Chương 26 - Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 4
Cậu Em Trai Giả...
2024-08-10 22:06:34
Vốn dĩ thằng nhóc Giang Khởi Vân này muốn đánh lén Lâm Lang để cô không kịp trở tay, nhưng như thể vận mệnh sắp đặt, cậu đi nhầm phòng thử đồ một cách thần kỳ.
Cơ thể thành thục đẫy đà ấy có sức ảnh hưởng cực lớn với thiếu niên, ánh mắt có tính xâm lược của cậu gần như hoàn toàn quét ngang cô ta mấy lần, nghiền ngẫm mà nói: "Thím à, dáng người của thím không tệ à nha."
"Á..." Lúc này Trình Hân mới ý thức được chuyện vừa xảy ra, vừa kịp phản ứng đã bị bịt kín miệng, hơi thở mang theo hormone trẻ trung của thiếu niên kích thích làm hai bên má cô ta đỏ bừng, đối phương phả hơi nóng vào tai: "Tôi khuyên cô tốt nhất không nên lên tiếng, không thì để người khác đi vào, tôi sẽ nói rằng người lớn là cô dụ dỗ tôi..."
Bỉ ổi!
Trình Hân khiếp sợ giương mắt, cô ta làm sao cũng không nghĩ tới, thiếu niên nhìn qua giống như thiên sứ thuần tịnh này thế nhưng lại là ác quỷ!
*
Lâm Lang bị cho ra rìa hiện đang ngồi dựa vào sofa chơi điện thoại, cô đoán chừng nam nữ chủ vẫn đang "đấu trí đấu dũng" với nhau, thời gian trong chốc lát hẳn là không có cách nào đi ra.
Cô để lại mấy câu nói cho nhân viên bán hàng, đến tiệm trà sữa cách đó không xa mua một ly nước uống.
Điện thoại được cài sẵn vài trò chơi nhỏ, đủ để cho cô chơi thật lâu.
Tóc đen như quạ rũ đến vòng eo, làn da như tuyết, diện mạo như ngọc. Mà từ khi cô vừa đi vào tiệm liền có không ít nam sinh chú ý tới, lại là đơn độc một người, liền có rất nhiều cơ hội gọi người mơ màng.
Thời điểm Giang Khởi Vân đi ra ngoài tìm cô, Lâm Lang đang nghiêng người nhìn một đại thần chơi trò chơi, mái tóc đen dài rũ lên cánh tay của nam sinh, tựa như rắn nước dụ hoặc. Dường như cô chẳng hề hay biết rằng loại khoảng cách thân mật này đủ để nhiễu loạn một hồ nước xuân.
Đôi mắt nơi xa như muốn toát ra lửa giận, Lâm Lang cảm thấy nếu tiếp tục kích thích nữa thì sinh mệnh của mình sẽ gặp nguy hiểm, nên trong vẻ mặt tiếc nuối của nam sinh nói hẹn gặp lại.
"Chị biết ngay là Giang Tiểu Vân thông minh lanh lợi, nhất định sẽ tìm được chị mà." Lâm Lang cười tủm tỉm mà nói, tùy tay gài lại một cái cúc áo đang mở rộng trước ngực cậu, cũng không để ý những dấu vết màu đỏ nhạt kia là gì.
Không hiểu sao Giang Khởi Vân lại cảm thấy phiền chán.
Nên nói cô phản ứng chậm hay chẳng thèm quan tâm cậu mới đúng đây, dường như chị gái của cậu luôn cho rằng cậu có thể xử lý được mọi chuyện. Không hỏi han cậu đi chơi ở đâu, đi cùng với người nào hoặc có về muộn hay không, những chuyện này, cô đều không để ý.
Cô tin tưởng cậu vô điều kiện, cưng chiều cậu, không can thiệp vào không gian riêng tư của cậu, cũng sẽ không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào bảo cậu thực hiện.
Khi tự do đã không còn giới hạn thì sẽ trở nên khốn cùng, mờ mịt đến mức làm người khác hít thở không thông.
Cũng giống như —
Cô chưa từng có sự chờ mong nào về cậu, thế nên thiếu cậu cũng chẳng có nghĩa gì.
*
Giang Khởi Vân bỗng nhiên bừng tỉnh, cái trán chảy ra mảng lớn mồ hôi lạnh.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời đêm được đính một trăng non đang khuyết, nhuộm đẫm màn đêm thanh tĩnh, mùi nước hoa nồng nàn của nữ giới vẫn còn kéo dài chưa tan.
Điện thoại ở tủ đầu giường rung lên.
"Là Vân Vân sao? Hmm, có phải chị đã quấy rầy giấc ngủ của em rồi không... Cái đó, bây giờ em có thời gian về nhà một chuyến không?"
Giang Khởi Vân liếc nhìn người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh, không chút để ý mà nói: "Tạm thời em không rảnh, chờ thứ sáu em về nhà rồi nói sau."
"Như vậy à... vậy được rồi." Trong giọng nói của đối phương khó nén mất mát, điều này khiến trái tim nho nhỏ của cậu dâng lên một loại khoái cảm trả thù. Cậu cũng không phải một con thú cưng tùy kêu tùy đến, nhớ tới thì cưng, không nhớ tới thì tùy tiện đá qua một bên, mặc kệ nó mục ruỗng mốc meo.
Cậu cũng có quyền từ chối.
Đắm chìm trong cảm giác kỳ quái này, Giang Khởi Vân càng thêm phấn khởi, lại đánh thức người bên cạnh, đến hừng đông mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
*
Nghe từng tiếng "tút tút" phát ra từ điện thoại, Lâm Lang nhướng mày, bưng ly sữa ấm áp đến miệng uống một hớp. Một bó hồng đỏ tươi đẹp ướt át lười biếng nằm ngang ở trên mặt bàn pha lê, gai nhọn được chủ nhân của nó cẩn thận rút đi hết, đủ để thấy sự chân thành và trịnh trọng của anh.
Hầy, sói nhỏ à, ngay lúc cậu đang cùng tình yêu đích thực của mình say đắm khó chia ly, có người đang muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của rồi này.
Cẩn thận nhé, người chị gái cậu kính yêu nhất, sắp bị người ta cướp mất rồi.
Cơ thể thành thục đẫy đà ấy có sức ảnh hưởng cực lớn với thiếu niên, ánh mắt có tính xâm lược của cậu gần như hoàn toàn quét ngang cô ta mấy lần, nghiền ngẫm mà nói: "Thím à, dáng người của thím không tệ à nha."
"Á..." Lúc này Trình Hân mới ý thức được chuyện vừa xảy ra, vừa kịp phản ứng đã bị bịt kín miệng, hơi thở mang theo hormone trẻ trung của thiếu niên kích thích làm hai bên má cô ta đỏ bừng, đối phương phả hơi nóng vào tai: "Tôi khuyên cô tốt nhất không nên lên tiếng, không thì để người khác đi vào, tôi sẽ nói rằng người lớn là cô dụ dỗ tôi..."
Bỉ ổi!
Trình Hân khiếp sợ giương mắt, cô ta làm sao cũng không nghĩ tới, thiếu niên nhìn qua giống như thiên sứ thuần tịnh này thế nhưng lại là ác quỷ!
*
Lâm Lang bị cho ra rìa hiện đang ngồi dựa vào sofa chơi điện thoại, cô đoán chừng nam nữ chủ vẫn đang "đấu trí đấu dũng" với nhau, thời gian trong chốc lát hẳn là không có cách nào đi ra.
Cô để lại mấy câu nói cho nhân viên bán hàng, đến tiệm trà sữa cách đó không xa mua một ly nước uống.
Điện thoại được cài sẵn vài trò chơi nhỏ, đủ để cho cô chơi thật lâu.
Tóc đen như quạ rũ đến vòng eo, làn da như tuyết, diện mạo như ngọc. Mà từ khi cô vừa đi vào tiệm liền có không ít nam sinh chú ý tới, lại là đơn độc một người, liền có rất nhiều cơ hội gọi người mơ màng.
Thời điểm Giang Khởi Vân đi ra ngoài tìm cô, Lâm Lang đang nghiêng người nhìn một đại thần chơi trò chơi, mái tóc đen dài rũ lên cánh tay của nam sinh, tựa như rắn nước dụ hoặc. Dường như cô chẳng hề hay biết rằng loại khoảng cách thân mật này đủ để nhiễu loạn một hồ nước xuân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt nơi xa như muốn toát ra lửa giận, Lâm Lang cảm thấy nếu tiếp tục kích thích nữa thì sinh mệnh của mình sẽ gặp nguy hiểm, nên trong vẻ mặt tiếc nuối của nam sinh nói hẹn gặp lại.
"Chị biết ngay là Giang Tiểu Vân thông minh lanh lợi, nhất định sẽ tìm được chị mà." Lâm Lang cười tủm tỉm mà nói, tùy tay gài lại một cái cúc áo đang mở rộng trước ngực cậu, cũng không để ý những dấu vết màu đỏ nhạt kia là gì.
Không hiểu sao Giang Khởi Vân lại cảm thấy phiền chán.
Nên nói cô phản ứng chậm hay chẳng thèm quan tâm cậu mới đúng đây, dường như chị gái của cậu luôn cho rằng cậu có thể xử lý được mọi chuyện. Không hỏi han cậu đi chơi ở đâu, đi cùng với người nào hoặc có về muộn hay không, những chuyện này, cô đều không để ý.
Cô tin tưởng cậu vô điều kiện, cưng chiều cậu, không can thiệp vào không gian riêng tư của cậu, cũng sẽ không đưa ra bất kỳ yêu cầu nào bảo cậu thực hiện.
Khi tự do đã không còn giới hạn thì sẽ trở nên khốn cùng, mờ mịt đến mức làm người khác hít thở không thông.
Cũng giống như —
Cô chưa từng có sự chờ mong nào về cậu, thế nên thiếu cậu cũng chẳng có nghĩa gì.
*
Giang Khởi Vân bỗng nhiên bừng tỉnh, cái trán chảy ra mảng lớn mồ hôi lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên bầu trời đêm được đính một trăng non đang khuyết, nhuộm đẫm màn đêm thanh tĩnh, mùi nước hoa nồng nàn của nữ giới vẫn còn kéo dài chưa tan.
Điện thoại ở tủ đầu giường rung lên.
"Là Vân Vân sao? Hmm, có phải chị đã quấy rầy giấc ngủ của em rồi không... Cái đó, bây giờ em có thời gian về nhà một chuyến không?"
Giang Khởi Vân liếc nhìn người phụ nữ đang ngủ say bên cạnh, không chút để ý mà nói: "Tạm thời em không rảnh, chờ thứ sáu em về nhà rồi nói sau."
"Như vậy à... vậy được rồi." Trong giọng nói của đối phương khó nén mất mát, điều này khiến trái tim nho nhỏ của cậu dâng lên một loại khoái cảm trả thù. Cậu cũng không phải một con thú cưng tùy kêu tùy đến, nhớ tới thì cưng, không nhớ tới thì tùy tiện đá qua một bên, mặc kệ nó mục ruỗng mốc meo.
Cậu cũng có quyền từ chối.
Đắm chìm trong cảm giác kỳ quái này, Giang Khởi Vân càng thêm phấn khởi, lại đánh thức người bên cạnh, đến hừng đông mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
*
Nghe từng tiếng "tút tút" phát ra từ điện thoại, Lâm Lang nhướng mày, bưng ly sữa ấm áp đến miệng uống một hớp. Một bó hồng đỏ tươi đẹp ướt át lười biếng nằm ngang ở trên mặt bàn pha lê, gai nhọn được chủ nhân của nó cẩn thận rút đi hết, đủ để thấy sự chân thành và trịnh trọng của anh.
Hầy, sói nhỏ à, ngay lúc cậu đang cùng tình yêu đích thực của mình say đắm khó chia ly, có người đang muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của rồi này.
Cẩn thận nhé, người chị gái cậu kính yêu nhất, sắp bị người ta cướp mất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro