Chương 24 - Mưu Đồ Ẩn Giấu (2)
Khai Hỏa Toàn B...
2024-08-14 22:04:20
Editor: Hye Jin
_____________
Hai anh em lúc không học chung trường, cô tự mình ra trận, tự mình đánh, từ nhà trẻ đến tiểu học, trung học cơ sở hay là trung học phổ thông đến đại học, chưa từng thua.
Lại một nguyên nhân nữa, từ nhỏ cô đã khá xinh đẹp, mặc dù hung hãn nhưng ngăn không được có người thèm muốn. Trong nhà ba người nhất trí đưa cô đi học chút võ thuật, để tự bảo vệ chính mình.
Ai biết đâu với cái này cô đặc biệt thiên phú, học tập thuận lợi còn giành được giải á quân võ thuật toàn quốc. Cô còn muốn đi tham gia quân ngũ mà bị cha mẹ cùng anh trai phản đối, dùng tình cảm đả động, thành ra cuối cùng cô từ bỏ.
Một thân bản lĩnh đã học được.
Cả đàn ông đàn bà đụng vào là cô đều đánh, chưa bao giờ bởi vì tuổi tác, giới tính mà nương tay.
Mềm lòng với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.
Nam Thu Thời ngày thường hòa đồng, dễ nói chuyện và hành sự cũng hào phóng. Nhưng mà chọc đến cô đi, cô sẽ phát huy kỹ năng đánh đá, càn quấy, thẳng đến khi nào mi đầu hàng, xin lỗi.
Lúc này, Nam Thu Thời toát ra khí chất xã hội đen, giẫm lên chân Trần Thúy Phân, kéo tóc giật ngược ra sau: "Sự tình thành ra như này là bà mong muốn, tôi từ nhỏ không có cha mẹ dạy không phải là nhờ ơn bà sao? Cho nên hậu quả bây giờ bà phải nhận.”
Nói xong, cô hất Trần Thúy Phân ra, chán ghét lau tay, ôi trời ơi, đầu đầy dầu.
Cuối cùng, cô đi thêm vài bước đến trước mặt Nam Gia Bảo, hơi khom người, ghé vào tai hắn thì thầm: “Tao không phải chị hai của mày đâu, cũng không nghĩ sẽ làm chị hai của một thằng phế vật. Cái nhà này, tao muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, mày cùng bà mẹ tiện nhân của mày tốt nhất cụp chặt cái đuôi mà làm người, chọc vào tao, tao sẽ không nương tay!"
Nam Gia Bảo biết hiện giờ mình không phải là đối thủ của Nam Thu Thời, mặc dù rất ghét những lời cô nói, mà không dám làm cái gì. Đau đớn trên người nhắc nhở cậu, xúc động chỉ có thể bị đánh.
Nó phải đợi cha, đợi chị gái về đánh chết con mụ này!
Nam Thu Thời nhìn đôi mắt khó chịu của hắn, vỗ vỗ vai: "Hung ác lên một chút nữa, nói không chừng tao sẽ sợ hãi đấy, lại luyện luyện thêm đi, ha!"
Lúc này, Trần Thúy Phân bị đả kích, nằm liệt dưới đất. Hình ảnh cô giữ gìn bao năm vậy mà trong mắt đám người nhà quê kia là chê cười ...
Vì cái gì không có người nhắc nhở cô?
Nam Vĩ Bân có biết chuyện này hay không?
Đầu óc rối bời, người đau, tim cũng thắt lại, tâm trạng chán nản không có chỗ giải toả.
Cô vừa rồi phát hiện, cô con gái riêng này thật sự muốn giết mình, đánh cô không chút kiêng nể, đối với trưởng bối cũng không chút nể nang. Bây giờ cô không dám nói gì nữa, bởi vì cô đánh không lại. Cái bộ dạng hung ác kia, cô có điểm sợ.
Cô lớn đến từng tuổi này chưa từng đánh nhau bao giờ, bị sự hung hãn của Nam Thu Thời dọa sợ.
"Còn ngồi đó làm gì, không nấu cơm à? Nam Vĩ Bân sắp về rồi." Nam Thu Thời bưng cái chậu ra ngoài múc nước rửa tay, thuận tiện yêu cầu: "Làm cho tôi trứng gà hấp, tôi muốn ăn."
Trần Thúy Phân: ...
Cô không muốn làm, mà khó bảo đảm con tiện nhân này sẽ không la lối đập quá. Đợi đi, chờ chồng về thu thập nó.
Nam Thu Thời vừa đi ra ngoài liền thấy có người nhìn mình, lại gần hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Mẹ cháu đánh cháu?"
Bọn họ nghe thấy tiếng bùm bùm vang lên trong nhà, còn có âm thanh kêu đánh kêu giết.
Đáng thương Nam Thu Thời, song không thể xen vào chuyện nhà người ta.
"Không có việc gì ạ, mẹ cháu thương em trai thôi, cháu lý giải." Nam Thu Thời đưa tay vén tóc mái, bày cái bộ dạng có thể lý giải.
Không nói mẹ kế có đánh cô hay không, cũng không nói đã xảy ra chuyện gì.
Nói một cách dễ hiểu, mọi người đều cho rằng Nam Thu Thời đã bị đánh, nhưng họ không dám nói ra.
Cô không nói gì nữa, đi lấy nước rửa tay.
Dù sao lúc cô ngược hai người kia toàn bộ hành trình không to tiếng, cô còn nói chuyện còn hạ giọng, đóng cửa lại nên người khác căn bản không biết cô đã nói những gì.
Chỉ có thể nghe thấy giọng nói của hai mẹ con kia kêu gào thôi.
Hiểu lầm tốt đẹp này cứ tiếp tục kéo dài đi, buổi tối chờ tra nam kia về còn cảnh 1 màn 2 đâu ...
_____________
Hai anh em lúc không học chung trường, cô tự mình ra trận, tự mình đánh, từ nhà trẻ đến tiểu học, trung học cơ sở hay là trung học phổ thông đến đại học, chưa từng thua.
Lại một nguyên nhân nữa, từ nhỏ cô đã khá xinh đẹp, mặc dù hung hãn nhưng ngăn không được có người thèm muốn. Trong nhà ba người nhất trí đưa cô đi học chút võ thuật, để tự bảo vệ chính mình.
Ai biết đâu với cái này cô đặc biệt thiên phú, học tập thuận lợi còn giành được giải á quân võ thuật toàn quốc. Cô còn muốn đi tham gia quân ngũ mà bị cha mẹ cùng anh trai phản đối, dùng tình cảm đả động, thành ra cuối cùng cô từ bỏ.
Một thân bản lĩnh đã học được.
Cả đàn ông đàn bà đụng vào là cô đều đánh, chưa bao giờ bởi vì tuổi tác, giới tính mà nương tay.
Mềm lòng với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình.
Nam Thu Thời ngày thường hòa đồng, dễ nói chuyện và hành sự cũng hào phóng. Nhưng mà chọc đến cô đi, cô sẽ phát huy kỹ năng đánh đá, càn quấy, thẳng đến khi nào mi đầu hàng, xin lỗi.
Lúc này, Nam Thu Thời toát ra khí chất xã hội đen, giẫm lên chân Trần Thúy Phân, kéo tóc giật ngược ra sau: "Sự tình thành ra như này là bà mong muốn, tôi từ nhỏ không có cha mẹ dạy không phải là nhờ ơn bà sao? Cho nên hậu quả bây giờ bà phải nhận.”
Nói xong, cô hất Trần Thúy Phân ra, chán ghét lau tay, ôi trời ơi, đầu đầy dầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cuối cùng, cô đi thêm vài bước đến trước mặt Nam Gia Bảo, hơi khom người, ghé vào tai hắn thì thầm: “Tao không phải chị hai của mày đâu, cũng không nghĩ sẽ làm chị hai của một thằng phế vật. Cái nhà này, tao muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, mày cùng bà mẹ tiện nhân của mày tốt nhất cụp chặt cái đuôi mà làm người, chọc vào tao, tao sẽ không nương tay!"
Nam Gia Bảo biết hiện giờ mình không phải là đối thủ của Nam Thu Thời, mặc dù rất ghét những lời cô nói, mà không dám làm cái gì. Đau đớn trên người nhắc nhở cậu, xúc động chỉ có thể bị đánh.
Nó phải đợi cha, đợi chị gái về đánh chết con mụ này!
Nam Thu Thời nhìn đôi mắt khó chịu của hắn, vỗ vỗ vai: "Hung ác lên một chút nữa, nói không chừng tao sẽ sợ hãi đấy, lại luyện luyện thêm đi, ha!"
Lúc này, Trần Thúy Phân bị đả kích, nằm liệt dưới đất. Hình ảnh cô giữ gìn bao năm vậy mà trong mắt đám người nhà quê kia là chê cười ...
Vì cái gì không có người nhắc nhở cô?
Nam Vĩ Bân có biết chuyện này hay không?
Đầu óc rối bời, người đau, tim cũng thắt lại, tâm trạng chán nản không có chỗ giải toả.
Cô vừa rồi phát hiện, cô con gái riêng này thật sự muốn giết mình, đánh cô không chút kiêng nể, đối với trưởng bối cũng không chút nể nang. Bây giờ cô không dám nói gì nữa, bởi vì cô đánh không lại. Cái bộ dạng hung ác kia, cô có điểm sợ.
Cô lớn đến từng tuổi này chưa từng đánh nhau bao giờ, bị sự hung hãn của Nam Thu Thời dọa sợ.
"Còn ngồi đó làm gì, không nấu cơm à? Nam Vĩ Bân sắp về rồi." Nam Thu Thời bưng cái chậu ra ngoài múc nước rửa tay, thuận tiện yêu cầu: "Làm cho tôi trứng gà hấp, tôi muốn ăn."
Trần Thúy Phân: ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô không muốn làm, mà khó bảo đảm con tiện nhân này sẽ không la lối đập quá. Đợi đi, chờ chồng về thu thập nó.
Nam Thu Thời vừa đi ra ngoài liền thấy có người nhìn mình, lại gần hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Mẹ cháu đánh cháu?"
Bọn họ nghe thấy tiếng bùm bùm vang lên trong nhà, còn có âm thanh kêu đánh kêu giết.
Đáng thương Nam Thu Thời, song không thể xen vào chuyện nhà người ta.
"Không có việc gì ạ, mẹ cháu thương em trai thôi, cháu lý giải." Nam Thu Thời đưa tay vén tóc mái, bày cái bộ dạng có thể lý giải.
Không nói mẹ kế có đánh cô hay không, cũng không nói đã xảy ra chuyện gì.
Nói một cách dễ hiểu, mọi người đều cho rằng Nam Thu Thời đã bị đánh, nhưng họ không dám nói ra.
Cô không nói gì nữa, đi lấy nước rửa tay.
Dù sao lúc cô ngược hai người kia toàn bộ hành trình không to tiếng, cô còn nói chuyện còn hạ giọng, đóng cửa lại nên người khác căn bản không biết cô đã nói những gì.
Chỉ có thể nghe thấy giọng nói của hai mẹ con kia kêu gào thôi.
Hiểu lầm tốt đẹp này cứ tiếp tục kéo dài đi, buổi tối chờ tra nam kia về còn cảnh 1 màn 2 đâu ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro