Chương 23 - Anh Có Đói Không? (1)
Nhặt Được Quái...
2024-08-10 20:04:10
Mà Dư Tích trong sơn động sau khi nghe thấy tiếng bước chân xa dần, cô bắt đầu điều động năng lượng trong cơ thể để thử cử động.
Cô không bị cái gì nghiêm trọng nội thương. Bộ đồ bảo hộ đã bảo vệ cô khỏi phần lớn các tổn thương, chỉ còn những vết xước đáng sợ trên bề mặt và cảm giác kiệt sức do tiêu hao năng lượng quá mức.
Dư Tích từng chút một kích hoạt năng lượng trong cơ thể để cho chúng nó rửa sạch các gân mạch của mình, sau đó cô kinh hỉ phát hiện rằng, có lẽ là bởi vì sự va chạm giữa thời gian và không gian mà dị năng không gian của cô đã được tăng lên không ít và chất lượng cũng được đề cao.
Cô nhắm mắt lại, dùng tốc độ nhanh nhất để hấp thu năng lượng từ xung quanh giúp mình mau chóng phục hồi các chức năng của cơ thể. Tập trung quá mức cô cũng không biết thời gian đã trôi qua thật nhanh.
Khi nghe thấy tiếng cửa động che chắn bị lấy ra cô liền ngừng lại và nằm yên, giảm tần suất thở xuống mức thấp nhất.
Lâm Chi Hoán sau khi tiến vào nhìn thấy người đang ở trạng thái thoi thóp động tác trên tay anh không khỏi nhanh hơn vài phần. Thảo dược mới vừa được hái xuống đã bị anh dùng bàn tay xoa bóp cùng một chỗ, xoa bóp đến khi nặn ra nước thuốc.
Nhưng khi chuẩn bị đặt tay lên người Dư Tích, anh gặp khó khăn. Bộ đồ bảo hộ của Dư Tích đã bị rách nát, nhiều phần da thịt lộ ra bên ngoài, đồng thời còn lộ ra những vết cắt rất khủng bố. Hơn nữa, từ nhỏ, Lâm Chi Hoán chưa từng có tiếp xúc cơ thể với phái nữ ngoài gia đình mình.
Nhưng trước mắt cũng không cho phép anh suy nghĩ quá nhiều. Lâm Chi Hoán mím môi, cánh môi vốn có chút hơi đỏ bởi vì đè ép mà trở nên tái nhợt. Nếu nhìn kỹ, ngay cả vành tai anh cũng đỏ lên.
" Cô... cô cố chịu một chút, có thể sẽ hơi đau. "
Nói xong, anh cẩn thận gạt lớp vải gần vết thương ra, rồi đặt thuốc lên trên miệng vết thương. Dư Tích cơ thể cứng đờ, suýt nữa đã rơi nước mắt. Người anh này quả thật rất chân thành, nói đau là đau thật sự!
Lâm Chi Hoán lặp đi lặp lại vài lần, bôi thuốc lên tất cả các miệng vết thương mà anh có thể nhìn thấy trên người Dư Tích. Thời điểm ngẩng đầu lên, anh đối diện với đôi mắt của cô gái, trong đó lấp lánh nước mắt trong suốt.
Cô không bị cái gì nghiêm trọng nội thương. Bộ đồ bảo hộ đã bảo vệ cô khỏi phần lớn các tổn thương, chỉ còn những vết xước đáng sợ trên bề mặt và cảm giác kiệt sức do tiêu hao năng lượng quá mức.
Dư Tích từng chút một kích hoạt năng lượng trong cơ thể để cho chúng nó rửa sạch các gân mạch của mình, sau đó cô kinh hỉ phát hiện rằng, có lẽ là bởi vì sự va chạm giữa thời gian và không gian mà dị năng không gian của cô đã được tăng lên không ít và chất lượng cũng được đề cao.
Cô nhắm mắt lại, dùng tốc độ nhanh nhất để hấp thu năng lượng từ xung quanh giúp mình mau chóng phục hồi các chức năng của cơ thể. Tập trung quá mức cô cũng không biết thời gian đã trôi qua thật nhanh.
Khi nghe thấy tiếng cửa động che chắn bị lấy ra cô liền ngừng lại và nằm yên, giảm tần suất thở xuống mức thấp nhất.
Lâm Chi Hoán sau khi tiến vào nhìn thấy người đang ở trạng thái thoi thóp động tác trên tay anh không khỏi nhanh hơn vài phần. Thảo dược mới vừa được hái xuống đã bị anh dùng bàn tay xoa bóp cùng một chỗ, xoa bóp đến khi nặn ra nước thuốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng khi chuẩn bị đặt tay lên người Dư Tích, anh gặp khó khăn. Bộ đồ bảo hộ của Dư Tích đã bị rách nát, nhiều phần da thịt lộ ra bên ngoài, đồng thời còn lộ ra những vết cắt rất khủng bố. Hơn nữa, từ nhỏ, Lâm Chi Hoán chưa từng có tiếp xúc cơ thể với phái nữ ngoài gia đình mình.
Nhưng trước mắt cũng không cho phép anh suy nghĩ quá nhiều. Lâm Chi Hoán mím môi, cánh môi vốn có chút hơi đỏ bởi vì đè ép mà trở nên tái nhợt. Nếu nhìn kỹ, ngay cả vành tai anh cũng đỏ lên.
" Cô... cô cố chịu một chút, có thể sẽ hơi đau. "
Nói xong, anh cẩn thận gạt lớp vải gần vết thương ra, rồi đặt thuốc lên trên miệng vết thương. Dư Tích cơ thể cứng đờ, suýt nữa đã rơi nước mắt. Người anh này quả thật rất chân thành, nói đau là đau thật sự!
Lâm Chi Hoán lặp đi lặp lại vài lần, bôi thuốc lên tất cả các miệng vết thương mà anh có thể nhìn thấy trên người Dư Tích. Thời điểm ngẩng đầu lên, anh đối diện với đôi mắt của cô gái, trong đó lấp lánh nước mắt trong suốt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro