Chương 26 - Cô Bạn Gái Hư Vinh Hám Lợi 4
Cậu Em Trai Giả...
2024-08-10 22:06:34
"Vâng, không sao, thật sự không sao đâu ạ, chị bận việc quan trọng mà, em có bạn học tham gia tiệc sinh nhật rồi."
"Được rồi, cứ vậy nhé, tạm biệt."
Giang Khởi Vân khó giấu nỗi thất vọng, đây là lần thứ hai cô vắng mặt trong ngày sinh nhật của cậu.
Chắc là thật sự bận rộn lắm nhỉ?
Cậu cố gắng tìm lý do cho Lâm Lang, nhưng đôi khi, hiện thực không cho phép cậu tự lừa dối bản thân mình.
Lột đi lớp vỏ của lời nói dối, vết thương rỉ máu vẫn chưa kịp đóng vảy.
Cậu dừng bước.
Bên bờ sông lấp lánh sóng nước, có một đôi tình nhân đang đứng.
Cô gái nhắm mắt, được chàng trai cao lớn ôm vào lòng, cúi đầu hôn dịu dàng. Vòng eo cô mảnh khảnh như pha lê, chỉ cần khẽ bẻ là gãy, mái tóc đen tuyền bay nhẹ trong gió.
Mọi thứ đẹp đẽ đến mức khó thể tin nổi.
Bầu trời bắt đầu rơi xuống những hạt tuyết nhỏ, lạnh buốt tan dần trên trán.
Cậu thiếu niên không biểu lộ cảm xúc quay người rời đi.
Trên tuyết là những dấu chân mờ nhạt.
Không sao.
Thật sự sao cả.
Chỉ là lại bị lừa thêm lần nữa mà thôi.
*
Đến tận đêm khuya, một chiếc xe hơi mới chạy vào nhà họ Giang.
"Vậy thì, ngủ ngon nhé."
Lâm Lang đưa tay vuốt lại lọn tóc lòa xòa bên tai, ánh mắt long lanh như sóng nước thu, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, dưới ánh đèn càng thêm mơ màng quyến rũ.
Khi thiên thần đẹp đến mức tột cùng, sẽ hóa thành ma quỷ mê hoặc chúng sinh.
Cô vừa xoay người, chàng trai đã ba bước gộp thành hai, cơ thể ấm nóng áp sát vào cô, vươn tay ôm lấy cô từ phía sau, từ từ bế lên hôn sâu.
"Ưm…"
Tiếng kêu khẽ của Lâm Lang bị nuốt chửng, cô chống cự không được, đành phải yếu ớt bám vào ngực anh, để mặc người tình dịu dàng chiếm đoạt. Chàng trai đang bị cảm xúc rạo rực chi phối mà không hề phát hiện, người bị hôn đang chầm chậm mở mắt.
Vẻ mặt bình tĩnh, nào có chút xao động?
Đôi mắt trong veo như pha lê hiện lên ánh sáng xanh nhạt, tựa như lửa ma trơi phiêu diêu trong đêm, đẹp đẽ, song trí mạng khôn cùng.
Mượn tư thế này, khóe mắt cô dễ dàng bắt gặp bóng dáng người đứng trước cửa sổ kính lớn trên tầng ba.
Dường như cậu sững sờ tại chỗ, một tay vẫn còn giữ nguyên động tác kéo rèm cửa.
Bất ngờ thấy cảnh thân mật này… người cậu yêu lại nằm trong vòng tay kẻ khác.
Thời cơ đến thật đúng lúc.
Ánh mắt Lâm Lang lóe lên một tia sắc bén.
"Lâm Lang, anh yêu em." Ngón tay người yêu vuốt ve má cô, tràn ngập lưu luyến dịu dàng, anh chân thành nói: "Lấy anh nhé? Anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để yêu thương em, trân trọng em!"
Lâm Lang chỉ mỉm cười, không nói gì.
Dù khoảng cách có hơi xa, nhưng người có tâm vẫn có thể phân biệt được giọng nói của hai người.
Đừng mà.
Đừng lấy anh ta.
Xin chị đấy, đừng rời bỏ em.
Em hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị, dù chị nói dối cũng chẳng sao, em sẽ giả vờ như không biết. Vậy nên, cầu xin chị, đừng đồng ý với anh ta.
Em sẽ điên, thật sự sẽ phát điên mất.
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cậu thiếu niên trên tầng nhìn chăm chăm thiếu nữ xinh đẹp bên dưới. Cô hơi nghiêng đầu một chút, chăm chú nhìn chàng trai kia, đến khi khiến anh căng thẳng đến cực độ, cô mới bỗng bật cười khúc khích, đôi tay trắng muốt chạm vào giữa trán anh: "Không có hoa tươi, không có nhẫn, anh muốn cứ thế lừa người ta theo anh vậy ư? Mơ đẹp quá đó!"
Ban đầu chàng trai hơi ngạc nhiên, sau đó bừng lên vẻ vui mừng tột độ, không thể tin mà liên tục hỏi lại: "Vậy có nghĩa là, em đồng ý lấy anh rồi đúng không? Trời ạ, anh… không phải anh đang mơ đấy chứ? Lâm Lang, mau, mau véo anh một cái! Nói với anh đây không phải là mơ đi!"
Anh vui mừng đến mức quay vòng vòng tại chỗ, cười đến độ không khép miệng được.
Trần Thanh Lễ trước mặt người khác luôn là người lý trí, điềm tĩnh, chỉ có lúc thân mật mới mất kiểm soát đôi chút, huống chi lúc này, anh hoàn toàn không thể bình tĩnh lại được.
Lâm Lang cũng bật cười bởi phản ứng của anh, đôi mắt cong cong, thân thiết chạm nhẹ vào đầu mũi anh.
"Ngốc quá."
Rõ ràng chàng trai đã vui mừng đến phát cuồng lên rồi, bất ngờ lao tới, nhấc bổng cô lên cao rồi xoay tròn tại chỗ, xoay hết vòng này đến vòng khác, chẳng hề cảm thấy mệt mỏi.
Vạt váy cô tung bay trong làn tuyết mỏng.
Trong đêm đông lạnh lẽo, tiếng cười ấy lan xa.
Giang Khởi Vân từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình.
Trong lòng bàn tay là vết móng tay vừa cắm vào thịt, cùng với gió đêm, mùi tanh nhạt nhòa tản mác khắp nơi.
"Được rồi, cứ vậy nhé, tạm biệt."
Giang Khởi Vân khó giấu nỗi thất vọng, đây là lần thứ hai cô vắng mặt trong ngày sinh nhật của cậu.
Chắc là thật sự bận rộn lắm nhỉ?
Cậu cố gắng tìm lý do cho Lâm Lang, nhưng đôi khi, hiện thực không cho phép cậu tự lừa dối bản thân mình.
Lột đi lớp vỏ của lời nói dối, vết thương rỉ máu vẫn chưa kịp đóng vảy.
Cậu dừng bước.
Bên bờ sông lấp lánh sóng nước, có một đôi tình nhân đang đứng.
Cô gái nhắm mắt, được chàng trai cao lớn ôm vào lòng, cúi đầu hôn dịu dàng. Vòng eo cô mảnh khảnh như pha lê, chỉ cần khẽ bẻ là gãy, mái tóc đen tuyền bay nhẹ trong gió.
Mọi thứ đẹp đẽ đến mức khó thể tin nổi.
Bầu trời bắt đầu rơi xuống những hạt tuyết nhỏ, lạnh buốt tan dần trên trán.
Cậu thiếu niên không biểu lộ cảm xúc quay người rời đi.
Trên tuyết là những dấu chân mờ nhạt.
Không sao.
Thật sự sao cả.
Chỉ là lại bị lừa thêm lần nữa mà thôi.
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến tận đêm khuya, một chiếc xe hơi mới chạy vào nhà họ Giang.
"Vậy thì, ngủ ngon nhé."
Lâm Lang đưa tay vuốt lại lọn tóc lòa xòa bên tai, ánh mắt long lanh như sóng nước thu, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, dưới ánh đèn càng thêm mơ màng quyến rũ.
Khi thiên thần đẹp đến mức tột cùng, sẽ hóa thành ma quỷ mê hoặc chúng sinh.
Cô vừa xoay người, chàng trai đã ba bước gộp thành hai, cơ thể ấm nóng áp sát vào cô, vươn tay ôm lấy cô từ phía sau, từ từ bế lên hôn sâu.
"Ưm…"
Tiếng kêu khẽ của Lâm Lang bị nuốt chửng, cô chống cự không được, đành phải yếu ớt bám vào ngực anh, để mặc người tình dịu dàng chiếm đoạt. Chàng trai đang bị cảm xúc rạo rực chi phối mà không hề phát hiện, người bị hôn đang chầm chậm mở mắt.
Vẻ mặt bình tĩnh, nào có chút xao động?
Đôi mắt trong veo như pha lê hiện lên ánh sáng xanh nhạt, tựa như lửa ma trơi phiêu diêu trong đêm, đẹp đẽ, song trí mạng khôn cùng.
Mượn tư thế này, khóe mắt cô dễ dàng bắt gặp bóng dáng người đứng trước cửa sổ kính lớn trên tầng ba.
Dường như cậu sững sờ tại chỗ, một tay vẫn còn giữ nguyên động tác kéo rèm cửa.
Bất ngờ thấy cảnh thân mật này… người cậu yêu lại nằm trong vòng tay kẻ khác.
Thời cơ đến thật đúng lúc.
Ánh mắt Lâm Lang lóe lên một tia sắc bén.
"Lâm Lang, anh yêu em." Ngón tay người yêu vuốt ve má cô, tràn ngập lưu luyến dịu dàng, anh chân thành nói: "Lấy anh nhé? Anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để yêu thương em, trân trọng em!"
Lâm Lang chỉ mỉm cười, không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù khoảng cách có hơi xa, nhưng người có tâm vẫn có thể phân biệt được giọng nói của hai người.
Đừng mà.
Đừng lấy anh ta.
Xin chị đấy, đừng rời bỏ em.
Em hứa sẽ ngoan ngoãn nghe lời chị, dù chị nói dối cũng chẳng sao, em sẽ giả vờ như không biết. Vậy nên, cầu xin chị, đừng đồng ý với anh ta.
Em sẽ điên, thật sự sẽ phát điên mất.
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cậu thiếu niên trên tầng nhìn chăm chăm thiếu nữ xinh đẹp bên dưới. Cô hơi nghiêng đầu một chút, chăm chú nhìn chàng trai kia, đến khi khiến anh căng thẳng đến cực độ, cô mới bỗng bật cười khúc khích, đôi tay trắng muốt chạm vào giữa trán anh: "Không có hoa tươi, không có nhẫn, anh muốn cứ thế lừa người ta theo anh vậy ư? Mơ đẹp quá đó!"
Ban đầu chàng trai hơi ngạc nhiên, sau đó bừng lên vẻ vui mừng tột độ, không thể tin mà liên tục hỏi lại: "Vậy có nghĩa là, em đồng ý lấy anh rồi đúng không? Trời ạ, anh… không phải anh đang mơ đấy chứ? Lâm Lang, mau, mau véo anh một cái! Nói với anh đây không phải là mơ đi!"
Anh vui mừng đến mức quay vòng vòng tại chỗ, cười đến độ không khép miệng được.
Trần Thanh Lễ trước mặt người khác luôn là người lý trí, điềm tĩnh, chỉ có lúc thân mật mới mất kiểm soát đôi chút, huống chi lúc này, anh hoàn toàn không thể bình tĩnh lại được.
Lâm Lang cũng bật cười bởi phản ứng của anh, đôi mắt cong cong, thân thiết chạm nhẹ vào đầu mũi anh.
"Ngốc quá."
Rõ ràng chàng trai đã vui mừng đến phát cuồng lên rồi, bất ngờ lao tới, nhấc bổng cô lên cao rồi xoay tròn tại chỗ, xoay hết vòng này đến vòng khác, chẳng hề cảm thấy mệt mỏi.
Vạt váy cô tung bay trong làn tuyết mỏng.
Trong đêm đông lạnh lẽo, tiếng cười ấy lan xa.
Giang Khởi Vân từ từ thả lỏng bàn tay đang nắm chặt của mình.
Trong lòng bàn tay là vết móng tay vừa cắm vào thịt, cùng với gió đêm, mùi tanh nhạt nhòa tản mác khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro