Chương 24 - Mưu Đồ Ẩn Giấu (2)
Tức, Run, Lạnh...
2024-08-14 22:04:20
Nam Thu Thời vội vàng bước ra hai bước, thân thể lắc lư, người bên cạnh nhìn thấy thì vội đỡ: "Làm sao vậy con?"
Cô lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe, cười nhợt nhạt: "Các thím, con không sao, vừa rồi chỉ có chút choáng váng đầu, đầu hơi đau."
"Ai nha, hay là ngã hỏng rồi?"
"Đúng vậy, nếu không đến bệnh viện khám thử đi, ngã đập đầu nguy hiểm."
Ai nấy đều đáng thương cho cô bé này, người xưa có câu, có mẹ kế thì có cha kế.
Rốt cuộc cách một cái bụng, vẫn không biết Trần Thúy Phân quay về sẽ mắng con bé thế nào đâu.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Mẹ kế Trần Thúy Phân vừa đến khu nhà thì thấy nhiều người vây quanh cái đứa con gái riêng của chồng kia, không biết đang nói cái gì đó.
Lúc này não cô nóng rực, lửa giận bốc thẳng lên trán, rống lên: "Nam Thu Thời!"
Mọi người rùng mình sợ hãi, run run nhìn Trần Thúy Phân.
"Mày còn mặt mũi đứng ở nơi này, mày nhìn xem mày đánh Gia Bảo thành cái dạng gì? Nhân lúc không ai ở nhà bắt nạt con bà đúng không? Có phải cho rằng bà không thu thập được mày đúng không?"
Trần Thúy Phân một tay đỡ eo một tay chỉ vào Nam Thu Thời, đi mau lại hai bước mắng chửi: "Bà thấy mày ăn gan hùm mật đấu, dám khi dễ con trai Trần Thúy Phân! Mày ra đây cho bà!"
Nam Gia Bảo mừng rỡ khi Nam Thu Thời bị mắng, nhảy dựng lên vỗ vỗ tay khen ngợi: "Đúng vậy, đánh chết cô ta đi, đánh chết cô ta đi! Cô ta mới không phải là chị của con, con chỉ có một chị gái thôi."
Mọi người từ kinh hãi lấy lại tinh thần, bị sốc bởi cái tác phong đàn bà đanh đá của Trần Thúy Vân, khiếp sợ mắt chữ A mồm chữ O ....
Hôm nay Trần Thúy Phân này không giả bộ nữa sao?
Lưu Liễu mới không sợ cô ta: "Tôi nói này, Trần Thúy Phân, dù sao cô cũng là cái trưởng bối, ăn nói gì mà khó nghe vậy. Thu Thu làm cái tội ác tày trời gì, đáng để cô chửi rủa như vậy."
Khinh thường liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới: "Giả bộ nhiều năm rồi, hôm nay xem như là lộ mặt thật, đối với con gái riêng của chồng chửi rủa. Chắc ở sau lưng không ít hành hạ con bé đi? Đến mẹ ruột của người ta sợ là cũng chưa đánh chửi con bé đâu."
Nói đến đây, Lưu Liễu quay đầu lại hỏi Nam Thu Thời xác nhận, Nam Thu Thời rụt rè gật đầu, nhìn bộ dạng rất là sợ hãi mẹ kế.
Thật đúng là không có, mẹ của nguyên chủ chưa từng đánh chửi qua nguyên chủ đâu.
“Liên quan gì đến cô, bắt chó đi cày, xen vào chuyện của người khác." Trần Thúy Phân thay đổi nọng súng, phun sang Lưu Liễu.
"Tôi nhổ, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, tôi cứ quản đấy."
Lưu Liễu không cam lòng yếu thế, tay chống eo giằng co: "Cô còn mặt mũi mắng Thu Thu, cô nên quản đứa con trai không biết tốt xấu kia đi, không chỉ có mắng chị gái mình, còn đánh người. Ăn nhiều thịt cho lắm vào, đầu óc chẳng sáng ra được tí nào."
"Còn cô, mỗi ngày diễn diễn lắm mà, kết quả bản thân chính là người tính toán đến từng cái lỗ kim, con bé mới đến mấy ngày đã bắt đầu tìm lỗi, giả vờ không nổi nữa chứ gì?"
Mấy người xung quanh đều không tán đồng nhìn sang.
"Đúng vậy, Thúy Phân, con gái riêng chồng cô trước kia chưa từng đến, lúc này mới tới được mấy ngày, cô không thể như vậy."
"Cha của người ta ở đây, con cái đến xem thì làm sao?"
"Cô trước khi kết hôn với Nam Vĩ Bân thì đã biết người ta có con gái rồi, làm người vẫn phải hiền lành một chút."
Mỗi người một câu đem Trần Thúy Phân tức đến líu lưỡi ...
Ngón tay cái chỉ vào mọi người run rẩy không ngừng: "Cô cô cô ...."
Nam Gia Bảo nhìn mẹ không địch lại, sốt sắng cong cái mỏ sưng to lên hát đệm: "Đồ nữ nhân hư thối, mày không phải chị gái tao, mày mà không đi tao kêu ba tao đánh chết mày! Cút trở về nông thôn ở đi cái đồ quê mùa, cái nhà này không chào đón mày!"
Vốn có người thấy môi của Nam Gia Bảo sưng tấy thì có điểm không đành lòng, cảm thấy Nam Thu Thời ra tay có phần tàn nhẫn. Mà khi hắn vừa lên tiếng thì trong lòng ai nấy phun ra một ngụm: Đáng lắm.
Cô lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe, cười nhợt nhạt: "Các thím, con không sao, vừa rồi chỉ có chút choáng váng đầu, đầu hơi đau."
"Ai nha, hay là ngã hỏng rồi?"
"Đúng vậy, nếu không đến bệnh viện khám thử đi, ngã đập đầu nguy hiểm."
Ai nấy đều đáng thương cho cô bé này, người xưa có câu, có mẹ kế thì có cha kế.
Rốt cuộc cách một cái bụng, vẫn không biết Trần Thúy Phân quay về sẽ mắng con bé thế nào đâu.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Mẹ kế Trần Thúy Phân vừa đến khu nhà thì thấy nhiều người vây quanh cái đứa con gái riêng của chồng kia, không biết đang nói cái gì đó.
Lúc này não cô nóng rực, lửa giận bốc thẳng lên trán, rống lên: "Nam Thu Thời!"
Mọi người rùng mình sợ hãi, run run nhìn Trần Thúy Phân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mày còn mặt mũi đứng ở nơi này, mày nhìn xem mày đánh Gia Bảo thành cái dạng gì? Nhân lúc không ai ở nhà bắt nạt con bà đúng không? Có phải cho rằng bà không thu thập được mày đúng không?"
Trần Thúy Phân một tay đỡ eo một tay chỉ vào Nam Thu Thời, đi mau lại hai bước mắng chửi: "Bà thấy mày ăn gan hùm mật đấu, dám khi dễ con trai Trần Thúy Phân! Mày ra đây cho bà!"
Nam Gia Bảo mừng rỡ khi Nam Thu Thời bị mắng, nhảy dựng lên vỗ vỗ tay khen ngợi: "Đúng vậy, đánh chết cô ta đi, đánh chết cô ta đi! Cô ta mới không phải là chị của con, con chỉ có một chị gái thôi."
Mọi người từ kinh hãi lấy lại tinh thần, bị sốc bởi cái tác phong đàn bà đanh đá của Trần Thúy Vân, khiếp sợ mắt chữ A mồm chữ O ....
Hôm nay Trần Thúy Phân này không giả bộ nữa sao?
Lưu Liễu mới không sợ cô ta: "Tôi nói này, Trần Thúy Phân, dù sao cô cũng là cái trưởng bối, ăn nói gì mà khó nghe vậy. Thu Thu làm cái tội ác tày trời gì, đáng để cô chửi rủa như vậy."
Khinh thường liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới: "Giả bộ nhiều năm rồi, hôm nay xem như là lộ mặt thật, đối với con gái riêng của chồng chửi rủa. Chắc ở sau lưng không ít hành hạ con bé đi? Đến mẹ ruột của người ta sợ là cũng chưa đánh chửi con bé đâu."
Nói đến đây, Lưu Liễu quay đầu lại hỏi Nam Thu Thời xác nhận, Nam Thu Thời rụt rè gật đầu, nhìn bộ dạng rất là sợ hãi mẹ kế.
Thật đúng là không có, mẹ của nguyên chủ chưa từng đánh chửi qua nguyên chủ đâu.
“Liên quan gì đến cô, bắt chó đi cày, xen vào chuyện của người khác." Trần Thúy Phân thay đổi nọng súng, phun sang Lưu Liễu.
"Tôi nhổ, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, tôi cứ quản đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Liễu không cam lòng yếu thế, tay chống eo giằng co: "Cô còn mặt mũi mắng Thu Thu, cô nên quản đứa con trai không biết tốt xấu kia đi, không chỉ có mắng chị gái mình, còn đánh người. Ăn nhiều thịt cho lắm vào, đầu óc chẳng sáng ra được tí nào."
"Còn cô, mỗi ngày diễn diễn lắm mà, kết quả bản thân chính là người tính toán đến từng cái lỗ kim, con bé mới đến mấy ngày đã bắt đầu tìm lỗi, giả vờ không nổi nữa chứ gì?"
Mấy người xung quanh đều không tán đồng nhìn sang.
"Đúng vậy, Thúy Phân, con gái riêng chồng cô trước kia chưa từng đến, lúc này mới tới được mấy ngày, cô không thể như vậy."
"Cha của người ta ở đây, con cái đến xem thì làm sao?"
"Cô trước khi kết hôn với Nam Vĩ Bân thì đã biết người ta có con gái rồi, làm người vẫn phải hiền lành một chút."
Mỗi người một câu đem Trần Thúy Phân tức đến líu lưỡi ...
Ngón tay cái chỉ vào mọi người run rẩy không ngừng: "Cô cô cô ...."
Nam Gia Bảo nhìn mẹ không địch lại, sốt sắng cong cái mỏ sưng to lên hát đệm: "Đồ nữ nhân hư thối, mày không phải chị gái tao, mày mà không đi tao kêu ba tao đánh chết mày! Cút trở về nông thôn ở đi cái đồ quê mùa, cái nhà này không chào đón mày!"
Vốn có người thấy môi của Nam Gia Bảo sưng tấy thì có điểm không đành lòng, cảm thấy Nam Thu Thời ra tay có phần tàn nhẫn. Mà khi hắn vừa lên tiếng thì trong lòng ai nấy phun ra một ngụm: Đáng lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro