Chương 26 - Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 4
Cậu Em Trai Giả...
2024-08-10 22:06:34
Bầu không khí chìm trong khoảng lặng chết chóc.
"Chúng ta chia tay nhé."
Cô mỉm cười, đôi môi đỏ mọng khiến anh mê mẩn ấy lại thốt ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Nói xong cô đứng lên, cầm túi xách chầm chậm rời đi.
Mọi người đều sững sờ, mới cầu hôn đã chia tay, đây là cú twist gì thế?
Như thể một xô nước lạnh dội thẳng xuống đầu, làm đầu óc của người đàn ông vốn đứng ở đỉnh kim tự tháp hô mưa gọi gió này choáng váng.
Anh vội vàng đuổi theo, trước cửa nhà hàng nắm lấy cổ tay cô, đau khổ van nài: "Lâm Lang, anh... anh không hiểu, chẳng phải em thích anh ư? Tại sao lại muốn... Anh không hiểu!" Gương mặt anh trông rất đau thương, vẻ tủi thân kia như một đứa trẻ bị người ta ruồng bỏ.
Cô gái quay lại nhìn anh, bỗng bật cười.
Nét mặt cô toát lên vẻ yêu kiều man dại của loài hoa anh túc, thật sự đẹp đến độ giết chết mạng người.
"Anh nghĩ tôi sẽ thích một gã khốn đã từng hủy hoại cuộc đời tôi sao? Tôi ở bên anh cũng chỉ để trả thù mà thôi."
"Hủy hoại gì, trả thù gì cơ, anh... Anh không hiểu."
Trán Nghiêm Tranh thấm ra mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: "Em phải tin anh, anh chưa bao giờ có ý định làm tổn thương em, anh thật lòng với em mà." Cô xinh đẹp, cao quý và mê người như thế, khiến tim anh rung động từng hồi, che chở cô cẩn thận còn không kịp, sao có thể đối xử tệ với cô chứ?
"Đến nước này rồi, anh còn muốn chối nữa sao?" Cô gái thất vọng lắc đầu, tiến lại gần anh, nói nhỏ một câu: "Anh đã quên buổi tối năm ngoái ở Hilton rồi à?"
Nghiêm Tranh vẫn còn mơ hồ.
Dưới ánh mắt nửa cười nửa không của cô, anh mơ hồ nhớ lại một buổi sáng nào đó khi anh tỉnh dậy, bên cạnh là một người phụ nữ xa lạ. Lúc đó anh đã làm gì? Đá cô ta xuống giường, mắng nhiếc cô ta vô liêm sỉ, ném vài nghìn tệ vào lưng cô ta rồi bảo cô ta cút đi nhanh.
Khuôn mặt của người phụ nữ, anh không còn nhớ rõ, chỉ nhớ mỗi đôi mắt ngấn lệ và cơ thể đang run rẩy của cô.
Phút chốc, người đàn ông mặt cắt không còn một giọt máu.
Anh gần như không thể tin vào mắt mình, ngẩng đầu lên.
"Em..."
"Phải, tôi cố tình đùa giỡn với anh đấy, bây giờ xem ra, kết quả này khiến tôi rất hài lòng."
Cô gái vươn tay chạm vào gò má lạnh lẽo của đối phương, nụ cười ngọt ngào, nhưng lời nói lại như dao đâm vào ngực: "Thật buồn cười biết bao, sao tôi lại yêu một tội phạm cưỡng hiếp được chứ? Liệu anh có đánh giá cao bản thân quá không?"
Cô nghiêng người lại gần tai bên tai anh, tựa như tình nhân thủ thỉ, giọng điệu mềm mại vô cùng: "Tôi chỉ ước gì mình có thể... Dùng một con dao ăn sắc bén cắt thịt của anh xuống, từng miếng từng miếng một..."
Nghiêm Tranh vội vàng đẩy cô ra.
Cô gái cười khúc khích: "Anh Nghiêm cũng dễ sợ hãi thật."
Cô xoay người rời đi, tà váy như đóa sen nhẹ nhàng lay động.
Người đàn ông vô thức túm lấy bờ vai của cô, rồi từ từ buông ra, trơ mắt nhìn cô cô biến mất ở góc phố.
"Tại sao lại thành ra thế này..." Anh lẩm bẩm.
"Chúng ta chia tay nhé."
Cô mỉm cười, đôi môi đỏ mọng khiến anh mê mẩn ấy lại thốt ra những lời tàn nhẫn như vậy.
Nói xong cô đứng lên, cầm túi xách chầm chậm rời đi.
Mọi người đều sững sờ, mới cầu hôn đã chia tay, đây là cú twist gì thế?
Như thể một xô nước lạnh dội thẳng xuống đầu, làm đầu óc của người đàn ông vốn đứng ở đỉnh kim tự tháp hô mưa gọi gió này choáng váng.
Anh vội vàng đuổi theo, trước cửa nhà hàng nắm lấy cổ tay cô, đau khổ van nài: "Lâm Lang, anh... anh không hiểu, chẳng phải em thích anh ư? Tại sao lại muốn... Anh không hiểu!" Gương mặt anh trông rất đau thương, vẻ tủi thân kia như một đứa trẻ bị người ta ruồng bỏ.
Cô gái quay lại nhìn anh, bỗng bật cười.
Nét mặt cô toát lên vẻ yêu kiều man dại của loài hoa anh túc, thật sự đẹp đến độ giết chết mạng người.
"Anh nghĩ tôi sẽ thích một gã khốn đã từng hủy hoại cuộc đời tôi sao? Tôi ở bên anh cũng chỉ để trả thù mà thôi."
"Hủy hoại gì, trả thù gì cơ, anh... Anh không hiểu."
Trán Nghiêm Tranh thấm ra mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: "Em phải tin anh, anh chưa bao giờ có ý định làm tổn thương em, anh thật lòng với em mà." Cô xinh đẹp, cao quý và mê người như thế, khiến tim anh rung động từng hồi, che chở cô cẩn thận còn không kịp, sao có thể đối xử tệ với cô chứ?
"Đến nước này rồi, anh còn muốn chối nữa sao?" Cô gái thất vọng lắc đầu, tiến lại gần anh, nói nhỏ một câu: "Anh đã quên buổi tối năm ngoái ở Hilton rồi à?"
Nghiêm Tranh vẫn còn mơ hồ.
Dưới ánh mắt nửa cười nửa không của cô, anh mơ hồ nhớ lại một buổi sáng nào đó khi anh tỉnh dậy, bên cạnh là một người phụ nữ xa lạ. Lúc đó anh đã làm gì? Đá cô ta xuống giường, mắng nhiếc cô ta vô liêm sỉ, ném vài nghìn tệ vào lưng cô ta rồi bảo cô ta cút đi nhanh.
Khuôn mặt của người phụ nữ, anh không còn nhớ rõ, chỉ nhớ mỗi đôi mắt ngấn lệ và cơ thể đang run rẩy của cô.
Phút chốc, người đàn ông mặt cắt không còn một giọt máu.
Anh gần như không thể tin vào mắt mình, ngẩng đầu lên.
"Em..."
"Phải, tôi cố tình đùa giỡn với anh đấy, bây giờ xem ra, kết quả này khiến tôi rất hài lòng."
Cô gái vươn tay chạm vào gò má lạnh lẽo của đối phương, nụ cười ngọt ngào, nhưng lời nói lại như dao đâm vào ngực: "Thật buồn cười biết bao, sao tôi lại yêu một tội phạm cưỡng hiếp được chứ? Liệu anh có đánh giá cao bản thân quá không?"
Cô nghiêng người lại gần tai bên tai anh, tựa như tình nhân thủ thỉ, giọng điệu mềm mại vô cùng: "Tôi chỉ ước gì mình có thể... Dùng một con dao ăn sắc bén cắt thịt của anh xuống, từng miếng từng miếng một..."
Nghiêm Tranh vội vàng đẩy cô ra.
Cô gái cười khúc khích: "Anh Nghiêm cũng dễ sợ hãi thật."
Cô xoay người rời đi, tà váy như đóa sen nhẹ nhàng lay động.
Người đàn ông vô thức túm lấy bờ vai của cô, rồi từ từ buông ra, trơ mắt nhìn cô cô biến mất ở góc phố.
"Tại sao lại thành ra thế này..." Anh lẩm bẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro