Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân

Đệ tử ký danh,...

Hỗn Độn Đông Qua Tinh

2024-09-30 21:38:41

“Ai ở ngoài đấy?”

Diệp Phong ôm rương gỗ rồi nhìn ra ngoài.

Trên mảnh đất trống ở ngoài cửa xuất hiện một dáng người yểu điệu, người mặc chiếc váy dài màu đen, đầu đội nón rộng vành che lụa đen tuyền, không nhìn thấy rõ mặt.

Diệp Phong nhìn ra được đây là một cô gái trẻ tuổi, chắc cũng trên dưới mười sáu.

Hắn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức cường đạo từ trên người cô gái này, tựa như một đạo gió xoáy, chắc chắn tu vi cao hơn Hoắc Vân Kiệt nhiều.

“Người này lai lịch bí ẩn, chúng ta phải hành sự cẩn thận, quan trọng nhất là phải bảo vệ linh thạch.”

“Chưởng môn sư thúc, ngài tránh ở phía sau đi.”

“Người này để bọn con đối phó.”

Ba đệ tử che chắn trước mặt Diệp Phong ngay tức khắc.

Bọn họ có một loại cảm giác, cô gái này không có ý tốt, sợ sẽ động thủ với chưởng môn sư thúc.

“Ta muốn gia nhập Phiêu Miểu Phái.”

Lúc này, cô gái trẻ tuổi mới lên tiếng. Bốn người bao gồm cả Diệp Phong vừa nghe được lời này đều sững sờ ngay tại chỗ.

Gia nhập Phiêu Miểu Phái?

Sao nghe có gì đó sai sai nhỉ?

Nàng không phải tới để cướp đồ à?

Bốn người Diệp Phong đều treo dấu chấm hỏi đầy đầu, vốn dĩ còn tưởng rằng bọn họ sắp phải nghênh đón một trận chiến ác liệt.

Kết quả lại là chờ được một đệ tử mới!

Diệp Phong cô gái mặc váy đen từ đầu đến chân, hỏi: “Ngươi muốn gia nhập Phiêu Miểu Phái thật à?”

“Ngươi là chưởng môn của Phiêu Miểu Phái?”

Cô gái váy đen đánh giá Diệp Phong, phát hiện người này không hề có chút tu vi nào. Lại thêm lời đồn nghe được ở thành Bạch Phù, liền đoán được thân phận của hắn một cách chóng vánh.

“Không sai, là ta.” Diệp Phong nói.

Loảng xoảng!

Cô gái mặc váy đen ném xuống một chiếc rương sắt: “Đây là một trăm khối linh thạch hạ phẩm, coi như phí gia nhập Phiêu Miểu Phái.”

“Hít!” Ba đệ tử hít vào một hơi.

Diệp Phong nghi hoặc, dùng một nhánh cây mở nắp của chiếc rương sắt, phát hiện bên trong toàn là linh thạch đang tản ra ánh sáng dìu dịu.

Không hơn không kém, vừa vặn một trăm khối.

“Ta không thể cho ngươi gia nhập được.” Diệp Phong lại lắc đầu.

“Chê ít sao?” Cô gái mặc váy đen nói một cách kinh ngạc.

Diệp Phong phẩy tay: “Ngươi lai lịch không rõ, chỉ e là sẽ mang tới nguy hiểm cho Phiêu Miểu Phái, không nhận được.”

Mặc dù hắn không có tu vi, nhưng tốt xấu gì cũng là người xuyên qua đấy có được không hả!

Kiểu người chủ động giao phí nhập môn để được vào Phiêu Miểu Phái như này, xét theo lẽ thường đều là loại có thâm cừu đại hận, chạy tới đây tị nạn.

Diệp Phong thà không nhận một trăm khối linh thạch kia còn hơn là mang đến phiền toái cho Phiêu Miểu Phái.

Cô gái mặc váy đen nghe vậy liền tháo chiếc nón có lụa đen xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một gương mặt xuất hiện trước mắt mọi người, khiến cả đám Diệp Phong đều hít một hơi thật sâu.

Đây là mặt người thật à

Nếu là đêm khuya tối tăm chỉ nhìn vào hình dáng mà nói, vậy sẽ cảm thấy đây là một gương mặt trái xoan, ngũ quan đoan chính, còn khá xinh đẹp.

Nhưng......

Làn da trên gương mặt này lại một lời khó nói hết.

Trông tựa như bị nọc độc ăn mòn, hoặc là bị lửa thiêu phỏng.

Tóm lại, khiến người ta hơi sợ.

“Xấu lắm đúng không?”

Cô gái mặc váy đen tháo chiếc nón có lụa che một cách thản nhiên: “Ta biết Diệp chưởng môn lo lắng, nhưng thân thế của ta rất sạch sẽ, không có huyết hải thâm cừu gì, cũng không mang tới tai họa cho môn phái.”

Diệp Phong: “.....”

Hắn muốn nói làm sao ta biết ngươi có mang tới nguy hiểm cho Phiêu Miểu Phái hay không đây hả?

Nhưng nghĩ lại mặt của đối phương đã như vậy, còn dũng cảm cho bọn họ nhìn gương mặt của mình, chứng tỏ là mang theo thành ý mà tới.

“Được rồi, trước cứ nhận nàng vào môn phái, xem thử tiến độ nhiệm vụ khảo hạch có tăng lên hay không đã. Nếu có thì chứng tỏ nàng đáp ứng được yêu cầu tuyển nhận đệ tử của tông môn.”

Diệp Phong nghĩ tới điểm này.

“Chưởng môn sư thúc, nếu không ngài cứ thu nhận vị tỷ tỷ này đi! Trông cô ấy đáng thương lắm.” Lý Kiều Kiều kéo góc áo Diệp Phong.

“Đúng vậy!” Thạch Lỗi cũng tán thành.

Hoắc Vân Kiệt không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô gái mặc váy đen cũng không lộ vẻ mâu thuẫn hay chán ghét gì.

Hiển nhiên, hắn cũng không có ý kiến.

“Được rồi, vậy cứ thu nhận trước đã.”

Diệp Phong gật đầu, bảo Thạch Lỗi mang tới một quyển sổ dày rồi mở ra, đặt ở trên bàn.

Đây là danh sách của Phiêu Miểu Phái.

Mỗi một tờ đều ghi lại tên họ, ngày sinh, tình trạng căn cốt, tình huống xuất thân của mỗi đệ tử, còn có đại ấn của chưởng môn.

Diệp Phong lật tới trang thứ 99.

98 trang phía trước đều là tên, nhưng phần lớn đệ tử đã bỏ chạy hết, chỉ sót lại ba người.

“Tên họ, ngày sinh, căn cốt, tu vi, lai lịch, đều báo một chút.” Diệp Phong cầm bút, ngẩng đầu hỏi.

“Ta là Mặc Oanh, 18 tuổi, căn cốt thượng phẩm, Luyện Khí...... tầng năm, không có thân thích.” Giọng nói Mặc Oanh cực kỳ lạnh lùng, nhưng nếu nghe cẩn thận sẽ cảm thấy rất êm tai.

“Thế mà lại là căn cốt thượng phẩm!”

Lý Kiều Kiều, Hoắc Vân Kiệt, Thạch Lỗi đều sợ ngây người.

“Ta nghe nói ở thành Bạch Phù, người có căn cốt thượng phẩm cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa đều được đưa đến các tông môn lớn ở bên ngoài. Mặc Oanh tỷ tỷ, sao ngươi không đi vậy?” Lý Kiều Kiều truy hỏi.

“Tiêu Phạn Cốc chỉ có căn cốt trung đẳng là đã có thể gia nhập môn phái tinh cấp như Thanh Vân Môn. Nếu ngươi ra ngoài, ít nhất cũng có thể trở thành đệ tử hạch tâm của một môn phái tinh cấp.” Hoắc Vân Kiệt cũng lên tiếng.

Mặc Oanh lắc đầu: “Các tông môn lớn đều để ý giá trị nhan sắc, mà ta lại quá xấu nên không ai bằng lòng thu nhận ta. Đương nhiên ta cũng không muốn đi.”

Diệp Phong vừa ghi vừa dỏng tai lắng nghe.

Lúc nghe nói căn cốt của Mặc Oanh là thượng phẩm, tay hắn run lên, suýt chút nữa đã viết sai.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Căn cốt, cũng chính là tư chất tu luyện.

Được chia thành: Hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, tuyệt phẩm, thánh phẩm, mà tốc độ tuy luyện cũng tăng theo thứ tự.

Ở thành Bạch Phù, người có căn cốt mạnh nhất cũng chỉ là thượng phẩm, còn mấy loại căn cốt phía sau thì chỉ trong các đại tông môn mới có.

Bộp!

Diệp Phong viết xong tóm tắt về Mặc Oanh một cách mau lẹ, nhanh chóng đưa đại ấn của chưởng môn ra, trước tiên hít vào một hơi rồi mưới dùng lực ấn chiếc đại ấn đỏ thẫm xuống.

“Môn phái của chúng ta dựa theo trình tự nhập môn mà xếp hạng, không tính tuổi và thực lực. Cho nên từ hôm nay trở đi, ngươi chính là tứ đệ tử của Phiêu Miểu Phái chúng ta.”

Diệp Phong thu hồi danh sách và đại ấn chưởng môn, nói với Mặc Oanh.

“Đa tạ chưởng môn.” Mặc Oanh hơi khom lưng, chắp tay nói.

“Tinh, thu được đệ tử ký danh “Mặc Oanh”, “căn cốt thượng phẩm, Luyện Khí tầng bảy, sở hữu pháp thuật cấp một “Bối Thứ” và “Lưu Quang Kiếm Khí”, đều đã đại thành.”

Hệ thống thình lình nhảy ra nhắc nhở.

Diệp Phong bị dọa cho hết hồn, mới biết Mặc Oanh nói dối tu vi, tu vi thật sự thế mà lại là Luyện Khí tầng bảy, có thể sánh ngang với chưởng môn các môn phái hạ đẳng.

Bởi vì thu được đệ tử ký danh mới cho nên tiến độ nhiệm vụ khảo hạch cũng có chuyển biến, từ 50% tăng lên 57%.

“Theo tiến độ này, chỉ cần tầm sáu đệ tử ký danh nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi.”

Diệp Phong rất chờ mong.

Rất nhanh sau đó, Diệp Phong phát hiện trong đầu mình xuất hiện ký ức về pháp thuật cấp một “Bối Thứ” và “Lưu Quang Kiếm Khí”, hơn nữa trực tiếp đạt tới giai đoạn viên mãn.

Dù tạm thời hắn không thể thi triển pháp thuật, nhưng lại là “Chúa tể ngôn từ”. Dù là một kẻ lỗ mãng, chỉ cần làm theo lời hắn nói là đều học được hết.

“Thu được đệ tử mới đúng là tốt mà!”

Diệp Phong nhìn bốn đệ tử đứng trước cửa lớn, bày ra nụ cười hiền lành của cha già.

Hắn nhìn mặt trời đang dần lặn xuống, nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta nên ăn cơm thôi.”

“Để con nấu cơm.” Lý Kiều Kiều chạy nhanh đến hậu viện.

Nhưng rất nhanh sau đó, nàng cầm một chiếc thùng gỗ trống không chạy ra: “Chưởng môn sư thúc, không ổn rồi, chúng ta hết sạch gạo rồi, đồ ăn trước đó cũng hỏng nốt.”

“Hả?”

Tay Diệp Phong run lên, suýt chút nữa đánh rơi luôn cả rương đựng linh thạch.

Ục ục......

Bụng mọi người rất hợp với tình cảnh mà réo lên.

“Ta xuống núi mua ít đồ ăn vậy!”

Thạch Lỗi chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Diệp Phong vội vàng ngăn cản, lời nói đầy lo lắng: “Trời tối tới nơi rồi, một mình người xuống núi nguy hiểm lắm.”

Xung quanh thành Bạch Phù toàn núi là núi, thỉnh thoảng còn có yêu thú chạy tới, không quá an toàn.

“Ta đưa các ngươi tới thành Bạch Phù.”

Mặc Oanh rút ra một thanh kiếm sắc bén, khẽ bấm tay rồi biến nó lớn lên, biến thành huyền phù cao một thước rộng một trượng, cách mặt đất nửa thước.

“Là Linh Khí hạ phẩm “Nghênh Phong Phi Kiếm”!”

Hoắc Vân Kiệt kinh ngạc hô lên.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân

Số ký tự: 0