Chương 27 - Săn Giết Yêu Thú ( 1 )
Kẻ Bám Đuôi
2024-08-14 17:36:45
Sau khi được dẫn vào trong một căn phòng lớn tràn ngập mùi dược liệu khác nhau , tại đây Lưu Phong gặp một vị thiếu phụ tuổi tầm ngoài ba mươi .
Người thiếu phụ đó nói : Ta đã nghe gia nô báo cáo , vậy ngươi muốn bán thảo dược sao .
Lưu Phong liền nói : Đúng vậy chỗ ta có bốn cây Linh Huyết Thảo muốn bán đi kiếm chút linh thạch .
Sau đó Lưu Phong liền lấy ra trong người bốn cây thảo dược rồi đưa cho vị thiếu phụ kia . Thấy quả thật là bốn cây Linh Huyết Thảo , chất lượng cũng tốt vị thiếu phụ kia liền nói :
-Tốt đây quả thực là bốn cây Linh Huyết Thảo , phẩm cấp cũng đã đủ , độ trưởng thành cũng vừa vặn , bốn cây này ta sẽ trả cho ngươi ba viên linh thạch .
Nói xong vị thiếu phụ đó liền giơ tay ra , đột nhiên ba viên linh thạch xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng khiến cho Lưu Phong phải giật mình ngơ ngác , hai mắt mở to tròn mà nhìn lấy ba viên linh thạch kia . Thấy biểu cảm của Lưu Phong như vậy , vị thiếu phụ kia liền đưa tay che miệng cười khẽ :
-Sao nào ngươi bất ngờ vậy hả , đây chỉ là một chút mẹo vặt của Linh Giả thôi .
Lưu Phong nghe hai chữ Linh Giả liền bất ngờ trong lòng thầm nghĩ : Không ngờ một người trông bình thường như này là một vị Linh Giả sao .
Lưu Phong liền cầm lấy ba viên linh thạch định rời đi , nhưng giọng của vị thiếu phụ kia vang lên : Đợi đã tiểu hài từ này , ngươi còn loài thảo dược này nữa không , chỗ ta thu mua chúng rất nhiều , chỉ cần ngươi có , chỗ ta sẽ cho ngươi một cái giá tốt .
Nhưng Lưu Phong chỉ nói : Xin lỗi , bốn cây thảo dược đó chỉ là ta vô tình hái được trên núi .
Sau đó Lưu Phòng liền rời đi trước con mắt của vị thiếu phụ kia . Lưu Phong đã suy nghĩ rất kĩ việc làm thế nào để bán được hết chỗ Linh Huyết Thảo kia , hắn biết tiền tài động nhân tâm , nếu một đứa trẻ như hắn mà bán một số lượng lớn thảo dược như vậy sẽ bị người khác để mắt tới và sẽ gặp nguy hiểm . Vậy nên hắn quyết định sẽ chia nhỏ số thảo dược kia ra rồi bán cho nhiều cửa hàng khác nhau , như vậy sẽ giảm tỉ lệ bị phát hiện .
Còn lại sáu cây Linh Huyết Thảo , hắn liền đi đến những cửa hàng khác nhau để bán , tuy nhiên giá thành có vẻ thấp hơn nhiều so với bán cho vị tiểu cô nương hôm qua . Bán đi mười cây thảo dược nhưng lại chỉ được bảy viên linh thạch .
Lưu Phong nghĩ thầm : Hài thế này lỗ chết ta mất , không ngờ bán cho những cửa hàng lớn như thế kia mà lại không bằng bàn cho một cửa hàng nhỏ .
Đi dạo trong khu mua bán , những sạp hàng liên tục chào khách mua đồ , Lưu Phong chú ý đến một sạp hàng bán một đống những quyển sách cũ . Lưu Phong tò mò liền tiến lại gần xem .
Người chủ sạp hàng thấy vậy liền hớn hở nói : tiểu hài tử à , ngươi đến là muốn làm gì đây , nói trước chỗ ta không cho mượn gì đâu đó .
Nhìn thấy một tiểu hài tử lại gần lão chủ sạp hàng lại tưởng rằng chúng trẻ con đến đây quậy phá liền nói như vậy .
Nhưng đáp lại lời nói của chủ sạp hàng Lưu Phong liền chỉ tay vào một quyển sách có ghi dòng chữ Bách Thảo Quyển rồi nói : quyển sách này giá cả như nào vậy ông chủ .
Thấy Lưu Phong có ý định mua quyển sách này , lão chủ sạp liền vui vẻ nói : Ha ha rẻ thôi , chỉ hai viên linh thạch .
Lưu Phong thấy thế trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói : Vậy cũng quá đắt rồi , một quyển sách cũ mà ông lấy của ta hai viên linh thạch sao , không phải ông nghĩ ta là trẻ con mà giám lừa ta đó .
Trông như vậy thôi chứ ta bây giờ cũng đã gần mười bốn tuổi rồi đó .
Thấy ý đồ của mình không thành công lão chủ sạp hàng liền thay đổi ý định : Vậy được một viên linh thạch , đây là giá thấp nhất của ta rồi .
- Vậy được một viên linh thạch .
Nói xong Lưu Phong liền lấy ra trong người một viên linh thạch rồi đưa cho chủ sạp , sau đó hắn liền cầm lấy Bách Thảo Quyển rồi rời đi . Trên đường tiến vào trong khu rừng , Lưu Phong rất cẩn thận quan sát xem có ai theo dõi bản thân mình không . Bất ngờ Lưu Phong để ý luôn có một thân ảnh theo dõi mình từ khi bước ra khỏi khu mua bán .
Lưu Phong trong lòng thầm nghĩ : Chắc hẳn người đó để ý tới tiền tài trên người của ta , một đứa trẻ như ta lại có dư giả để mua một quyển sách cũ .
Nói đến đạo thân ảnh bám sát phía sau đó , hắn là một nam nhân trung niên sống trong khu ổ chuột , hàng ngày hắn ta thường kiếm sống bằng cách cướp đồ của những tiểu hài tử . Nhưng ngày hôm nay lại thấy cảnh tượng một đứa trẻ gầy ốm lại đi mua một quyển sách cũ , đã tiền ăn không có lại còn mua một đồ vật không có tác dụng như vậy chắc chắn có ẩn tình , vậy nên hắn ta quyết định theo dõi xem có chuyện gì .
Người thiếu phụ đó nói : Ta đã nghe gia nô báo cáo , vậy ngươi muốn bán thảo dược sao .
Lưu Phong liền nói : Đúng vậy chỗ ta có bốn cây Linh Huyết Thảo muốn bán đi kiếm chút linh thạch .
Sau đó Lưu Phong liền lấy ra trong người bốn cây thảo dược rồi đưa cho vị thiếu phụ kia . Thấy quả thật là bốn cây Linh Huyết Thảo , chất lượng cũng tốt vị thiếu phụ kia liền nói :
-Tốt đây quả thực là bốn cây Linh Huyết Thảo , phẩm cấp cũng đã đủ , độ trưởng thành cũng vừa vặn , bốn cây này ta sẽ trả cho ngươi ba viên linh thạch .
Nói xong vị thiếu phụ đó liền giơ tay ra , đột nhiên ba viên linh thạch xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng khiến cho Lưu Phong phải giật mình ngơ ngác , hai mắt mở to tròn mà nhìn lấy ba viên linh thạch kia . Thấy biểu cảm của Lưu Phong như vậy , vị thiếu phụ kia liền đưa tay che miệng cười khẽ :
-Sao nào ngươi bất ngờ vậy hả , đây chỉ là một chút mẹo vặt của Linh Giả thôi .
Lưu Phong nghe hai chữ Linh Giả liền bất ngờ trong lòng thầm nghĩ : Không ngờ một người trông bình thường như này là một vị Linh Giả sao .
Lưu Phong liền cầm lấy ba viên linh thạch định rời đi , nhưng giọng của vị thiếu phụ kia vang lên : Đợi đã tiểu hài từ này , ngươi còn loài thảo dược này nữa không , chỗ ta thu mua chúng rất nhiều , chỉ cần ngươi có , chỗ ta sẽ cho ngươi một cái giá tốt .
Nhưng Lưu Phong chỉ nói : Xin lỗi , bốn cây thảo dược đó chỉ là ta vô tình hái được trên núi .
Sau đó Lưu Phòng liền rời đi trước con mắt của vị thiếu phụ kia . Lưu Phong đã suy nghĩ rất kĩ việc làm thế nào để bán được hết chỗ Linh Huyết Thảo kia , hắn biết tiền tài động nhân tâm , nếu một đứa trẻ như hắn mà bán một số lượng lớn thảo dược như vậy sẽ bị người khác để mắt tới và sẽ gặp nguy hiểm . Vậy nên hắn quyết định sẽ chia nhỏ số thảo dược kia ra rồi bán cho nhiều cửa hàng khác nhau , như vậy sẽ giảm tỉ lệ bị phát hiện .
Còn lại sáu cây Linh Huyết Thảo , hắn liền đi đến những cửa hàng khác nhau để bán , tuy nhiên giá thành có vẻ thấp hơn nhiều so với bán cho vị tiểu cô nương hôm qua . Bán đi mười cây thảo dược nhưng lại chỉ được bảy viên linh thạch .
Lưu Phong nghĩ thầm : Hài thế này lỗ chết ta mất , không ngờ bán cho những cửa hàng lớn như thế kia mà lại không bằng bàn cho một cửa hàng nhỏ .
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi dạo trong khu mua bán , những sạp hàng liên tục chào khách mua đồ , Lưu Phong chú ý đến một sạp hàng bán một đống những quyển sách cũ . Lưu Phong tò mò liền tiến lại gần xem .
Người chủ sạp hàng thấy vậy liền hớn hở nói : tiểu hài tử à , ngươi đến là muốn làm gì đây , nói trước chỗ ta không cho mượn gì đâu đó .
Nhìn thấy một tiểu hài tử lại gần lão chủ sạp hàng lại tưởng rằng chúng trẻ con đến đây quậy phá liền nói như vậy .
Nhưng đáp lại lời nói của chủ sạp hàng Lưu Phong liền chỉ tay vào một quyển sách có ghi dòng chữ Bách Thảo Quyển rồi nói : quyển sách này giá cả như nào vậy ông chủ .
Thấy Lưu Phong có ý định mua quyển sách này , lão chủ sạp liền vui vẻ nói : Ha ha rẻ thôi , chỉ hai viên linh thạch .
Lưu Phong thấy thế trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói : Vậy cũng quá đắt rồi , một quyển sách cũ mà ông lấy của ta hai viên linh thạch sao , không phải ông nghĩ ta là trẻ con mà giám lừa ta đó .
Trông như vậy thôi chứ ta bây giờ cũng đã gần mười bốn tuổi rồi đó .
Thấy ý đồ của mình không thành công lão chủ sạp hàng liền thay đổi ý định : Vậy được một viên linh thạch , đây là giá thấp nhất của ta rồi .
- Vậy được một viên linh thạch .
Nói xong Lưu Phong liền lấy ra trong người một viên linh thạch rồi đưa cho chủ sạp , sau đó hắn liền cầm lấy Bách Thảo Quyển rồi rời đi . Trên đường tiến vào trong khu rừng , Lưu Phong rất cẩn thận quan sát xem có ai theo dõi bản thân mình không . Bất ngờ Lưu Phong để ý luôn có một thân ảnh theo dõi mình từ khi bước ra khỏi khu mua bán .
Lưu Phong trong lòng thầm nghĩ : Chắc hẳn người đó để ý tới tiền tài trên người của ta , một đứa trẻ như ta lại có dư giả để mua một quyển sách cũ .
Nói đến đạo thân ảnh bám sát phía sau đó , hắn là một nam nhân trung niên sống trong khu ổ chuột , hàng ngày hắn ta thường kiếm sống bằng cách cướp đồ của những tiểu hài tử . Nhưng ngày hôm nay lại thấy cảnh tượng một đứa trẻ gầy ốm lại đi mua một quyển sách cũ , đã tiền ăn không có lại còn mua một đồ vật không có tác dụng như vậy chắc chắn có ẩn tình , vậy nên hắn ta quyết định theo dõi xem có chuyện gì .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro