Chương 27 - Anh Có Đói Không? (5)
Anh Có Đói Khôn...
2024-08-10 20:26:35
Dư Tích mờ mịt nhìn anh một cái, tự hỏi liệu mình có hành động nào chạm vào đối phương không? Cô dừng lại một chút, rồi nói: " Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi tên là Dư Tích, chữ 'Dư' trong 'Dư dả', và chữ 'Tích' trong 'Trân quý'. Còn anh thì sao? "
" Lâm Chi Hoán, 'Lâm' là chữ 'rừng' được ghép từ hai cây gỗ, 'Chi' là chữ 'chi' trong tên có nghĩa là của, và 'Hoán' là chữ 'hoán' mang ý nghĩa sáng sủa và hoàn toàn mới. " Nói xong, anh dừng lại một chút, không biết cô gái này có biết viết các chữ này không.
Dư Tích gật đầu nghiêm túc, cô biết các chữ, dù không được học chính thức. Cô giáo của cô thường bảo cô học thuộc từ điển, và những gì cô học được nhiều nhất là cách phối chế thuốc kháng sinh, thuốc cảm cúm vì cô giáo thường sẽ không lãng phí thời gian vào các loại thuốc cơ bản, đó là công việc của cô.
" Anh... " , " Cô…. " Hai người đồng thời mở miệng.
Dư Tích nghịch ngợm gạt những ngọn cỏ xanh mềm mại dưới chân, khóe miệng cong lên.
" Anh nói trước đi. "
Lâm Chi Hoán cũng không khách sáo, thẳng thắn nói: " Tôi thấy cô từ cái hang đó bay ra. "
Dư Tích tay đang vân vê đám cỏ thì dừng lại, nhìn về phía anh: " Anh có phải là người không? "
Lâm Chi Hoán vừa nói xong đã cảm thấy hối hận. Quả nhiên, cô gái nhướn mắt, không chớp mắt nhìn anh, không biết là trong mắt dấy lên ngọn lửa, hay là trong đống lửa chiếu ra ngọn lửa in ở bên trong. Lông mày nhăn nhó, bĩu môi, giống như một con cá nóc đang tức giận.
" Tôi không phải có ý đó, chỉ là… cô đến từ đâu? Như thế nào...... sẽ rơi vào trong núi. " Lâm Chi Hoán cố gắng giải thích.
Dư Tích không thực sự tức giận, cô chống đầu suy nghĩ một chút, rồi nói: " Tôi đến từ tương lai, có lẽ là hơn một trăm năm nữa đi. "
Lâm Chi Hoán hiểu ra ngay, nhìn vào chất liệu vải trên quần áo của cô, anh biết đó không phải là sản phẩm của thời đại hiện tại. Anh tiếp tục hỏi: " Thế giới một trăm năm sau sẽ như thế nào? Cô có muốn trở về không? "
Dư Tích suy nghĩ một chút, rồi trả lời với vẻ cực kỳ ghét bỏ.
" Thật tồi tệ! Không khí bẩn tệ hại, đầy vi-rút, tất cả thực vật đều chết hết. Con người chỉ còn cách đeo mặt nạ để sống qua ngày với cái bụng đói lép kẹp. Dù tình trạng đã tồi tệ như vậy, không hiểu sao họ vẫn cứ duy trì hệ thống quyền lực đó. "
" Lâm Chi Hoán, 'Lâm' là chữ 'rừng' được ghép từ hai cây gỗ, 'Chi' là chữ 'chi' trong tên có nghĩa là của, và 'Hoán' là chữ 'hoán' mang ý nghĩa sáng sủa và hoàn toàn mới. " Nói xong, anh dừng lại một chút, không biết cô gái này có biết viết các chữ này không.
Dư Tích gật đầu nghiêm túc, cô biết các chữ, dù không được học chính thức. Cô giáo của cô thường bảo cô học thuộc từ điển, và những gì cô học được nhiều nhất là cách phối chế thuốc kháng sinh, thuốc cảm cúm vì cô giáo thường sẽ không lãng phí thời gian vào các loại thuốc cơ bản, đó là công việc của cô.
" Anh... " , " Cô…. " Hai người đồng thời mở miệng.
Dư Tích nghịch ngợm gạt những ngọn cỏ xanh mềm mại dưới chân, khóe miệng cong lên.
" Anh nói trước đi. "
Lâm Chi Hoán cũng không khách sáo, thẳng thắn nói: " Tôi thấy cô từ cái hang đó bay ra. "
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Tích tay đang vân vê đám cỏ thì dừng lại, nhìn về phía anh: " Anh có phải là người không? "
Lâm Chi Hoán vừa nói xong đã cảm thấy hối hận. Quả nhiên, cô gái nhướn mắt, không chớp mắt nhìn anh, không biết là trong mắt dấy lên ngọn lửa, hay là trong đống lửa chiếu ra ngọn lửa in ở bên trong. Lông mày nhăn nhó, bĩu môi, giống như một con cá nóc đang tức giận.
" Tôi không phải có ý đó, chỉ là… cô đến từ đâu? Như thế nào...... sẽ rơi vào trong núi. " Lâm Chi Hoán cố gắng giải thích.
Dư Tích không thực sự tức giận, cô chống đầu suy nghĩ một chút, rồi nói: " Tôi đến từ tương lai, có lẽ là hơn một trăm năm nữa đi. "
Lâm Chi Hoán hiểu ra ngay, nhìn vào chất liệu vải trên quần áo của cô, anh biết đó không phải là sản phẩm của thời đại hiện tại. Anh tiếp tục hỏi: " Thế giới một trăm năm sau sẽ như thế nào? Cô có muốn trở về không? "
Dư Tích suy nghĩ một chút, rồi trả lời với vẻ cực kỳ ghét bỏ.
" Thật tồi tệ! Không khí bẩn tệ hại, đầy vi-rút, tất cả thực vật đều chết hết. Con người chỉ còn cách đeo mặt nạ để sống qua ngày với cái bụng đói lép kẹp. Dù tình trạng đã tồi tệ như vậy, không hiểu sao họ vẫn cứ duy trì hệ thống quyền lực đó. "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro