Chương 23 - Anh Có Đói Không? (1)
Anh Có Đói Khôn...
2024-08-10 20:04:10
===========
Lâm Chi Hoán cảm nhận được đôi tay ấm áp của Dư Tích bao quanh tay mình. Cô gái này, dù ăn mặc xộc xệch, nhưng đôi tay lại rất ấm.
Anh nhíu mày, không nói một lời, rút tay về. Con đom đóm bởi vì động tác của anh mà lảo đảo bay xa.
Dư Tích thấy sự không hài lòng trong ánh mắt anh, im lặng buông tay, cánh tay cô dán sát vào người. Dù không hiểu tại sao người này không vui, nhưng cô nghĩ xin lỗi luôn là điều đúng đắn.
" Xin lỗi, tôi chưa bao giờ thấy loại côn trùng này, nên cảm thấy có chút mới lạ. "
" Không sao, nhưng lần sau cô vẫn nên chú ý hơn, nam nữ có khác biết. "
Lâm Chi Hoán chỉ nghĩ cần phải chú ý đến sự khác biệt giữa nam và nữ, nên đã nói như vậy.
Dư Tích thì đang suy nghĩ, nếu không được phép chạm vào đàn ông ở đây thì làm sao cô có thể ra ngoài đánh nhau? Cô bứt rứt, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vẫn là nghĩ không thông, thôi, vậy dứt khoát liền không cần nghĩ nữa là được. Dư Tích đứng ở một bên tò mò nhìn trái nhìn phải.
Mọi thứ ở đây đều mới mẻ với Dư Tích, kể cả người trước mặt cũng vậy.
Người này biết làm đồ ăn, biết phối thảo dược, có lòng thương người. Hơn nữa, bộ dáng còn rất hợp khẩu vị của cô. Nếu là người này, cô tin tưởng khi mình vào phòng bếp, mùa đông ngay cả than đá cũng không cần mua, vì toàn bộ phòng bếp đều đã tràn đầy là than đá.
Nghĩ đến đó, bụng Dư Tích không nghe lời kêu ọt ọt. Cùng lúc đó, bụng của Lâm Chi Hoán cũng đánh trống kêu theo.
Lâm Chi Hoán ho nhẹ, anh quay đầu đi, có vẻ như muốn che giấu âm thanh vừa mới phát ra. Ánh lửa làm khuôn mặt anh ửng đỏ lên. Anh là một người đàn ông trưởng thành, vừa rồi chỉ ăn một chút thịt gà, đương nhiên là không đủ no rồi.
Hơn nữa, vì không muốn làm người khác chú ý đến việc anh chiếu cố ông bà nội, anh không thường ăn cùng với nhóm thanh niên trí thức khác.
Hôm nay, đến lượt anh nấu cơm, anh đã nấu xong từ sớm, ăn được vài miếng rồi đi lên núi, thì bắt gặp Dư Tích, cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ không thể xuống núi.
Dư Tích nhìn xung quanh một lúc rồi ngồi khoanh chân bên cạnh Lâm Chi Hoán. Hai người chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, Lâm Chi Hoán khép môi lại, dịch qua một bên để đối diện với cô.
Lâm Chi Hoán cảm nhận được đôi tay ấm áp của Dư Tích bao quanh tay mình. Cô gái này, dù ăn mặc xộc xệch, nhưng đôi tay lại rất ấm.
Anh nhíu mày, không nói một lời, rút tay về. Con đom đóm bởi vì động tác của anh mà lảo đảo bay xa.
Dư Tích thấy sự không hài lòng trong ánh mắt anh, im lặng buông tay, cánh tay cô dán sát vào người. Dù không hiểu tại sao người này không vui, nhưng cô nghĩ xin lỗi luôn là điều đúng đắn.
" Xin lỗi, tôi chưa bao giờ thấy loại côn trùng này, nên cảm thấy có chút mới lạ. "
" Không sao, nhưng lần sau cô vẫn nên chú ý hơn, nam nữ có khác biết. "
Lâm Chi Hoán chỉ nghĩ cần phải chú ý đến sự khác biệt giữa nam và nữ, nên đã nói như vậy.
Dư Tích thì đang suy nghĩ, nếu không được phép chạm vào đàn ông ở đây thì làm sao cô có thể ra ngoài đánh nhau? Cô bứt rứt, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vẫn là nghĩ không thông, thôi, vậy dứt khoát liền không cần nghĩ nữa là được. Dư Tích đứng ở một bên tò mò nhìn trái nhìn phải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi thứ ở đây đều mới mẻ với Dư Tích, kể cả người trước mặt cũng vậy.
Người này biết làm đồ ăn, biết phối thảo dược, có lòng thương người. Hơn nữa, bộ dáng còn rất hợp khẩu vị của cô. Nếu là người này, cô tin tưởng khi mình vào phòng bếp, mùa đông ngay cả than đá cũng không cần mua, vì toàn bộ phòng bếp đều đã tràn đầy là than đá.
Nghĩ đến đó, bụng Dư Tích không nghe lời kêu ọt ọt. Cùng lúc đó, bụng của Lâm Chi Hoán cũng đánh trống kêu theo.
Lâm Chi Hoán ho nhẹ, anh quay đầu đi, có vẻ như muốn che giấu âm thanh vừa mới phát ra. Ánh lửa làm khuôn mặt anh ửng đỏ lên. Anh là một người đàn ông trưởng thành, vừa rồi chỉ ăn một chút thịt gà, đương nhiên là không đủ no rồi.
Hơn nữa, vì không muốn làm người khác chú ý đến việc anh chiếu cố ông bà nội, anh không thường ăn cùng với nhóm thanh niên trí thức khác.
Hôm nay, đến lượt anh nấu cơm, anh đã nấu xong từ sớm, ăn được vài miếng rồi đi lên núi, thì bắt gặp Dư Tích, cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ không thể xuống núi.
Dư Tích nhìn xung quanh một lúc rồi ngồi khoanh chân bên cạnh Lâm Chi Hoán. Hai người chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, Lâm Chi Hoán khép môi lại, dịch qua một bên để đối diện với cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro