Chương 24 - Mưu Đồ Ẩn Giấu (2)
Mưu Đồ Ẩn Giấu...
2024-08-14 22:04:20
Editor: Mộc Miên
_____________
"Sao lại ăn mấy thứ này nữa, ngày nào cũng toàn rau dưa nhạt nhẽo? Tôi vô cùng hoài nghi bà đem tiền đi đâu hết rồi? Tốt xấu gì cái nhà này tận ba người đi làm." Nam Thu Thời nhìn chỗ cơm ít ỏi trong cái chén: "Không phải bà lấy tiền gửi về nhà mẹ đẻ đấy chứ?"
Trần Thúy Phân không ngờ con nhỏ Nam Thu Thời đột nhiên gây chuyện, ngay lập tức gương mặt tối sầm, ánh mắt có chút lẩn tránh.
Nam Thu Thời vừa nói xong đã chăm chú nhìn Trần Thúy Phân, cô chỉ muốn thăm dò bà ta, ai ngờ thấy bà ta có phần chột dạ, cười khẩy: "Bà đúng là giỏi lắm đấy, trời ơi, thì ra bà mới là người thắng lớn. Lấy tiền nuôi dưỡng của con gái Nam Vĩ Bân gửi về trợ cấp nhà mẹ đẻ, ấy vậy mà cho lực lượng lao động chính trong nhà ăn mấy cái thứ này? Tôi không biết phải chửi bà ngu, hay là khen bà khôn khéo nữa."
Cô giơ ngón tay cái với Trần Thúy Phân: "Tuyệt vời, nói về độ mặt dày thì bà đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất đâu."
Rồi cô quay đầu nhìn Nam Vĩ Bân: "Ông không chỉ mù mắt mù tâm, mà còn là một kẻ ngốc coi tiền như rác, bao nhiêu năm qua mà ông không phát hiện ra à?"
"Đừng có mà nói bậy, mày có chứng cứ gì, tao thấy mày muốn gây chuyện châm ngoài quan hệ nhà chúng tôi thôi."
Nam Vĩ Bân nghe Nam Thu Thời nói thì không khỏi nghĩ ngợi, nhưng khi Trần Thúy Phân nói vậy thì lại hơi lưỡng lự, mở miệng: "Con có chứng cứ không?"
"Nói ông ngu đúng là không oan, chậc chậc, mỗi ngày ông ăn bao nhiêu cơm, một tháng có bao nhiêu phiếu, ông không tự biết đếm à?"
"Rồi tiền lương của các người, tiền tiết kiệm có bao nhiêu, ông không quan tâm luôn à?”
Nhìn thấy ông ta nhíu mày suy nghĩ, Nam Thu Thời đau đầu: "Xong rồi, xong rồi, ông thật sự hết cứu rồi, bị người ta xem như thằng ngốc suốt mười năm mà không hề nghi ngờ dù chỉ một chút."
Lời nói nghe khó chịu nhưng là sự thật.
Nam Vĩ Bân không ngồi yên được, chạy vào phòng ngủ tìm tiền tiết kiệm của nhà bọn họ, đếm đi đếm lại mấy lần, còn tìm các chỗ giấu tiền khác.
Càng tìm sắc mặt càng khó coi, cảm giác bị lừa gạt xâm chiếm.
Ông cầm số tiền trong tay, đi tới trước mặt Trần Thúy Phân, nghiến răng nghiến lợi: "Cô còn gì để nói?"
Lúc này ông mới nhận ra người phụ nữ này thật không đơn giản, bao nhiêu năm nay mà ông không hề phát hiện ra, phải nói rằng cô ta quá khôn khéo, quá biết dỗ ngọt người khác.
Ngay từ khi Nam Thu Thời mở miệng, Trần Thúy Phân đã biết là không xong rồi, con điên này cắn chết không buông. Lúc này mặt mũi cô tái nhợt, không dám nhìn thẳng vào mặt Nam Vĩ Bân, môi mấp máy, chung quy lại không nói được cái gì.
Còn có thể nói gì, chuyện cô trợ cấp cho nhà mẹ đẻ là sự thật, tiền tiết kiệm của cả nhà cũng chỉ còn bao nhiêu đó, không thể cãi được.
"Cô gửi về nhà mẹ đẻ bao nhiêu?" Nam Vĩ Bân siết chặt ba trăm đồng trong tay, gân xanh nổi lên.
Tính cả số tiền 550 đồng mà Nam Thu Thời lấy trước đó, cộng với ba trăm này, tổng cộng lại chỉ hơn tám trăm. Ông không tin suốt mười năm chỉ tiết kiệm được chừng đó tiền.
Mặc dù mấy năm trước lương thấp hơn cơ mà tiền lương mấy năm nay đã tăng, con gái riêng của vợ đã đi làm. Ông nghĩ kỹ lại thì trong nhà không hề lãng phí hay gì cả, ăn uống cũng tằn tiện.
Vậy thì không thể chỉ có hơn tám trăm, hơn nữa trong đó còn bao gồm cả số tiền mỗi tháng ông dặn Trần Thúy Phân gửi cho ba mẹ.
"Em ... em cũng không nhớ rõ nữa."
Trần Thúy Phân tim đập loạn xạ, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Nam Vĩ Bân, cô rụt rè nói: "Anh ... anh đừng... nóng, em có ghi sổ, để em đi xem."
"Mau đi lấy!"
Một lát sau, Nam Thu Thời nhìn Nam Vĩ Bân lật cuốn sổ chi tiêu, tính toán tổng số tiền chi tiêu trong nhà thì phải thất thoát đâu đó một nghìn hai trăm đồng.
Lúc này, lòng Nam Vĩ Bân phức tạp vô cùng, ông biết mình từ khi lên thành phố làm việc có phần thiệt thòi ba mẹ mình, mấy năm nay không về thăm được bao nhiêu lần, cũng không gửi được bao nhiêu tiền.
Ban đầu gửi được hai năm, mỗi tháng năm đồng, không chỉ là tiền nuôi con gái mà còn bao gồm cả dưỡng lão cha mẹ nằm ở luôn trong đó.
Lễ tết không gửi đồ gì về, bình thường lại càng không nói đến.
Không ngờ anh keo kiệt với ba mẹ mình, lại nuôi béo ba mẹ người khác.
"Chậc chậc chậc ~ Nữ sĩ Trần Thúy Phân à, bà quả là không hề keo kiệt với người nhà mình nhỉ? Bà nói xem, ai nhìn cách bà làm mà chẳng khen bà một câu hiếu thảo, ngay cả tôi cũng phải vỗ tay khen ngợi."
"Cắt xén bớt tiền nuôi con riêng chồng, tiền dưỡng lao ba mẹ chồng, toàn bộ chi tiêu cho ba mẹ ruột mình, ai nhìn thấy chẳng khen bà hai tiếng thiên vị! Làm tốt lắm!! Tiếp tục giữ vững phong độ này ha!!"
Nam Thu Thời vỗ vỗ bả vai cứng đờ của Nam Vĩ Bân: "Ông đúng là chàng rể tốt nhất Trung Hoa, đối với ba mẹ vợ đào tim đào phổi, hết lòng hết dạ nhỉ?"
Tay Nam Vĩ Bân run lên, vừa xấu hổ vừa giận dữ!
_____________
"Sao lại ăn mấy thứ này nữa, ngày nào cũng toàn rau dưa nhạt nhẽo? Tôi vô cùng hoài nghi bà đem tiền đi đâu hết rồi? Tốt xấu gì cái nhà này tận ba người đi làm." Nam Thu Thời nhìn chỗ cơm ít ỏi trong cái chén: "Không phải bà lấy tiền gửi về nhà mẹ đẻ đấy chứ?"
Trần Thúy Phân không ngờ con nhỏ Nam Thu Thời đột nhiên gây chuyện, ngay lập tức gương mặt tối sầm, ánh mắt có chút lẩn tránh.
Nam Thu Thời vừa nói xong đã chăm chú nhìn Trần Thúy Phân, cô chỉ muốn thăm dò bà ta, ai ngờ thấy bà ta có phần chột dạ, cười khẩy: "Bà đúng là giỏi lắm đấy, trời ơi, thì ra bà mới là người thắng lớn. Lấy tiền nuôi dưỡng của con gái Nam Vĩ Bân gửi về trợ cấp nhà mẹ đẻ, ấy vậy mà cho lực lượng lao động chính trong nhà ăn mấy cái thứ này? Tôi không biết phải chửi bà ngu, hay là khen bà khôn khéo nữa."
Cô giơ ngón tay cái với Trần Thúy Phân: "Tuyệt vời, nói về độ mặt dày thì bà đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất đâu."
Rồi cô quay đầu nhìn Nam Vĩ Bân: "Ông không chỉ mù mắt mù tâm, mà còn là một kẻ ngốc coi tiền như rác, bao nhiêu năm qua mà ông không phát hiện ra à?"
"Đừng có mà nói bậy, mày có chứng cứ gì, tao thấy mày muốn gây chuyện châm ngoài quan hệ nhà chúng tôi thôi."
Nam Vĩ Bân nghe Nam Thu Thời nói thì không khỏi nghĩ ngợi, nhưng khi Trần Thúy Phân nói vậy thì lại hơi lưỡng lự, mở miệng: "Con có chứng cứ không?"
"Nói ông ngu đúng là không oan, chậc chậc, mỗi ngày ông ăn bao nhiêu cơm, một tháng có bao nhiêu phiếu, ông không tự biết đếm à?"
"Rồi tiền lương của các người, tiền tiết kiệm có bao nhiêu, ông không quan tâm luôn à?”
Nhìn thấy ông ta nhíu mày suy nghĩ, Nam Thu Thời đau đầu: "Xong rồi, xong rồi, ông thật sự hết cứu rồi, bị người ta xem như thằng ngốc suốt mười năm mà không hề nghi ngờ dù chỉ một chút."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói nghe khó chịu nhưng là sự thật.
Nam Vĩ Bân không ngồi yên được, chạy vào phòng ngủ tìm tiền tiết kiệm của nhà bọn họ, đếm đi đếm lại mấy lần, còn tìm các chỗ giấu tiền khác.
Càng tìm sắc mặt càng khó coi, cảm giác bị lừa gạt xâm chiếm.
Ông cầm số tiền trong tay, đi tới trước mặt Trần Thúy Phân, nghiến răng nghiến lợi: "Cô còn gì để nói?"
Lúc này ông mới nhận ra người phụ nữ này thật không đơn giản, bao nhiêu năm nay mà ông không hề phát hiện ra, phải nói rằng cô ta quá khôn khéo, quá biết dỗ ngọt người khác.
Ngay từ khi Nam Thu Thời mở miệng, Trần Thúy Phân đã biết là không xong rồi, con điên này cắn chết không buông. Lúc này mặt mũi cô tái nhợt, không dám nhìn thẳng vào mặt Nam Vĩ Bân, môi mấp máy, chung quy lại không nói được cái gì.
Còn có thể nói gì, chuyện cô trợ cấp cho nhà mẹ đẻ là sự thật, tiền tiết kiệm của cả nhà cũng chỉ còn bao nhiêu đó, không thể cãi được.
"Cô gửi về nhà mẹ đẻ bao nhiêu?" Nam Vĩ Bân siết chặt ba trăm đồng trong tay, gân xanh nổi lên.
Tính cả số tiền 550 đồng mà Nam Thu Thời lấy trước đó, cộng với ba trăm này, tổng cộng lại chỉ hơn tám trăm. Ông không tin suốt mười năm chỉ tiết kiệm được chừng đó tiền.
Mặc dù mấy năm trước lương thấp hơn cơ mà tiền lương mấy năm nay đã tăng, con gái riêng của vợ đã đi làm. Ông nghĩ kỹ lại thì trong nhà không hề lãng phí hay gì cả, ăn uống cũng tằn tiện.
Vậy thì không thể chỉ có hơn tám trăm, hơn nữa trong đó còn bao gồm cả số tiền mỗi tháng ông dặn Trần Thúy Phân gửi cho ba mẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em ... em cũng không nhớ rõ nữa."
Trần Thúy Phân tim đập loạn xạ, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Nam Vĩ Bân, cô rụt rè nói: "Anh ... anh đừng... nóng, em có ghi sổ, để em đi xem."
"Mau đi lấy!"
Một lát sau, Nam Thu Thời nhìn Nam Vĩ Bân lật cuốn sổ chi tiêu, tính toán tổng số tiền chi tiêu trong nhà thì phải thất thoát đâu đó một nghìn hai trăm đồng.
Lúc này, lòng Nam Vĩ Bân phức tạp vô cùng, ông biết mình từ khi lên thành phố làm việc có phần thiệt thòi ba mẹ mình, mấy năm nay không về thăm được bao nhiêu lần, cũng không gửi được bao nhiêu tiền.
Ban đầu gửi được hai năm, mỗi tháng năm đồng, không chỉ là tiền nuôi con gái mà còn bao gồm cả dưỡng lão cha mẹ nằm ở luôn trong đó.
Lễ tết không gửi đồ gì về, bình thường lại càng không nói đến.
Không ngờ anh keo kiệt với ba mẹ mình, lại nuôi béo ba mẹ người khác.
"Chậc chậc chậc ~ Nữ sĩ Trần Thúy Phân à, bà quả là không hề keo kiệt với người nhà mình nhỉ? Bà nói xem, ai nhìn cách bà làm mà chẳng khen bà một câu hiếu thảo, ngay cả tôi cũng phải vỗ tay khen ngợi."
"Cắt xén bớt tiền nuôi con riêng chồng, tiền dưỡng lao ba mẹ chồng, toàn bộ chi tiêu cho ba mẹ ruột mình, ai nhìn thấy chẳng khen bà hai tiếng thiên vị! Làm tốt lắm!! Tiếp tục giữ vững phong độ này ha!!"
Nam Thu Thời vỗ vỗ bả vai cứng đờ của Nam Vĩ Bân: "Ông đúng là chàng rể tốt nhất Trung Hoa, đối với ba mẹ vợ đào tim đào phổi, hết lòng hết dạ nhỉ?"
Tay Nam Vĩ Bân run lên, vừa xấu hổ vừa giận dữ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro