Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân
Đại Ca Từ Trên...
Hỗn Độn Đông Qua Tinh
2024-09-30 21:38:41
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Lửng mật mộng bức (1).
(1) Mộng bức: chết đứng, chết lặng vì chuyện gì đó, mang vẻ mặt khó hiểu.
Nó có chết cũng không ngờ tới việc mình vừa đi lên đã bị người đối diện dùng tư thế xẻng trượt (2) đánh bay nó lên không trung.
(2) Xẻng trượt (滑铲): kiểu quỳ gối ưỡn người trượt qua, là một tư thế để giết hổ thời xưa.
Sau đó, Diệp Phong cong gối hạ eo, dùng hết sức lực để nhảy lên, mượn xung lực rồi dùng một đấm đánh lửng mật bay cao mấy chục mét.
Chờ đến khi nó rơi xuống, Diệp Phong lặp lại động tác lúc trước, lần lượt đánh bay lửng mật.
Cuối cùng, lửng mật bị đánh đến mức mắt nổi đom đóm, ngã chổng vó trên mặt đất.
Nhưng mà, hơi thở sinh mệnh của nó vẫn còn rất ổn định, chỉ là hôn mê bất tỉnh, tạm thời không chết được.
"Đến như vậy mà vẫn không chết?"
Diệp Phong bó tay rồi.
Chẳng trách mọi người đều nói không chọc lửng mật được, một là loại sinh vật này không sợ trời không sợ đất, hai là sinh mệnh của chúng ngoan cường, rất khó giết chết.
Rơi vào đường cùng, Diệp Phong liền nắm lấy cái đuôi của lửng mật, ném nó ra xa hơn một trăm mét, rơi xuống một con sông dưới chân núi, theo dòng chảy đi.
"Lần này thoải mái hơn nhiều."
Diệp Phong rửa tay sạch sẽ, trở lại đại điện của chưởng môn, ngã người xuống ngủ say.
Hắn hoàn toàn không chú ý tới, trên nóc nhà đang có một bóng người khoanh chân ngồi, sau lớp lụa đen chính là vẻ mặt khiếp sợ.
Mặc Oanh không ngủ được.
Cho nên nàng đi lên nóc nhà hóng mát, đúng lúc nhìn thấy toàn bộ quá trình Diệp Phong đánh lửng mật.
"Thể lực này cũng quá mạnh đi?"
"Chẳng lẽ, hắn là một thể tu trong vạn người chưa chắc có một?"
"Có thể đánh một yêu thú cấp Yêu Binh cao đẳng tương đương với Luyện Khí tầng chín thành như vậy, chẳng lẽ thể phách (thân thể và khí phách) của hắn đã đến trình độ Tụ Nguyên rồi sao?"
"Nếu như chưởng môn có thực lực tương ứng với Tụ Nguyên, vậy thì cũng đủ để sáng tạo ra một môn phái cao đẳng..."
Mặc Oanh nghĩ, tâm tình thủy chung không cách nào bình tĩnh nổi.
Nàng cảm thấy Phiêu Miểu Phái thực sự không đơn giản.
"Chẳng trách tiểu cô nương kia bảo ta tới nơi này ở ẩn, xem ra nàng cũng biết một ít bí mật."
Mặc Oanh hơi nhíu mày, nhảy xuống nóc nhà, lặng yên không một tiếng động trở lại phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Phong duỗi lưng một cái, mở hai mắt ra.
Từ tối hôm qua, sau khi đánh lửng mật một trận, nó cả đêm cũng không dám đến nữa, Diệp Phong cũng bởi vậy mà có ngủ một giấc yên ổn.
Sau khi rời giường, Diệp Phong đi vào trong đại viện.
Thạch Lỗi, Hoắc Vân Kiệt đã đang khổ luyện pháp thuật, chuẩn bị luyện "Hỏa Vân Chưởng", "Phong Linh Bộ", "Thiết Thuẫn Thuật" đến viên mãn.
Lý Kiều Kiều đang bận rộn trong phòng bếp.
Còn Mặc Oanh khoanh chân ngồi trên nóc nhà, tay cầm kiếm quyết, dùng khí tức bản thân để khống chế Nghênh Phong Phi Kiếm, luyện tập pháp thuật cấp một "Lưu Quang Kiếm Khí".
Bạch hồ nhỏ nằm sấp trên bàn, vẫn ngủ an ổn như trước.
"Xin chào, Chưởng môn!"
Long Thiên Tinh xách một thùng nước từ hậu viện đi tới, vừa nhìn thấy Diệp Phong liền lộ ra vẻ mặt tươi cười như ánh nắng.
"Dậy sớm thế!"
Diệp Phong gật gật đầu, đi tới hậu viện.
Phiêu Miểu Phong cao khoảng bảy trăm mét, đỉnh núi có bán kính khoảng mấy chục mét, địa hình tương đối bằng phẳng, hậu viện có một khối nham thạch nhô lên mấy mét, phía dưới có một dòng suối nhỏ, đáp ứng đủ nước dùng hàng ngày của Phiêu Miểu Phái.
Sau khi rửa mặt, Diệp Phong phát hiện điểm tâm còn chưa làm xong.
Hắn đi ra ngoài cửa và quan sát phía dưới.
Hơn mười dặm về phía Tây chính là thành Bạch Phù phồn hoa, bắt đầu từ cửa Thành Đông, một con đường đá uốn lượn vừa vặn đi qua chân Phiêu Miểu Phong Phong, dẫn tới các thành trì khác.
"Ở trên cao, tầm nhìn cũng rộng lớn hơn."
Diệp Phong hơi vận động một chút, chuẩn bị trở về ăn điểm tâm, lại phát hiện hình như trên con đường đá dưới chân núi kia đang xảy ra một trận chiến.
Sau khi mở Linh Nhãn, thị lực của Diệp Phong trở nên rất tốt.
Liếc mắt một cái đã thấy rõ ràng là một ít yêu vật có hình sói hoang đang vây quanh một đội ngũ. Nhìn tình hình, giống như là thương đội từ thành trì khác chạy tới thành Bạch Phù.
"Đều tới đây xem một chút!"
Diệp Phong hô một tiếng.
"Chưởng môn sư thúc, làm sao vậy?"
Những người khác bị thanh âm của Diệp Phong làm kinh hãi, vội vàng chạy ra, đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay Diệp Phong.
"Là yêu vật!"
Mặc Oanh rót linh khí vào hai mắt, tăng thị lực lên phạm vi rộng hơn, lập tức thấy rõ trận chiến dưới chân núi.
"Có tổng cộng năm yêu vật, tất cả đều là U Minh Lang, trong đó có bốn Yêu Binh trung đẳng, tương đương với Luyện Khí tầng sáu, còn lại một Yêu Binh cao đẳng, thực lực cụ thể không rõ."
"Về phần thương đội kia, có khoảng mười lăm người, trong đó có năm người bị thương nặng ngã xuống đất, còn lại đều đang cố chống đỡ, một người mạnh nhất là Luyện Khí tầng tám, nhưng bị thương."
Mặc Oanh lập tức báo cáo tình hình.
"Chưởng môn sư thúc, chúng ta có nên cứu người không?"
Lý Kiều Kiều vội vàng hỏi.
Tất cả các đệ tử khác đều nhìn về phía Diệp Phong, ánh mắt lo lắng kia giống như đang nói chưởng môn, cứu người đi!
Diệp Phong rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hắn không xác định thương đội kia có đáng giá để cứu hay không, dù sao, lòng người khó dò, có trời mới biết những người đó là người tốt hay người xấu.
Câu chuyện cổ của người nông dân và con rắn, hắn sẽ không bao giờ quên.
Nhưng không đợi Diệp Phong kịp suy nghĩ, lại nghe được trên con đường nhỏ lên núi,truyền đến tiếng gầm bất khuất của lửng mật.
Ngay sau đó, lửng mật nhảy lên Phiêu Miểu Phong, đứng thẳng người, phẫn nộ nhào về phía đoàn người.
Chúng đệ tử nhất thời bị hoảng sợ.
"Đúng là một sinh mệnh ngoan cường mà!"
Mặc Oanh kinh ngạc nhất.
Nàng tận mắt nhìn Diệp Phong đánh lửng mật rất nhiều lần, nếu đổi thành yêu thú cấp Yêu Binh cao đẳng khác thì đã sớm mất mạng rồi.
Kết quả, lửng mật vẫn sinh long hoạt hổ như cũ.
"Còn dám đến?"
Diệp Phong hoàn toàn bó tay: "Các ngươi đừng hoảng hốt, nhìn ta giáo huấn nó này!"
Hắn lại một bước tiến lên.
Lửng mật bị đánh đến thông minh, sợ Diệp Phong lại dùng tư thế xẻng trượt, nó lập tức nằm rạp xuống mặt đất.
Diệp Phong thấy thế, thuận thế nhảy qua lửng mật, nắm lấy cái đuôi của nó, xoay nó hơn mười vòng giữa không trung giống như cối xay gió, lại dùng hết sức lực ném ra ngoài.
Trùng hợp chính là, nơi lửng mật rơi xuống, lại chính là nơi đám thương đội đang chiến đấu kia.
"Sai sót rồi!"
Diệp Phong trừng thẳng hai mắt.
Giờ phút này, ở trên mặt đất.
Năm con yêu thú hình sói hoang đang vây quanh thương đội chỉ có mười mấy người này, trong mắt tràn đầy vẻ hung ác.
"Các vị hãy vây thành một vòng tròn, bảo vệ người bị thương."
Một tráng hán với cánh tay trái bị thương lên tiếng, hắn cầm một thanh trường đao bị sứt mẻ, thở hổn hển, ánh mắt như hổ cảnh giác nhìn xung quanh.
Người này chính là đội trưởng đội hộ vệ của thương đội, Vương Đại Chùy.
Phía sau hắn còn có hai chiếc xe ngựa, trong một chiếc ở phía trước truyền ra tiếng thở dồn dập.
Rõ ràng trong xe ngựa còn có người ngồi.
"Đại Chùy ca, đây chính là U Minh Lang, hung ác tàn bạo, chỉ sợ là chúng ta ngăn không được bao lâu." Một thanh niên cả người đầy vết thương chằng chịt yếu ớt nói.
"Nơi này cách thành Bạch Phù chỉ có hơn mười dặm, xung quanh còn có không ít môn phái đang tu hành, chỉ cần kiên trì nhất định còn có hy vọng!" Đội trưởng Vương Đại Chùy gầm nhẹ.
"Vòng phòng ngự!"
Vương Đại Chùy hô một tiếng.
Còn lại mười hộ vệ có sức chiến đấu nhao nhao vận chuyển linh khí, ngưng tụ thành một bức tường đá trong suốt ở phía trước, tạo thành vòng phòng ngự.
Cách bọn họ mười mét chính là năm con U Minh Lang đứng thành vòng cung.
Trên người con cầm đầu lóe lên ánh sáng âm u, trong mắt tràn đầy sự sắc bén, mở cái miệng đầy răng nanh ra.
"Ngao!"
Con cầm đầu kêu một tiếng, trong đó có một con U Minh Lang gầy gò tung người nhảy lên, vừa nhìn liền thấy nó sắp nhảy lên nóc xe ngựa ở trung tâm vòng phòng ngự.
Nhưng đúng lúc này, một điều kỳ lạ đột nhiên xảy ra!
Một bóng dáng có hai màu đen trắng từ trên trời giáng xuống, đúng lúc nện trúng người con U Minh Lang đang nhảy lên kia.
Phanh!
Một âm thanh trầm đục.
Lửng mật hoa lệ xuất hiện, đặt mông ngồi lên người con U Minh Lang trên mặt đất, khiến cả người nó co giật, miệng phun ra máu tươi.
Một màn bất thình lình này dọa cho tất cả mọi người ở đây sợ hãi, cũng trấn áp bốn con U Minh Lang còn lại.
Lửng mật mộng bức (1).
(1) Mộng bức: chết đứng, chết lặng vì chuyện gì đó, mang vẻ mặt khó hiểu.
Nó có chết cũng không ngờ tới việc mình vừa đi lên đã bị người đối diện dùng tư thế xẻng trượt (2) đánh bay nó lên không trung.
(2) Xẻng trượt (滑铲): kiểu quỳ gối ưỡn người trượt qua, là một tư thế để giết hổ thời xưa.
Sau đó, Diệp Phong cong gối hạ eo, dùng hết sức lực để nhảy lên, mượn xung lực rồi dùng một đấm đánh lửng mật bay cao mấy chục mét.
Chờ đến khi nó rơi xuống, Diệp Phong lặp lại động tác lúc trước, lần lượt đánh bay lửng mật.
Cuối cùng, lửng mật bị đánh đến mức mắt nổi đom đóm, ngã chổng vó trên mặt đất.
Nhưng mà, hơi thở sinh mệnh của nó vẫn còn rất ổn định, chỉ là hôn mê bất tỉnh, tạm thời không chết được.
"Đến như vậy mà vẫn không chết?"
Diệp Phong bó tay rồi.
Chẳng trách mọi người đều nói không chọc lửng mật được, một là loại sinh vật này không sợ trời không sợ đất, hai là sinh mệnh của chúng ngoan cường, rất khó giết chết.
Rơi vào đường cùng, Diệp Phong liền nắm lấy cái đuôi của lửng mật, ném nó ra xa hơn một trăm mét, rơi xuống một con sông dưới chân núi, theo dòng chảy đi.
"Lần này thoải mái hơn nhiều."
Diệp Phong rửa tay sạch sẽ, trở lại đại điện của chưởng môn, ngã người xuống ngủ say.
Hắn hoàn toàn không chú ý tới, trên nóc nhà đang có một bóng người khoanh chân ngồi, sau lớp lụa đen chính là vẻ mặt khiếp sợ.
Mặc Oanh không ngủ được.
Cho nên nàng đi lên nóc nhà hóng mát, đúng lúc nhìn thấy toàn bộ quá trình Diệp Phong đánh lửng mật.
"Thể lực này cũng quá mạnh đi?"
"Chẳng lẽ, hắn là một thể tu trong vạn người chưa chắc có một?"
"Có thể đánh một yêu thú cấp Yêu Binh cao đẳng tương đương với Luyện Khí tầng chín thành như vậy, chẳng lẽ thể phách (thân thể và khí phách) của hắn đã đến trình độ Tụ Nguyên rồi sao?"
"Nếu như chưởng môn có thực lực tương ứng với Tụ Nguyên, vậy thì cũng đủ để sáng tạo ra một môn phái cao đẳng..."
Mặc Oanh nghĩ, tâm tình thủy chung không cách nào bình tĩnh nổi.
Nàng cảm thấy Phiêu Miểu Phái thực sự không đơn giản.
"Chẳng trách tiểu cô nương kia bảo ta tới nơi này ở ẩn, xem ra nàng cũng biết một ít bí mật."
Mặc Oanh hơi nhíu mày, nhảy xuống nóc nhà, lặng yên không một tiếng động trở lại phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Phong duỗi lưng một cái, mở hai mắt ra.
Từ tối hôm qua, sau khi đánh lửng mật một trận, nó cả đêm cũng không dám đến nữa, Diệp Phong cũng bởi vậy mà có ngủ một giấc yên ổn.
Sau khi rời giường, Diệp Phong đi vào trong đại viện.
Thạch Lỗi, Hoắc Vân Kiệt đã đang khổ luyện pháp thuật, chuẩn bị luyện "Hỏa Vân Chưởng", "Phong Linh Bộ", "Thiết Thuẫn Thuật" đến viên mãn.
Lý Kiều Kiều đang bận rộn trong phòng bếp.
Còn Mặc Oanh khoanh chân ngồi trên nóc nhà, tay cầm kiếm quyết, dùng khí tức bản thân để khống chế Nghênh Phong Phi Kiếm, luyện tập pháp thuật cấp một "Lưu Quang Kiếm Khí".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch hồ nhỏ nằm sấp trên bàn, vẫn ngủ an ổn như trước.
"Xin chào, Chưởng môn!"
Long Thiên Tinh xách một thùng nước từ hậu viện đi tới, vừa nhìn thấy Diệp Phong liền lộ ra vẻ mặt tươi cười như ánh nắng.
"Dậy sớm thế!"
Diệp Phong gật gật đầu, đi tới hậu viện.
Phiêu Miểu Phong cao khoảng bảy trăm mét, đỉnh núi có bán kính khoảng mấy chục mét, địa hình tương đối bằng phẳng, hậu viện có một khối nham thạch nhô lên mấy mét, phía dưới có một dòng suối nhỏ, đáp ứng đủ nước dùng hàng ngày của Phiêu Miểu Phái.
Sau khi rửa mặt, Diệp Phong phát hiện điểm tâm còn chưa làm xong.
Hắn đi ra ngoài cửa và quan sát phía dưới.
Hơn mười dặm về phía Tây chính là thành Bạch Phù phồn hoa, bắt đầu từ cửa Thành Đông, một con đường đá uốn lượn vừa vặn đi qua chân Phiêu Miểu Phong Phong, dẫn tới các thành trì khác.
"Ở trên cao, tầm nhìn cũng rộng lớn hơn."
Diệp Phong hơi vận động một chút, chuẩn bị trở về ăn điểm tâm, lại phát hiện hình như trên con đường đá dưới chân núi kia đang xảy ra một trận chiến.
Sau khi mở Linh Nhãn, thị lực của Diệp Phong trở nên rất tốt.
Liếc mắt một cái đã thấy rõ ràng là một ít yêu vật có hình sói hoang đang vây quanh một đội ngũ. Nhìn tình hình, giống như là thương đội từ thành trì khác chạy tới thành Bạch Phù.
"Đều tới đây xem một chút!"
Diệp Phong hô một tiếng.
"Chưởng môn sư thúc, làm sao vậy?"
Những người khác bị thanh âm của Diệp Phong làm kinh hãi, vội vàng chạy ra, đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay Diệp Phong.
"Là yêu vật!"
Mặc Oanh rót linh khí vào hai mắt, tăng thị lực lên phạm vi rộng hơn, lập tức thấy rõ trận chiến dưới chân núi.
"Có tổng cộng năm yêu vật, tất cả đều là U Minh Lang, trong đó có bốn Yêu Binh trung đẳng, tương đương với Luyện Khí tầng sáu, còn lại một Yêu Binh cao đẳng, thực lực cụ thể không rõ."
"Về phần thương đội kia, có khoảng mười lăm người, trong đó có năm người bị thương nặng ngã xuống đất, còn lại đều đang cố chống đỡ, một người mạnh nhất là Luyện Khí tầng tám, nhưng bị thương."
Mặc Oanh lập tức báo cáo tình hình.
"Chưởng môn sư thúc, chúng ta có nên cứu người không?"
Lý Kiều Kiều vội vàng hỏi.
Tất cả các đệ tử khác đều nhìn về phía Diệp Phong, ánh mắt lo lắng kia giống như đang nói chưởng môn, cứu người đi!
Diệp Phong rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hắn không xác định thương đội kia có đáng giá để cứu hay không, dù sao, lòng người khó dò, có trời mới biết những người đó là người tốt hay người xấu.
Câu chuyện cổ của người nông dân và con rắn, hắn sẽ không bao giờ quên.
Nhưng không đợi Diệp Phong kịp suy nghĩ, lại nghe được trên con đường nhỏ lên núi,truyền đến tiếng gầm bất khuất của lửng mật.
Ngay sau đó, lửng mật nhảy lên Phiêu Miểu Phong, đứng thẳng người, phẫn nộ nhào về phía đoàn người.
Chúng đệ tử nhất thời bị hoảng sợ.
"Đúng là một sinh mệnh ngoan cường mà!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc Oanh kinh ngạc nhất.
Nàng tận mắt nhìn Diệp Phong đánh lửng mật rất nhiều lần, nếu đổi thành yêu thú cấp Yêu Binh cao đẳng khác thì đã sớm mất mạng rồi.
Kết quả, lửng mật vẫn sinh long hoạt hổ như cũ.
"Còn dám đến?"
Diệp Phong hoàn toàn bó tay: "Các ngươi đừng hoảng hốt, nhìn ta giáo huấn nó này!"
Hắn lại một bước tiến lên.
Lửng mật bị đánh đến thông minh, sợ Diệp Phong lại dùng tư thế xẻng trượt, nó lập tức nằm rạp xuống mặt đất.
Diệp Phong thấy thế, thuận thế nhảy qua lửng mật, nắm lấy cái đuôi của nó, xoay nó hơn mười vòng giữa không trung giống như cối xay gió, lại dùng hết sức lực ném ra ngoài.
Trùng hợp chính là, nơi lửng mật rơi xuống, lại chính là nơi đám thương đội đang chiến đấu kia.
"Sai sót rồi!"
Diệp Phong trừng thẳng hai mắt.
Giờ phút này, ở trên mặt đất.
Năm con yêu thú hình sói hoang đang vây quanh thương đội chỉ có mười mấy người này, trong mắt tràn đầy vẻ hung ác.
"Các vị hãy vây thành một vòng tròn, bảo vệ người bị thương."
Một tráng hán với cánh tay trái bị thương lên tiếng, hắn cầm một thanh trường đao bị sứt mẻ, thở hổn hển, ánh mắt như hổ cảnh giác nhìn xung quanh.
Người này chính là đội trưởng đội hộ vệ của thương đội, Vương Đại Chùy.
Phía sau hắn còn có hai chiếc xe ngựa, trong một chiếc ở phía trước truyền ra tiếng thở dồn dập.
Rõ ràng trong xe ngựa còn có người ngồi.
"Đại Chùy ca, đây chính là U Minh Lang, hung ác tàn bạo, chỉ sợ là chúng ta ngăn không được bao lâu." Một thanh niên cả người đầy vết thương chằng chịt yếu ớt nói.
"Nơi này cách thành Bạch Phù chỉ có hơn mười dặm, xung quanh còn có không ít môn phái đang tu hành, chỉ cần kiên trì nhất định còn có hy vọng!" Đội trưởng Vương Đại Chùy gầm nhẹ.
"Vòng phòng ngự!"
Vương Đại Chùy hô một tiếng.
Còn lại mười hộ vệ có sức chiến đấu nhao nhao vận chuyển linh khí, ngưng tụ thành một bức tường đá trong suốt ở phía trước, tạo thành vòng phòng ngự.
Cách bọn họ mười mét chính là năm con U Minh Lang đứng thành vòng cung.
Trên người con cầm đầu lóe lên ánh sáng âm u, trong mắt tràn đầy sự sắc bén, mở cái miệng đầy răng nanh ra.
"Ngao!"
Con cầm đầu kêu một tiếng, trong đó có một con U Minh Lang gầy gò tung người nhảy lên, vừa nhìn liền thấy nó sắp nhảy lên nóc xe ngựa ở trung tâm vòng phòng ngự.
Nhưng đúng lúc này, một điều kỳ lạ đột nhiên xảy ra!
Một bóng dáng có hai màu đen trắng từ trên trời giáng xuống, đúng lúc nện trúng người con U Minh Lang đang nhảy lên kia.
Phanh!
Một âm thanh trầm đục.
Lửng mật hoa lệ xuất hiện, đặt mông ngồi lên người con U Minh Lang trên mặt đất, khiến cả người nó co giật, miệng phun ra máu tươi.
Một màn bất thình lình này dọa cho tất cả mọi người ở đây sợ hãi, cũng trấn áp bốn con U Minh Lang còn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro