Chương 24 - Mưu Đồ Ẩn Giấu (2)
Ngưu Tầm Ngưu M...
2024-08-14 22:04:20
Editor: Mộc Miên
_____________
Ngay lập tức Nam Thu Thời tiếp tục tiến đến Lý Tiểu Lan, tát cô ta hai cái nổ đom đóm, làm Lý Tiểu Lan ngã nhào xuống đất.
Nam Thu Thời vừa giẫm lên tay, vừa nhìn sắc mặt không được đẹp lắm của Lý Tiểu Lan, lạnh lùng lên tiếng: "Mẹ mày còn không phải đối thủ của tao, mày càng không phải!"
"Mày nên nhớ, mày họ Lý, tao họ Nam, gia đình này họ Nam, nên mày tốt nhất nên biết thân biết phận, đừng giống như bà mẹ tiểu tam của mày, coi mình như một món đồ ăn, ai thích ăn, thì ăn nhé!"
"A a a, Mày dám mắng mẹ tao? Xem tao có dám giết mày không!"
Lý Tiểu Lan cố gắng đứng dậy, Nam Thu Thời đá vào chân cô ta khiến cô ta bong chân không thể nhúc nhích.
"Tao không những dám chửi, tao còn dám đánh mày! Mày làm gì được tao?"
"Nếu không phục, chúng mày có thể cùng lúc đối phó tao, tao đứng đây đợi nè, ha ha." Nam Thu Thời đánh người nãy giờ, hơi đói bụng, trước khi ra khỏi phòng, cô quay người nhổ nước bọt vào người Lý Tiểu Lan: "Phi, đúng là đen đủi."
Trần Thúy Phân nghe thấy tiếng xô xát là chạy ngay vào, tiếc là động tác của cô quá chậm, không kịp ngăn cản Nam Thu Thời.
Nam Thu Thời đi tới trước mặt bà ta nhún vai: "Xời ~ cả nhà bà đều là lũ vô dụng, không ai xứng là đối thủ của tôi, hừ, nhàm chán!"
Hai mẹ con đỏ mặt tía tai, thề sẽ trừng trị con nhỏ tiện tì này một trận cho nó biết mặt.
Trần Thúy Phân đỡ con gái dậy, nhìn những vết bầm trên người con gái, giúp con gái sửa sang quần áo rồi an ủi: "Đừng lo! mẹ nhất định sẽ tống cổ con nhỏ này đi."
"Mẹ, con không thể chịu được nữa, nhất định phải tống cổ nó đi ngay lập tức."
Lý Tiểu Lan đi theo mẹ tái hôn với Nam Vĩ Bân, năm đó cô mới 10 tuổi. Bao nhiêu năm qua cô không phải chịu bất kỳ thiệt thòi gì cả, chỉ là không quá thân thiết với Nam Vĩ Bân thôi.
Toàn thân Lý Tiểu Lan run lên vì tức giận, nước mắt chỉ chực chờ nơi khóe mắt mà không rơi xuống được. Bởi vì ngoại hình, tính cách Lý Tiểu Lan rất giống Trần Thúy Phân, điều này khiến Trần Thúy Phân rất yêu thương đứa con gái này.
Trần Thúy Phân vỗ vỗ lưng con gái an ủi: "Lát nữa cha con quay về, đến lúc đó chúng ta nói tiếp."
Lý Tiểu Lan hiểu ý mẹ mình, nhiều năm trôi qua, cô biết mẹ mình là dạng người gì, có thể khiến Nam Vĩ Bân nhất nhất phải nghe theo lời mình.
Nhưng ... Nam Thu Thời nói đúng, nó mang họ Nam.
Cô ngập ngừng hỏi: "Mẹ, liệu cha có đuổi nó đi không, dù sao nó cũng là con gái của cha. "
Trần Thúy Phân rất tự tin: "Con yên tâm! Mẹ chắc chắn. Cha con rất trọng sĩ diện, thích được khen ngợi, ghét nhất là người khác đối nghịch với mình."
Với tính cách của Nam Thu Thời, hai người nhất định sẽ không thể hoà thuận, chỉ cần cô đổ thêm dầu vào lửa, mọi chuyện nhất định sẽ theo ý cô thôi.
Hai mẹ con ở trong phòng bàn bạc hồi lâu, ra khỏi phòng thì thấy Nam Thu Thời đang ngồi trước bàn bắt đầu ăn cơm.
Trần Thúy Phân: “...”
Lý Tiểu Lan : “…”
Nam Thu Thời phớt lờ ánh mắt của hai người họ. Sau cuộc trừng trị ba mẹ con nhà này, cô đã thấm mệt nên cần bổ sung dinh dưỡng.
Cô bưng tô cháo lên, ăn trứng luộc, đậu hũ thịt bằm, dưa chua thái nhỏ.
Nam Gia Bảo mệt quá ngủ thiếp, không biết tỉnh lại là lúc nào rồi, Nam Gia Bảo nhìn Nam Thu Thời ăn mà nuốt nước bọt.
Bình thường cả nhà đều phải chờ cha về nhà mới được ăn cơm, vậy mà hôm nay Nam Thu Thời ăn cơm trước, nó không nắm bắt được tình huống, không dám tiến lên.
"Mẹ ..." Nam Gia Bảo nhìn Trần Thúy Phân một cách đáng thương .
Trong lòng Trần Thúy Phân rối rắm, hoang mang. Giờ cô đang suy sụp, hoàn toàn không màng đến ánh nhìn đáng thương của con trai.
Trong lòng suy tính, con nhỏ Nam Thu Thời cứ như vậy càng tốt, Nam Vĩ Bân nhìn thấy sẽ càng tức giận hơn.
"Chờ đã, cha mày còn chưa có trở về.”
“Ồ …”
Tại sao nó không đợi cha về cùng ăn cơm? Mọi người chỉ dám nghĩ chứ không dám hỏi.
Ba người tức giận ngồi vào bàn, không ai động đũa, bất lực nhìn đồ ăn trên bàn cạn dần.
Nam Thu Thời lại bưng một bát cháo khác lên, cô ăn ngon lành, ăn hết hơn một nửa đồ ăn trên bàn.
Ăn uống no nê, Nam Thu Thời đứng dậy vỗ vỗ bụng: "Từ từ dùng bữa nha ~"
_____________
Ngay lập tức Nam Thu Thời tiếp tục tiến đến Lý Tiểu Lan, tát cô ta hai cái nổ đom đóm, làm Lý Tiểu Lan ngã nhào xuống đất.
Nam Thu Thời vừa giẫm lên tay, vừa nhìn sắc mặt không được đẹp lắm của Lý Tiểu Lan, lạnh lùng lên tiếng: "Mẹ mày còn không phải đối thủ của tao, mày càng không phải!"
"Mày nên nhớ, mày họ Lý, tao họ Nam, gia đình này họ Nam, nên mày tốt nhất nên biết thân biết phận, đừng giống như bà mẹ tiểu tam của mày, coi mình như một món đồ ăn, ai thích ăn, thì ăn nhé!"
"A a a, Mày dám mắng mẹ tao? Xem tao có dám giết mày không!"
Lý Tiểu Lan cố gắng đứng dậy, Nam Thu Thời đá vào chân cô ta khiến cô ta bong chân không thể nhúc nhích.
"Tao không những dám chửi, tao còn dám đánh mày! Mày làm gì được tao?"
"Nếu không phục, chúng mày có thể cùng lúc đối phó tao, tao đứng đây đợi nè, ha ha." Nam Thu Thời đánh người nãy giờ, hơi đói bụng, trước khi ra khỏi phòng, cô quay người nhổ nước bọt vào người Lý Tiểu Lan: "Phi, đúng là đen đủi."
Trần Thúy Phân nghe thấy tiếng xô xát là chạy ngay vào, tiếc là động tác của cô quá chậm, không kịp ngăn cản Nam Thu Thời.
Nam Thu Thời đi tới trước mặt bà ta nhún vai: "Xời ~ cả nhà bà đều là lũ vô dụng, không ai xứng là đối thủ của tôi, hừ, nhàm chán!"
Hai mẹ con đỏ mặt tía tai, thề sẽ trừng trị con nhỏ tiện tì này một trận cho nó biết mặt.
Trần Thúy Phân đỡ con gái dậy, nhìn những vết bầm trên người con gái, giúp con gái sửa sang quần áo rồi an ủi: "Đừng lo! mẹ nhất định sẽ tống cổ con nhỏ này đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẹ, con không thể chịu được nữa, nhất định phải tống cổ nó đi ngay lập tức."
Lý Tiểu Lan đi theo mẹ tái hôn với Nam Vĩ Bân, năm đó cô mới 10 tuổi. Bao nhiêu năm qua cô không phải chịu bất kỳ thiệt thòi gì cả, chỉ là không quá thân thiết với Nam Vĩ Bân thôi.
Toàn thân Lý Tiểu Lan run lên vì tức giận, nước mắt chỉ chực chờ nơi khóe mắt mà không rơi xuống được. Bởi vì ngoại hình, tính cách Lý Tiểu Lan rất giống Trần Thúy Phân, điều này khiến Trần Thúy Phân rất yêu thương đứa con gái này.
Trần Thúy Phân vỗ vỗ lưng con gái an ủi: "Lát nữa cha con quay về, đến lúc đó chúng ta nói tiếp."
Lý Tiểu Lan hiểu ý mẹ mình, nhiều năm trôi qua, cô biết mẹ mình là dạng người gì, có thể khiến Nam Vĩ Bân nhất nhất phải nghe theo lời mình.
Nhưng ... Nam Thu Thời nói đúng, nó mang họ Nam.
Cô ngập ngừng hỏi: "Mẹ, liệu cha có đuổi nó đi không, dù sao nó cũng là con gái của cha. "
Trần Thúy Phân rất tự tin: "Con yên tâm! Mẹ chắc chắn. Cha con rất trọng sĩ diện, thích được khen ngợi, ghét nhất là người khác đối nghịch với mình."
Với tính cách của Nam Thu Thời, hai người nhất định sẽ không thể hoà thuận, chỉ cần cô đổ thêm dầu vào lửa, mọi chuyện nhất định sẽ theo ý cô thôi.
Hai mẹ con ở trong phòng bàn bạc hồi lâu, ra khỏi phòng thì thấy Nam Thu Thời đang ngồi trước bàn bắt đầu ăn cơm.
Trần Thúy Phân: “...”
Lý Tiểu Lan : “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nam Thu Thời phớt lờ ánh mắt của hai người họ. Sau cuộc trừng trị ba mẹ con nhà này, cô đã thấm mệt nên cần bổ sung dinh dưỡng.
Cô bưng tô cháo lên, ăn trứng luộc, đậu hũ thịt bằm, dưa chua thái nhỏ.
Nam Gia Bảo mệt quá ngủ thiếp, không biết tỉnh lại là lúc nào rồi, Nam Gia Bảo nhìn Nam Thu Thời ăn mà nuốt nước bọt.
Bình thường cả nhà đều phải chờ cha về nhà mới được ăn cơm, vậy mà hôm nay Nam Thu Thời ăn cơm trước, nó không nắm bắt được tình huống, không dám tiến lên.
"Mẹ ..." Nam Gia Bảo nhìn Trần Thúy Phân một cách đáng thương .
Trong lòng Trần Thúy Phân rối rắm, hoang mang. Giờ cô đang suy sụp, hoàn toàn không màng đến ánh nhìn đáng thương của con trai.
Trong lòng suy tính, con nhỏ Nam Thu Thời cứ như vậy càng tốt, Nam Vĩ Bân nhìn thấy sẽ càng tức giận hơn.
"Chờ đã, cha mày còn chưa có trở về.”
“Ồ …”
Tại sao nó không đợi cha về cùng ăn cơm? Mọi người chỉ dám nghĩ chứ không dám hỏi.
Ba người tức giận ngồi vào bàn, không ai động đũa, bất lực nhìn đồ ăn trên bàn cạn dần.
Nam Thu Thời lại bưng một bát cháo khác lên, cô ăn ngon lành, ăn hết hơn một nửa đồ ăn trên bàn.
Ăn uống no nê, Nam Thu Thời đứng dậy vỗ vỗ bụng: "Từ từ dùng bữa nha ~"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro