vừa uống cà phê. Khi đặt cốc cà phê xuống, vì quá chú tâm, cô tính sai vị trí.
Nhìn thấy cốc cà phê sắp đổ, Phó Nghiên Từ vội vàng đỡ lấy và lặng lẽ đặt lại trên bàn mà Khương Tảo không hề hay biết.
Người phụ nữ này, sao cô ấy lại cuồng công việc hơn cả anh?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Nghiên Từ bay đến sau Khương Tảo và nhìn vào màn hình máy tính của cô.
Anh liên tưởng đến những gì nghe được ban ngày ở nhà ăn khi Khương Tảo nói chuyện với Kha Tự Bạch, và anh hiểu mọi chuyện.
Thì ra người thực sự phụ trách viện nghiên cứu mor là vợ anh?
Con robot thông minh kia lại là do cô phát minh ra.
Và những ngày này cô đang làm việc, chắc là để nâng cấp chip cho robot.
Nhưng tại sao cảnh sát lại đến công ty tìm cô vào ban ngày?
Trước đó, trên đường đi bộ, cô giấu anh sau đống rác, chắc chắn không phải vì nghe ca nhạc và chơi trò chơi đơn giản như vậy.
Xem ra, vợ anh có rất nhiều bí mật.
...
Gia đình Giang.
Giang Tân Phong trở về sau buổi xã giao liền thẳng tiến về phòng ngủ.
“Hạ Sơ Hơi!”
Giọng anh chứa đầy tức giận.
Lúc này, Hạ Sơ Hơi đang ngồi bên cửa sổ uống rượu, chai rượu bên cạnh đã vơi đi nửa bình.
Cô phản ứng chậm hơn một nhịp do men say, mãi cho đến khi Giang Tân Phong đến trước mặt và lấy đi ly rượu từ tay cô, cô mới hoàn hồn.
“Lão công, anh về rồi à?”
Mỗi lần uống say, Hạ Sơ Hơi đều thích gọi Giang Tân Phong là “lão công”, dù anh chưa bao giờ đáp lại, nhưng cô vẫn không biết mệt, như thể gọi như vậy, họ thật sự là vợ chồng.
Giang Tân Phong nghe mùi rượu nồng nặc trên người cô, liền bước lui về phía sau một bước.
“Hạ Sơ Hơi, ai cho phép em tự ý tiếp xúc với viện nghiên cứu mor?”
Hạ Sơ Hơi nghe vậy liền cười khẩy, “Là Khương Tảo báo cáo với anh phải không?”
Cô đứng lên, người lảo đảo, chỉ vào trước mặt ‘hai cái’ Giang Tân Phong nói: “Anh đừng quên, em mới là vợ của anh, Khương Tảo bây giờ là cô của anh! Em biết, anh kết hôn với em có phải là vì cô ấy không? Anh có tiếc không khi không cưới được cô ấy?”
Giang Tân Phong cau mày: “Nói không đâu vào đâu! Hạ Sơ Hơi, em có biết em đang nói gì không? Khương Tảo là cô của anh! Là vợ của cậu anh, là trưởng bối của anh! Anh và cô ấy có thể có gì chứ?”
“Vậy tại sao anh không chạm vào em?”
Hạ Sơ Hơi nhờ sức rượu, một tay kéo áo ngủ ra khỏi người mình.
“Em không đủ hấp dẫn sao?”
Giang Tân Phong quay đi: “Anh không tranh luận với kẻ say rượu, lát nữa anh sẽ cho người mang trà giải rượu đến cho em.”
Nói xong, anh liền đi ra ngoài.
Lần nữa bị từ chối, Hạ Sơ Hơi tức giận ném nửa bình rượu còn lại vào tường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro