Chương 27 - Anh Có Đói Không? (5)
Đom Đóm (2)
2024-08-10 20:26:35
Cắm thẳng vào đất xong, Lâm Chi Hoán dùng đá tạo một cái bếp lò đơn giản, chất cỏ khô dễ cháy lên rồi đặt thêm vài khúc gỗ ở phía trên. Sau đó, anh mới cầm chén, từ trong bình nước của mình rót nửa chén nước ra bưng vào trong sơn động.
Dư Tích đã có thể cử động, ngoại trừ vết thương còn đang đau nhức và toàn thân tê mỏi ra thì không còn cảm giác gì khác. Lúc cô nhìn thấy Lâm Chi Hoán trở về, ánh mắt cô thoáng sáng lên một chút, vì cô nghĩ rằng mình có thể đã bị bỏ lại một mình. Việc Lâm Chi Hoán trở lại khiến cô cảm thấy bất ngờ.
" Cô cảm thấy khá hơn chưa? Uống chút nước đi. " Lâm Chi Hoán bưng nước tới, do dự một chút rồi đỡ Dư Tích ngồi dậy, đưa bát đến bên miệng cô.
Dư Tích nhìn anh một cái, uống vài ngụm nước ngọt, cảm giác môi khô nứt của cô được làm dịu. Sau khi cho cô uống nước xong, Lâm Chi Hoán cầm bát đi ra ngoài, châm lửa vào đống cỏ khô và ngồi xuống bên ngoài sơn động để nướng gà. Anh quyết định sẽ ở lại trên núi qua đêm với cô gái bí ẩn mà anh đã cứu được.
Lương tâm tốt đẹp khiến anh không thể bỏ mặc người khác một mình trong hoàn cảnh này. Anh sẽ ở trước sơn động canh gác, và nếu cô có thể cử động vào ngày mai, anh sẽ đưa cô xuống núi và đến bệnh viện y tế trong thị trấn nhìn một chút.
Đợi đến khi đem gà nướng xong, Lâm Chi Hoán lấy con dao quân dụng mà cậu anh tặng, cắt thịt gà thành miếng nhỏ cho vào bát mà Dư Tích vừa uống nước. Anh mang bát vào trong sơn động.
Dư Tích cảm thấy thật thú vị khi thấy người này bận rộn chăm sóc cho mình. Trong thế giới tận thế vô tình, biết bao nhiêu người còn mong rằng người khác chết đi để mình có thể ăn nhiều thêm hai miếng ăn.
Cô và cô giáo hai người cũng không biết nấu cơm, mà trong không gian của Dư Tích chỉ chứa đầy thức ăn bên ngoài cùng thức ăn đã chế biến sẵn. Những thứ kia đều là được chuẩn bị trước khi tận thế xảy ra.
Mỗi lần đến giờ ăn cơm, cô chỉ cần lấy ra một hộp và ăn. Dù các món ăn đều rất tươi ngon và lúc nào cũng nóng hổi, nhưng cô vẫn thích hơn khi cùng cô giáo đi khắp hang cùng ngõ hẻm đi đến các quán ăn
thưởng thức các món ăn vừa mới được làm ra.
Dư Tích đã có thể cử động, ngoại trừ vết thương còn đang đau nhức và toàn thân tê mỏi ra thì không còn cảm giác gì khác. Lúc cô nhìn thấy Lâm Chi Hoán trở về, ánh mắt cô thoáng sáng lên một chút, vì cô nghĩ rằng mình có thể đã bị bỏ lại một mình. Việc Lâm Chi Hoán trở lại khiến cô cảm thấy bất ngờ.
" Cô cảm thấy khá hơn chưa? Uống chút nước đi. " Lâm Chi Hoán bưng nước tới, do dự một chút rồi đỡ Dư Tích ngồi dậy, đưa bát đến bên miệng cô.
Dư Tích nhìn anh một cái, uống vài ngụm nước ngọt, cảm giác môi khô nứt của cô được làm dịu. Sau khi cho cô uống nước xong, Lâm Chi Hoán cầm bát đi ra ngoài, châm lửa vào đống cỏ khô và ngồi xuống bên ngoài sơn động để nướng gà. Anh quyết định sẽ ở lại trên núi qua đêm với cô gái bí ẩn mà anh đã cứu được.
Lương tâm tốt đẹp khiến anh không thể bỏ mặc người khác một mình trong hoàn cảnh này. Anh sẽ ở trước sơn động canh gác, và nếu cô có thể cử động vào ngày mai, anh sẽ đưa cô xuống núi và đến bệnh viện y tế trong thị trấn nhìn một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đợi đến khi đem gà nướng xong, Lâm Chi Hoán lấy con dao quân dụng mà cậu anh tặng, cắt thịt gà thành miếng nhỏ cho vào bát mà Dư Tích vừa uống nước. Anh mang bát vào trong sơn động.
Dư Tích cảm thấy thật thú vị khi thấy người này bận rộn chăm sóc cho mình. Trong thế giới tận thế vô tình, biết bao nhiêu người còn mong rằng người khác chết đi để mình có thể ăn nhiều thêm hai miếng ăn.
Cô và cô giáo hai người cũng không biết nấu cơm, mà trong không gian của Dư Tích chỉ chứa đầy thức ăn bên ngoài cùng thức ăn đã chế biến sẵn. Những thứ kia đều là được chuẩn bị trước khi tận thế xảy ra.
Mỗi lần đến giờ ăn cơm, cô chỉ cần lấy ra một hộp và ăn. Dù các món ăn đều rất tươi ngon và lúc nào cũng nóng hổi, nhưng cô vẫn thích hơn khi cùng cô giáo đi khắp hang cùng ngõ hẻm đi đến các quán ăn
thưởng thức các món ăn vừa mới được làm ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro