Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân
Bị Theo Dõi
Hỗn Độn Đông Qua Tinh
2024-09-30 21:38:41
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Chủ tiệm Vật Hiên Các cầm lấy bình đan dược kia lên, vừa nghe vừa nhìn, một lát sau mới nói: "Đây là Khí đan hỏa linh khí hạ phẩm, sau khi sử dụng có thể tăng cường uy lực pháp thuật hệ hỏa, tổng cộng bảy viên, tổng cộng mười bốn viên linh thạch."
"Được, tổng cộng bán nhiều như vậy." Diệp Phong nói ra, cảm thấy cái giá này cũng rất tốt.
"Tổng cộng hai trăm tám mươi bảy viên linh thạch hạ phẩm, ta sẽ đưa cho ngài hai viên linh thạch trung phẩm và tám mươi bảy viên linh thạch hạ phẩm."
Chủ tiệm Vật Hiên Các đặt một túi tiền trên mặt bàn.
Diệp Phong mở ra nhìn, bên trong có hai viên linh thạch tản mát ra khí tức nồng đậm gấp trăm lần so với linh thạch hạ phẩm, quả thật là linh thạch trung phẩm hiếm thấy.
"Hai vị khách nhân, cần mua chút gì không?"
Chủ tiệm Vật Hiên Các hỏi.
"Chỗ này của ngươi có bảo vật gì?" Diệp Phong hỏi.
Chủ tiệm Vật Hiên Các nở nụ cười, xốc miếng vải đen phía sau lên, lộ ra một cái kệ cao hai mét, phía trên bày đầy các loại đồ đạc.
Linh khí, lá bùa, đan dược, vật liệu, linh thảo, hình nhân... , rực rỡ muôn màu, hơn ba trăm loại.
"Không có trận pháp sao?"
Diệp Phong nhớ tới phần thưởng nhiệm vụ giai đoạn thứ nhất của chưởng môn, bên trong có "Đại trận hộ tông x1 loại nhỏ", mà hiện tại Phiêu Miểu Phái không có trận pháp, cho nên thuận miệng hỏi một chút.
Sau một khắc, Diệp Phong rõ ràng cảm nhận được ánh mắt giật mình của Mặc Oanh và chủ tiệm Vật Hiên Các.
"Ha ha, khách quý thật biết nói giỡn, dù cho chỉ là trận pháp mini kém nhất cũng trị giá năm trăm khối linh thạch, thị trường chúng ta ngầm cũng không có hàng tồn kho, phải đi tiệm chính quy mới có thể mua được." Vật Hiên Các chủ tiệm lắc đầu.
"Vậy thì mua chút đan dược đi!"
Diệp Phong tìm một hồi trên kệ hàng, chọn một lọ "Khí đan trị thương hạ phẩm" mười viên, chủ tiệm giảm giá 90%, tổng cộng hết bốn mươi lăm viên linh thạch.
Sau đó, Diệp Phong lại bỏ ra năm mươi viên linh thạch để mua một bình "Khí đan tu vi hạ phẩm" mười viên.
Trước khi đi, Diệp Phong cắn răng một cái, lại bỏ ra một trăm năm mươi viên linh thạch hạ phẩm để mua một linh khí phòng ngự hạ phẩm tên là "Huyền Quy Thuẫn".
Chủ tiệm khoe khoang nói đây là linh khí dùng mai Huyền Quy ba trăm năm đắc đạo mà luyện chế thành, những người dưới Tụ Nguyên gần như không ai có thể dùng một chưởng để đánh vỡ nó.
Dần dần, linh thạch vừa đến tay cũng chỉ còn lại bốn mươi hai viên, khiến cho lòng Diệp Phong đau xót.
"Chuồn thôi."
Diệp Phong thu hồi hai bình đan dược, cùng với Huyền Quy Thuẫn đã được thu nhỏ đến lớn bằng bàn tay, chuẩn bị mang theo Mặc Oanh chạy trốn.
Hắn có dự cảm, nếu không đi, hôm nay sợ là vốn liếng sẽ bị mất sạch.
"Trừ đi linh thạch bổ sung linh lực cho Mặc Oanh trên đường, lần này chỉ kiếm được hơn ba mươi viên linh thạch, đúng là buồn bực mà!" Diệp Phong chửi bới ở trong lòng.
Nhưng trước khi rời đi, Diệp Phong trừng mắt nhìn, quay đầu lại hỏi: "Chỗ của ngươi có mua hồn thể không?"
Chủ tiệm Vật Hiên Các khẽ giật mình: "Chỗ này của ta không có cách nào mua được, nhưng mà ngược lại có một vị khách nhân nói hắn muốn mua, chi bằng như vậy đi, bảy ngày sau, ta sẽ sắp xếp chỗ cho hai người gặp mặt?"
"Giá cả như thế nào?" Diệp Phong hỏi.
Nếu như giá tiền bình thường, hắn cũng không có ý định bán hồn thể của Thụ yêu trăm năm này đi.
Chủ tiệm Vật Hiên Các hỏi: "Hồn thể cấp bậc nào?"
"Cấp Yêu Binh cao đẳng." Diệp Phong nói.
Hắn cố ý tiết lộ một ít tin tức, ngược lại cũng không lo lắng chủ tiệm Vật Hiên Các sẽ truyền loạn tin ra ngoài, loại tiệm này bình thường tương đối có uy tín, nếu không đã sớm không mở nổi tiệm rồi.
Hai mắt chủ tiệm Vật Hiên Các tỏa sáng: "Tầm một trăm viên linh thạch trở lên, cụ thể bao nhiêu còn phải chờ quý khách nói chuyện bàn bạc với một vị khách khác. Tất nhiên, ta hứa rằng giá sẽ không thấp hơn thế này, nhưng mà tiệm của chúng ta muốn lấy phí giới thiệu bằng một phần mười giá, khấu trừ từ khách mua."
"Được."
Diệp Phong khẽ vuốt cằm.
Không bao lâu sau, hắn và Mặc Oanh đã rời khỏi hành lang dưới lòng đất, đi trên đường phố thành Phong Hỏa."
"Chưởng môn, ngài có phát hiện ra kiếm linh thạch thì khó còn tiêu linh thạch lại rất dễ dàng không?" Mặc Oanh bỗng nhiên hỏi.
Diệp Phong ngẩn ra, gật gật đầu: "Đúng vậy!"
Ra sức liều mạng chém giết, thật vất vả mới bán được chiến lợi phẩm với giá hơn hai trăm viên linh thạch, kết quả còn chưa được một lúc đã chỉ còn lại có mấy chục viên.
Tốc độ tiêu tiền này, làm cho người ta thật đau lòng!
Nhưng mà, Diệp Phong bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội hỏi: "Ngươi quen thuộc với thị trường ngầm này như vậy, phí nhập môn lúc trước không phải là cũng do đi chém giết yêu thú ở bên ngoài rồi đến Vật Hiên Các đổi chứ?"
"Vâng." Mặc Oanh đáp một tiếng.
"Quả nhiên! Trên trời sẽ không có miếng bánh nào rơi xuống, muốn cuộc sống trôi qua thật tốt thì vẫn phải cố gắng nhiều." Diệp Phong lấy tay gối đầu, vừa đi, vừa thấp giọng cảm khái.
Nghe vậy, Mặc Oanh nhịn không được mà muốn cười.
Hai người không hề biết là, ngay sau khi bọn họ rời khỏi thành Phong Hỏa, liền có mấy tên mặc đồ đen đi theo ra ngoài.
Trên Nghênh Phong Phi Kiếm.
Diệp Phong đưa năm viên linh thạch cho Mặc Oanh, nói: "Này, cho ngươi phí đi đường."
Mặc Oanh có hơi im lặng: "Ta là đệ tử Phiêu Miểu Phái, hộ tống chưởng môn nào dám đòi phí đi đường?"
"Cứ cầm đi!"
Diệp Phong thúc giục nói: "Chờ sau này bổn chưởng môn kiếm thêm chút tiền, mỗi tháng mỗi đệ tử đều có thể lĩnh được năm viên linh thạch... À không, ta muốn trở thành một ông chủ có lương tâm, trả cho các ngươi gấp đôi tiền lương, như vậy thì sẽ nhân đôi hạnh phúc!"
Nghe những lời kỳ lạ cổ quái này, Mặc Oanh không biết nên nói thế nào, chỉ muốn cười.
Nhưng mà, thời gian ấm áp luôn ngắn ngủi.
Ngay sau khi Diệp Phong và Mặc Oanh rời khỏi thành Phong Hỏa ba mươi dặm, trong một khu rừng rậm rạp ở phía dưới đột nhiên có hai luồng yêu khí mạnh mẽ phóng lên trời.
Khí lưu cuồng bạo đánh thẳng lên, Mặc Oanh vội vàng khống chế phi kiếm thay đổi phương hướng, mạo hiểm né tránh tập kích.
Soạt!
Một loạt đại thụ cao tới mấy chục mét phía dưới đổ rạp xuống xung quanh, ngay lập tức lan tràn ra ngoài mấy chục mét, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Chủ tiệm Vật Hiên Các cầm lấy bình đan dược kia lên, vừa nghe vừa nhìn, một lát sau mới nói: "Đây là Khí đan hỏa linh khí hạ phẩm, sau khi sử dụng có thể tăng cường uy lực pháp thuật hệ hỏa, tổng cộng bảy viên, tổng cộng mười bốn viên linh thạch."
"Được, tổng cộng bán nhiều như vậy." Diệp Phong nói ra, cảm thấy cái giá này cũng rất tốt.
"Tổng cộng hai trăm tám mươi bảy viên linh thạch hạ phẩm, ta sẽ đưa cho ngài hai viên linh thạch trung phẩm và tám mươi bảy viên linh thạch hạ phẩm."
Chủ tiệm Vật Hiên Các đặt một túi tiền trên mặt bàn.
Diệp Phong mở ra nhìn, bên trong có hai viên linh thạch tản mát ra khí tức nồng đậm gấp trăm lần so với linh thạch hạ phẩm, quả thật là linh thạch trung phẩm hiếm thấy.
"Hai vị khách nhân, cần mua chút gì không?"
Chủ tiệm Vật Hiên Các hỏi.
"Chỗ này của ngươi có bảo vật gì?" Diệp Phong hỏi.
Chủ tiệm Vật Hiên Các nở nụ cười, xốc miếng vải đen phía sau lên, lộ ra một cái kệ cao hai mét, phía trên bày đầy các loại đồ đạc.
Linh khí, lá bùa, đan dược, vật liệu, linh thảo, hình nhân... , rực rỡ muôn màu, hơn ba trăm loại.
"Không có trận pháp sao?"
Diệp Phong nhớ tới phần thưởng nhiệm vụ giai đoạn thứ nhất của chưởng môn, bên trong có "Đại trận hộ tông x1 loại nhỏ", mà hiện tại Phiêu Miểu Phái không có trận pháp, cho nên thuận miệng hỏi một chút.
Sau một khắc, Diệp Phong rõ ràng cảm nhận được ánh mắt giật mình của Mặc Oanh và chủ tiệm Vật Hiên Các.
"Ha ha, khách quý thật biết nói giỡn, dù cho chỉ là trận pháp mini kém nhất cũng trị giá năm trăm khối linh thạch, thị trường chúng ta ngầm cũng không có hàng tồn kho, phải đi tiệm chính quy mới có thể mua được." Vật Hiên Các chủ tiệm lắc đầu.
"Vậy thì mua chút đan dược đi!"
Diệp Phong tìm một hồi trên kệ hàng, chọn một lọ "Khí đan trị thương hạ phẩm" mười viên, chủ tiệm giảm giá 90%, tổng cộng hết bốn mươi lăm viên linh thạch.
Sau đó, Diệp Phong lại bỏ ra năm mươi viên linh thạch để mua một bình "Khí đan tu vi hạ phẩm" mười viên.
Trước khi đi, Diệp Phong cắn răng một cái, lại bỏ ra một trăm năm mươi viên linh thạch hạ phẩm để mua một linh khí phòng ngự hạ phẩm tên là "Huyền Quy Thuẫn".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ tiệm khoe khoang nói đây là linh khí dùng mai Huyền Quy ba trăm năm đắc đạo mà luyện chế thành, những người dưới Tụ Nguyên gần như không ai có thể dùng một chưởng để đánh vỡ nó.
Dần dần, linh thạch vừa đến tay cũng chỉ còn lại bốn mươi hai viên, khiến cho lòng Diệp Phong đau xót.
"Chuồn thôi."
Diệp Phong thu hồi hai bình đan dược, cùng với Huyền Quy Thuẫn đã được thu nhỏ đến lớn bằng bàn tay, chuẩn bị mang theo Mặc Oanh chạy trốn.
Hắn có dự cảm, nếu không đi, hôm nay sợ là vốn liếng sẽ bị mất sạch.
"Trừ đi linh thạch bổ sung linh lực cho Mặc Oanh trên đường, lần này chỉ kiếm được hơn ba mươi viên linh thạch, đúng là buồn bực mà!" Diệp Phong chửi bới ở trong lòng.
Nhưng trước khi rời đi, Diệp Phong trừng mắt nhìn, quay đầu lại hỏi: "Chỗ của ngươi có mua hồn thể không?"
Chủ tiệm Vật Hiên Các khẽ giật mình: "Chỗ này của ta không có cách nào mua được, nhưng mà ngược lại có một vị khách nhân nói hắn muốn mua, chi bằng như vậy đi, bảy ngày sau, ta sẽ sắp xếp chỗ cho hai người gặp mặt?"
"Giá cả như thế nào?" Diệp Phong hỏi.
Nếu như giá tiền bình thường, hắn cũng không có ý định bán hồn thể của Thụ yêu trăm năm này đi.
Chủ tiệm Vật Hiên Các hỏi: "Hồn thể cấp bậc nào?"
"Cấp Yêu Binh cao đẳng." Diệp Phong nói.
Hắn cố ý tiết lộ một ít tin tức, ngược lại cũng không lo lắng chủ tiệm Vật Hiên Các sẽ truyền loạn tin ra ngoài, loại tiệm này bình thường tương đối có uy tín, nếu không đã sớm không mở nổi tiệm rồi.
Hai mắt chủ tiệm Vật Hiên Các tỏa sáng: "Tầm một trăm viên linh thạch trở lên, cụ thể bao nhiêu còn phải chờ quý khách nói chuyện bàn bạc với một vị khách khác. Tất nhiên, ta hứa rằng giá sẽ không thấp hơn thế này, nhưng mà tiệm của chúng ta muốn lấy phí giới thiệu bằng một phần mười giá, khấu trừ từ khách mua."
"Được."
Diệp Phong khẽ vuốt cằm.
Không bao lâu sau, hắn và Mặc Oanh đã rời khỏi hành lang dưới lòng đất, đi trên đường phố thành Phong Hỏa."
"Chưởng môn, ngài có phát hiện ra kiếm linh thạch thì khó còn tiêu linh thạch lại rất dễ dàng không?" Mặc Oanh bỗng nhiên hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Phong ngẩn ra, gật gật đầu: "Đúng vậy!"
Ra sức liều mạng chém giết, thật vất vả mới bán được chiến lợi phẩm với giá hơn hai trăm viên linh thạch, kết quả còn chưa được một lúc đã chỉ còn lại có mấy chục viên.
Tốc độ tiêu tiền này, làm cho người ta thật đau lòng!
Nhưng mà, Diệp Phong bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội hỏi: "Ngươi quen thuộc với thị trường ngầm này như vậy, phí nhập môn lúc trước không phải là cũng do đi chém giết yêu thú ở bên ngoài rồi đến Vật Hiên Các đổi chứ?"
"Vâng." Mặc Oanh đáp một tiếng.
"Quả nhiên! Trên trời sẽ không có miếng bánh nào rơi xuống, muốn cuộc sống trôi qua thật tốt thì vẫn phải cố gắng nhiều." Diệp Phong lấy tay gối đầu, vừa đi, vừa thấp giọng cảm khái.
Nghe vậy, Mặc Oanh nhịn không được mà muốn cười.
Hai người không hề biết là, ngay sau khi bọn họ rời khỏi thành Phong Hỏa, liền có mấy tên mặc đồ đen đi theo ra ngoài.
Trên Nghênh Phong Phi Kiếm.
Diệp Phong đưa năm viên linh thạch cho Mặc Oanh, nói: "Này, cho ngươi phí đi đường."
Mặc Oanh có hơi im lặng: "Ta là đệ tử Phiêu Miểu Phái, hộ tống chưởng môn nào dám đòi phí đi đường?"
"Cứ cầm đi!"
Diệp Phong thúc giục nói: "Chờ sau này bổn chưởng môn kiếm thêm chút tiền, mỗi tháng mỗi đệ tử đều có thể lĩnh được năm viên linh thạch... À không, ta muốn trở thành một ông chủ có lương tâm, trả cho các ngươi gấp đôi tiền lương, như vậy thì sẽ nhân đôi hạnh phúc!"
Nghe những lời kỳ lạ cổ quái này, Mặc Oanh không biết nên nói thế nào, chỉ muốn cười.
Nhưng mà, thời gian ấm áp luôn ngắn ngủi.
Ngay sau khi Diệp Phong và Mặc Oanh rời khỏi thành Phong Hỏa ba mươi dặm, trong một khu rừng rậm rạp ở phía dưới đột nhiên có hai luồng yêu khí mạnh mẽ phóng lên trời.
Khí lưu cuồng bạo đánh thẳng lên, Mặc Oanh vội vàng khống chế phi kiếm thay đổi phương hướng, mạo hiểm né tránh tập kích.
Soạt!
Một loạt đại thụ cao tới mấy chục mét phía dưới đổ rạp xuống xung quanh, ngay lập tức lan tràn ra ngoài mấy chục mét, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro