Chương 27 - Săn Giết Yêu Thú ( 1 )
Linh Giả (1)
2024-08-14 17:36:45
Đối với Lưu Phong , việc xử lí một con động vật nhỏ là chuyện dễ dàng . Chỉ sau thời gian một nén nhang , tiểu hài tử này đã cho con thỏ lên lửa để nướng . Trong khi đợi thịt thỏ chín , Lưu Phong lấy cây cỏ nhỏ thần bí nhặt lúc trước ra . Mùi hương thơm thoang thoảng bay vào trong khí quản của Lưu Phong , một luống khí thần bí khích thích tinh thần của tiểu hài tử này . Lưu Phong có cảm giác như tất cả mọi giác quan của bản thân mình dường như nhạy bén hơn .
Đây chắc chắn là một cây thảo dược rất có quý , nhưng tại sao nó lại ở trong miệng của con thỏ kia . Lưu Phong trầm ngâm .
Có lẽ là nó đã tìm thấy được trong khi đi tìm thức ăn , nhưng rồi lại rơi vào trong bẫy của mình , nếu như vậy chắc hẳn trong khu rừng này vẫn còn những cây thảo dược quý nữa .
Nghĩ đến đây Lưu Phong phấn khởi hẳn lên , nếu hái được thêm vài cây thảo dược như này nữa rồi mang đến cho một hiệu dược nào trong thành thì chắc chắn được giá .
Sau đó Lưu Phong liền nhanh tay cho cây thảo dược này vào trong miệng , nhai một lúc rồi nuốt xuống . Một cỗ khí lưu thanh mát chảy trong cơ thể tiểu hài tử . Biết bản thân mình đã được lợi , Lưu Phong liền hí hửng đứng dậy vận động gân cốt . Sau đó tiểu hài tử này một mạch ăn hết con thỏ nướng . Sau khi ăn giải quyết con thỏ này thì thời gian cũng trôi đến giữa chiều , nhìn lên trời biết cũng sắp tối , Lưu Phong đứng dậy đi đặt thêm vài cái bẫy nữa .
Lần này ta sẽ tìm theo dấu vết di chuyển của đám thỏ rồi đặt bẫy , khả năng cao sẽ tìm được thêm một cây thảo dược quý nữa . Nghĩ lại Lưu Phong lại nhớ tới cảm giác khi ăn vào cây thảo dược đó , cả cơ thể như được thẳng hoa . Bây giờ các giác quan của tiểu hài tử này đã được cải thiện , Lưu Phong có thể dễ dàng tìm thầy những dấu vết di chuyển của những con thỏ .
Sau đó , những cái bẫy đã được hoàn thành , trời cũng đã gần tối nên Lưu Phong quyết định trở về nơi ở để đánh một giấc . Trên con đường thành Viễn Chi , người đi đi lại lại tấp nập , từ phía cổng thành đi vào là một đội xe ngựa đang chở một số đồ vật . Cưỡi trên một con tuấn mã đi trước là một thiếu niên , cạnh hông có đeo một tấm lệnh bài thân phận . Có vẻ đó là một người quyền quý của một gia tộc hay tông phái nào đó . Bỗng nhiên từ trên trời bay xuống một con hỏa ưng lao về phía của người thiếu niên đó , trên chân có mang theo một cuộn thư trục . Thư trục đến tay người thiếu niên đó thì con hỏa dưng cũng biến thành những tia sáng bay vào trong cơ thể người thiếu niên . Sau đó người thiếu niên một mạch cùng đoàn xe ngựa tiến vào trung tâm Viễn Chi thành . Đằng sau đó là bao ánh mắt ngưỡng mộ của người dân xung quanh .
Nhìn thấy cảnh này Lưu Phong biết chắc chắn người thiếu niên đó là một vị linh giả cao cấp . Những người có năng lực huyền bí , có thể dời sông lấp biển . Trong con mắt những người như Lưu Phong thì linh giả không khác gì một vị thần sống , có quyền định đoạt sinh mạng của bất cứ người thường nào . Sâu trong thâm tâm Lưu Phong cũng muốn trở thành một linh giả , ít nhất là để thoát khỏi cảnh nghèo đói như hiện tại .
Đi về phía đông thành Viễn Chi là khu ổ chuột , nơi đây là chỗ ở của những người nghèo đói đến cùng cực , lẫn lộn tạp nham đủ loại người . Nơi đây không có việc gì là không xảy ra , những việc như giết người cướp của đều xảy ra thường xuyên . Thành chủ Viễn Chi thành cũng nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua . Nhưng tiểu hài tử Lưu Phong lại phải sống ở một nơi như vậy , nhà của Lưu Phong là một cái lều nhỏ ở gần khu ổ chuột . Trong đây chỉ có một đống rơm để nằm ngủ và vài vật dụng đơn sơ . Từ khi lưu lạc Lưu Phong cũng đã quen với hoàn cảnh sống như này , sau khi vào trong lều , tiểu hài tử này liền nằm ngay lên đống rơm mà chợp mắt .
Đây chắc chắn là một cây thảo dược rất có quý , nhưng tại sao nó lại ở trong miệng của con thỏ kia . Lưu Phong trầm ngâm .
Có lẽ là nó đã tìm thấy được trong khi đi tìm thức ăn , nhưng rồi lại rơi vào trong bẫy của mình , nếu như vậy chắc hẳn trong khu rừng này vẫn còn những cây thảo dược quý nữa .
Nghĩ đến đây Lưu Phong phấn khởi hẳn lên , nếu hái được thêm vài cây thảo dược như này nữa rồi mang đến cho một hiệu dược nào trong thành thì chắc chắn được giá .
Sau đó Lưu Phong liền nhanh tay cho cây thảo dược này vào trong miệng , nhai một lúc rồi nuốt xuống . Một cỗ khí lưu thanh mát chảy trong cơ thể tiểu hài tử . Biết bản thân mình đã được lợi , Lưu Phong liền hí hửng đứng dậy vận động gân cốt . Sau đó tiểu hài tử này một mạch ăn hết con thỏ nướng . Sau khi ăn giải quyết con thỏ này thì thời gian cũng trôi đến giữa chiều , nhìn lên trời biết cũng sắp tối , Lưu Phong đứng dậy đi đặt thêm vài cái bẫy nữa .
Lần này ta sẽ tìm theo dấu vết di chuyển của đám thỏ rồi đặt bẫy , khả năng cao sẽ tìm được thêm một cây thảo dược quý nữa . Nghĩ lại Lưu Phong lại nhớ tới cảm giác khi ăn vào cây thảo dược đó , cả cơ thể như được thẳng hoa . Bây giờ các giác quan của tiểu hài tử này đã được cải thiện , Lưu Phong có thể dễ dàng tìm thầy những dấu vết di chuyển của những con thỏ .
Sau đó , những cái bẫy đã được hoàn thành , trời cũng đã gần tối nên Lưu Phong quyết định trở về nơi ở để đánh một giấc . Trên con đường thành Viễn Chi , người đi đi lại lại tấp nập , từ phía cổng thành đi vào là một đội xe ngựa đang chở một số đồ vật . Cưỡi trên một con tuấn mã đi trước là một thiếu niên , cạnh hông có đeo một tấm lệnh bài thân phận . Có vẻ đó là một người quyền quý của một gia tộc hay tông phái nào đó . Bỗng nhiên từ trên trời bay xuống một con hỏa ưng lao về phía của người thiếu niên đó , trên chân có mang theo một cuộn thư trục . Thư trục đến tay người thiếu niên đó thì con hỏa dưng cũng biến thành những tia sáng bay vào trong cơ thể người thiếu niên . Sau đó người thiếu niên một mạch cùng đoàn xe ngựa tiến vào trung tâm Viễn Chi thành . Đằng sau đó là bao ánh mắt ngưỡng mộ của người dân xung quanh .
Nhìn thấy cảnh này Lưu Phong biết chắc chắn người thiếu niên đó là một vị linh giả cao cấp . Những người có năng lực huyền bí , có thể dời sông lấp biển . Trong con mắt những người như Lưu Phong thì linh giả không khác gì một vị thần sống , có quyền định đoạt sinh mạng của bất cứ người thường nào . Sâu trong thâm tâm Lưu Phong cũng muốn trở thành một linh giả , ít nhất là để thoát khỏi cảnh nghèo đói như hiện tại .
Đi về phía đông thành Viễn Chi là khu ổ chuột , nơi đây là chỗ ở của những người nghèo đói đến cùng cực , lẫn lộn tạp nham đủ loại người . Nơi đây không có việc gì là không xảy ra , những việc như giết người cướp của đều xảy ra thường xuyên . Thành chủ Viễn Chi thành cũng nhắm một mắt mở một mắt mà cho qua . Nhưng tiểu hài tử Lưu Phong lại phải sống ở một nơi như vậy , nhà của Lưu Phong là một cái lều nhỏ ở gần khu ổ chuột . Trong đây chỉ có một đống rơm để nằm ngủ và vài vật dụng đơn sơ . Từ khi lưu lạc Lưu Phong cũng đã quen với hoàn cảnh sống như này , sau khi vào trong lều , tiểu hài tử này liền nằm ngay lên đống rơm mà chợp mắt .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro