Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân
Hung Ác Với Bọn...
Hỗn Độn Đông Qua Tinh
2024-09-30 21:38:41
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Sự thật luôn luôn khiến người ta bất ngờ.
Long Thiên Tinh phát hiện Diệp Phong cứ nhìn hắn như vậy, trong mắt không có ghét bỏ, ngược lại còn có một chút thưởng thức.
"Tên tiểu tử này, môi hồng răng trắng, làn da so với mấy muội tử còn tốt hơn, ăn cái gì để lớn vậy?" Diệp Phong lấy tay nhéo nhéo mặt Long Thiên Tinh, phát hiện chúng còn nhẵn mịn hơn cả trứng gà luộc.
Một nam hài sao có thể lớn thành dạng này nhỉ?
Đều nói một khi nam hài đi ra ngoài nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, hôm nay vừa nhìn liền cảm thấy những lời này rất có đạo lý.
"Đứng đó ngây ngốc làm gì, còn không đi làm quen với sư huynh sư tỷ của ngươi một chút đi?"
Diệp Phong nhắc nhở.
Long Thiên Tinh mừng rỡ nhìn Diệp Phong: "Chưởng môn không ghét bỏ ta sao?"
"Tại sao lại ghét bỏ?"
Diệp Phong hỏi ngược lại.
Long Thiên Tinh ngoại trừ có tóc bạc mắt lam ra thì ngũ quan và ngoại hình đều không có gì khác với người bình thường.
Quan trọng hơn là, thật vất vả mới nhặt được một đệ tử, làm sao có thể ghét bỏ được đây?
"Lục sư đệ, đệ lại đây đi!"
Lúc này, Thạch Lỗi vẫy vẫy tay với Long Thiên Tinh, thân là đại sư huynh, hắn hiểu được việc phải quan tâm đến đệ tử mới nhập môn.
"Vâng." Long Thiên Tinh thấp thỏm đi đến, giới thiệu qua lại với đám người Thạch Lỗi liền xem như quen biết.
Cách đó không xa.
Một người nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy về Long gia mật báo.
Mà trên một gian trà lâu ở gần quảng trường Bách Tông, đang có hơn mười thanh niên cả nam cả nữ ngồi uống trà.
"A, một tên ngoại tộc Long gia!"
Một vị nam tử áo đen ngồi trước cửa sổ nhìn sang, giọng nói đột nhiên tăng cao không ít, khiến cho mọi người trong trà lâu chú ý.
"Đúng là kẻ ngoại tộc của Long gia kia, nghe nói hắn tên là Long Thiên Tinh, mới mười mấy tuổi, là do mẫu thân sinh ra với ngoại tộc."
"Những năm gần đây, yêu vật không ngừng xâm nhập vào thành Bạch Phù chúng ta, tên này không phải người cùng tộc với chúng ta, ai biết hắn có phải là nội ứng của yêu tộc hay không?"
Một nam đệ tử mặc y phục của Hắc Huyền Môn hơi híp mắt, không có ý tốt nói.
Bên cạnh có một thanh niên mặc áo bào trắng cười nói: "Lý huynh, ta biết Hắc Huyền Môn các huynh không vừa mắt với Phiêu Miểu Phái bởi vì chuyện của Xích Xà Phái, hay hôm nay, chi bằng lấy lý do ngoại tộc Long gia nhập môn mà đi qua đâm chọt một chút đi?"
"Được đó!"
Hai mắt đệ tử họ Lý của Hắc Huyền Môn tỏa sáng.
"Đi, đi qua xem một chút."
Đệ tử các phái trong trà lâu nhao nhao đứng dậy.
Trên quảng trường Bách Tông.
Diệp Phong đang chờ hệ thống quyết toán.
[Đinh, nhận được đệ tử ký danh "Long Thiên Tinh", căn cốt trung phẩm, phàm nhân, có được thiên phú trưởng thành "Lam Linh Chi Nhãn".]
Theo âm thanh hệ thống vang lên, Diệp Phong phát hiện thanh tiến độ sát hạch tăng lên "64".
"Kiếm thêm năm đệ tử ký danh nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ, mà chỉ còn có ba ngày rưỡi, mong là thời gian vẫn đủ."
"Chỉ là không ngờ Long Thiên Tinh còn có thiên phú trưởng thành Lam Linh Chi Nhãn, mặc dù không biết là cái gì, nhưng chắc chắn rất lợi hại là được rồi."
"Hơn nữa hắn còn có căn cốt trung phẩm, thiên tư không tồi."
"Vậy mà lại nhặt được bảo vật!"
Nghĩ tới đây, tâm tình Diệp Phong vô cùng tốt.
Hắn quyết định tiếp tục ở lại chỗ này chiêu thu đệ tử, buổi tối trở về Phiêu Miểu Phái để Long Thiên Tinh sử dụng Linh Nhãn thanh tẩy con mắt, sớm ngày bước vào con đường tu hành.
"Phiêu Miểu Phái thu ngoại tộc làm đệ tử, lòng dạ đáng chém, ngươi muốn đối địch với toàn bộ thành Bạch Phù sao?"
Một âm thanh không hoà thuận từ từ truyền đến.
Diệp Phong ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn mười thanh niên có cả nam nữ mặc trang phục tông môn khác nhau nối đuôi nhau đi đến.
Cầm đầu là vị nam đệ tử mặc áo đen có hơi thở hùng hậu, đã đạt tới Luyện Khí tầng năm.
"Là người của Hắc Huyền Môn và Huyền Vân Phái!"
"Đậu xanh rau má! Hai môn phái này đều là trung đẳng, đệ tử trong môn có tới mấy chục người, người bình thường đều trêu chọc không nổi."
"Cái người mặc đồ đen cầm đầu kia hình như là Lý Hàm Tiếu, nhị sư huynh của Hắc Huyền Môn, cũng coi như là một thiên tài."
Quần chúng ăn dưa biết rất nhiều.
Không cần Diệp Phong hỏi, những người này cũng đã nói ra thân phận của người tới.
"Vị này chính là Diệp chưởng môn nhỉ! Long Thiên Tinh là người ngoại tộc, ngươi xác định muốn thu nhận hắn sao?” Lý Hàm Tiếu cao giọng nói.
Diệp Phong đánh giá Lý Hàm Tiếu, hỏi: "Hôm nay ngươi ăn chưa?"
Lý Hàm Tiếu sững sờ: "Còn chưa ăn đâu! Chỉ là, ta ăn hay không, đâu có có quan hệ gì với Diệp chưởng môn?"
"Vậy thì bổn chưởng môn thu ai làm đệ tử môn phái, cũng đâu có liên quan gì đến ngươi?" Diệp Phong nói trả.
Lý Hàm Tiếu nhất thời nghẹn lời.
Một thanh niên mặc áo bào trắng tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Diệp Phong, đường hoàng nói: "Chiêu mộ đệ tử cho môn phái vốn không liên quan đến chúng ta, nhưng Diệp chưởng môn không nên thu một ngoại tộc làm đồ đệ, ai biết người này có phải là gian tế của yêu vật hay không?"
Hắn là nhị đệ tử của Huyền Vân Phái, Ngô Đức.
Mặc dù Diệp Phong là chưởng môn một môn phái hạ đẳng, người bình thường đều có chút kiêng kỵ hắn, nhưng Ngô Đức lại không sợ chút nào.
Hắn cũng là Luyện Khí tầng năm, chỉ cần tiến thêm hai bước, tu vi liền có thể sánh vai với chưởng môn môn phái hạ đẳng bình thường, cần gì phải kiêng kỵ vị chưởng môn phàm nhân như Diệp Phong này chứ?
"Long Thiên Tinh là gian tế của yêu vật?"
Quần chúng ăn dưa biến sắc.
Xung quanh thành Bạch Phù là những dãy núi liên miên bất tận, che dấu không ít yêu vật, hàng năm đều có thời gian chúng tập trung lẻn vào thành Bạch Phù gây sự, làm cho người ta nơm nớp lo sợ.
Vì vậy người dân trong thành rất ghét yêu vật.
Vừa nghe Long Thiên Tinh có thể là gian tế của yêu vật, quần chúng ăn dưa đều nhìn hắn với vẻ mặt cảnh giác.
Long Thiên Tinh bị vô số ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm, vội vàng cúi đầu.
Hắn rất lo lắng.
Chẳng may Diệp Phong đá hắn ra khỏi Phiêu Miểu Phái, như vậy chẳng phải ngay cả môn phái mình cũng bị mất sao?
Nghĩ đến đây, Long Thiên Tinh cảm thấy rất tổn thương.
Diệp Phong nhìn Long Thiên Tinh cúi đầu, lại nhìn những đệ tử của ba đại môn phái đang từng bước áp sát kia, trong lòng có chút tức giận.
Việc thu nhận một đệ tử đâu có dễ dàng gì đâu?
Sao mỗi ngày đều gây sự với ta vậy!
"A, các ngươi lại còn nuôi một con yêu hồ, đây chính là yêu vật hàng thật giá thật, chuyện này quá nguy hiểm!" Nhị đệ tử của Hắc Huyền Môn Lý Hàm Tiếu chỉ vào bạch hồ nhỏ trong ngực Lý Kiều Kiều, giả vờ sợ hãi lùi lại ba bước.
"Tiểu Bạch đáng yêu như vậy, nào có nguy hiểm?"
Lý Kiều Kiều cũng cảm thấy có chút ủy khuất, bĩu môi nhỏ.
"Nói bậy nói bạ! Đây chính là linh thú giữ núi của Phiêu Miểu Phái chúng ta, vô cùng hiểu chuyện. Tiểu Bạch, nghe lời, hung ác với bọn họ chút đi." Diệp Phong ôm lấy bạch hồ nhỏ, giơ lên đỉnh đầu.
Bạch hồ nhỏ chớp chớp đôi mắt to vô tội, giống như hiểu được cái gì, nhếch miệng tượng trưng về phía đệ tử Hắc Huyền Môn và phái Huyền Vẫn, để lộ ra răng nanh nhỏ hung dữ.
"Wow, thật đáng yêu!"
Không biết là ai cảm khái một câu.
Ngay sau đó, sắc mặt của các đệ tử của Hắc Huyền Môn và Huyền Vân Phái cũng không nhịn được nữa.
Bạch hồ đáng yêu như vậy, quả thật không giống như là có uy hiếp.
Vì thế, bọn họ dời lực chú ý, chỉ vào Long Thiên Tinh, nói: "Đây là ngoại tộc, không phải tộc nhân của chúng ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm, ta khuyên Diệp chưởng môn tự giải quyết cho tốt, nhất định phải đá ra..."
"Đủ rồi! Hư Bộ Lượng Chưởng."
Diệp Phong đã không thể nhịn nổi với những đệ tử cố ý gây chuyện này, đầu tiên dùng một chiêu khởi động, tiếp theo là một chưởng quét ngang.
"Hừ! Một kẻ phàm nhân, đến nhìn ta cũng không thèm nhìn, ngươi cũng không đánh được... A!"
Lý Hàm Tiếu cố ý tiến lên hai bước, dùng lồng ngực đụng vào bàn tay Diệp Phong, muốn đẩy hắn ngã xuống.
Nhưng lời còn chưa nói hết, hắn ta liền cảm thấy mình giống như bị một con trâu hoang đụng phải, sau khi kêu rên một tiếng, bay ngược ra năm sáu mét.
"Hí!"
Tất cả mọi người đều khiếp sợ đến trợn tròn mắt.
Một phàm nhân không có chút linh khí dao động nào, vậy mà lại có thể đánh cho Lý Hàm Tiếu thân thể cường tráng bay ra xa như vậy!
"A!"
Cuối cùng Diệp Phong ý thức được mình rất mạnh.
Nhưng mà, hắn cũng không biết tại sao.
"Hệ thống, tại sao ta lại mạnh lên vậy?" Diệp Phong vội vàng hỏi trong lòng.
[Ký chủ đến Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, đương nhiên mạnh.] Hệ thống lạnh lùng giải thích, sau đó lại yên tĩnh.
Diệp Phong: "..."
Hắn im lặng, rõ ràng hắn không cảm giác được tu vi của mình, nhưng vì sao hệ thống lại luôn nói như vậy.
Chẳng lẽ, tu vi đều dồn vào sức mạnh sao?
Nếu không thì làm sao có thể dùng một tay liền đánh người ta bay ra năm sáu mét được...
Hay là Lý Hàm Tiếu của Hắc Huyền Môn cố ý, mục đích là vì lừa bịp lấy linh thạch của ta?
Nghĩ đến điểm ấy, Diệp Phong lập tức mở to hai mắt.
Sự thật luôn luôn khiến người ta bất ngờ.
Long Thiên Tinh phát hiện Diệp Phong cứ nhìn hắn như vậy, trong mắt không có ghét bỏ, ngược lại còn có một chút thưởng thức.
"Tên tiểu tử này, môi hồng răng trắng, làn da so với mấy muội tử còn tốt hơn, ăn cái gì để lớn vậy?" Diệp Phong lấy tay nhéo nhéo mặt Long Thiên Tinh, phát hiện chúng còn nhẵn mịn hơn cả trứng gà luộc.
Một nam hài sao có thể lớn thành dạng này nhỉ?
Đều nói một khi nam hài đi ra ngoài nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, hôm nay vừa nhìn liền cảm thấy những lời này rất có đạo lý.
"Đứng đó ngây ngốc làm gì, còn không đi làm quen với sư huynh sư tỷ của ngươi một chút đi?"
Diệp Phong nhắc nhở.
Long Thiên Tinh mừng rỡ nhìn Diệp Phong: "Chưởng môn không ghét bỏ ta sao?"
"Tại sao lại ghét bỏ?"
Diệp Phong hỏi ngược lại.
Long Thiên Tinh ngoại trừ có tóc bạc mắt lam ra thì ngũ quan và ngoại hình đều không có gì khác với người bình thường.
Quan trọng hơn là, thật vất vả mới nhặt được một đệ tử, làm sao có thể ghét bỏ được đây?
"Lục sư đệ, đệ lại đây đi!"
Lúc này, Thạch Lỗi vẫy vẫy tay với Long Thiên Tinh, thân là đại sư huynh, hắn hiểu được việc phải quan tâm đến đệ tử mới nhập môn.
"Vâng." Long Thiên Tinh thấp thỏm đi đến, giới thiệu qua lại với đám người Thạch Lỗi liền xem như quen biết.
Cách đó không xa.
Một người nhìn thấy cảnh này, vội vàng chạy về Long gia mật báo.
Mà trên một gian trà lâu ở gần quảng trường Bách Tông, đang có hơn mười thanh niên cả nam cả nữ ngồi uống trà.
"A, một tên ngoại tộc Long gia!"
Một vị nam tử áo đen ngồi trước cửa sổ nhìn sang, giọng nói đột nhiên tăng cao không ít, khiến cho mọi người trong trà lâu chú ý.
"Đúng là kẻ ngoại tộc của Long gia kia, nghe nói hắn tên là Long Thiên Tinh, mới mười mấy tuổi, là do mẫu thân sinh ra với ngoại tộc."
"Những năm gần đây, yêu vật không ngừng xâm nhập vào thành Bạch Phù chúng ta, tên này không phải người cùng tộc với chúng ta, ai biết hắn có phải là nội ứng của yêu tộc hay không?"
Một nam đệ tử mặc y phục của Hắc Huyền Môn hơi híp mắt, không có ý tốt nói.
Bên cạnh có một thanh niên mặc áo bào trắng cười nói: "Lý huynh, ta biết Hắc Huyền Môn các huynh không vừa mắt với Phiêu Miểu Phái bởi vì chuyện của Xích Xà Phái, hay hôm nay, chi bằng lấy lý do ngoại tộc Long gia nhập môn mà đi qua đâm chọt một chút đi?"
"Được đó!"
Hai mắt đệ tử họ Lý của Hắc Huyền Môn tỏa sáng.
"Đi, đi qua xem một chút."
Đệ tử các phái trong trà lâu nhao nhao đứng dậy.
Trên quảng trường Bách Tông.
Diệp Phong đang chờ hệ thống quyết toán.
[Đinh, nhận được đệ tử ký danh "Long Thiên Tinh", căn cốt trung phẩm, phàm nhân, có được thiên phú trưởng thành "Lam Linh Chi Nhãn".]
Theo âm thanh hệ thống vang lên, Diệp Phong phát hiện thanh tiến độ sát hạch tăng lên "64".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Kiếm thêm năm đệ tử ký danh nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ, mà chỉ còn có ba ngày rưỡi, mong là thời gian vẫn đủ."
"Chỉ là không ngờ Long Thiên Tinh còn có thiên phú trưởng thành Lam Linh Chi Nhãn, mặc dù không biết là cái gì, nhưng chắc chắn rất lợi hại là được rồi."
"Hơn nữa hắn còn có căn cốt trung phẩm, thiên tư không tồi."
"Vậy mà lại nhặt được bảo vật!"
Nghĩ tới đây, tâm tình Diệp Phong vô cùng tốt.
Hắn quyết định tiếp tục ở lại chỗ này chiêu thu đệ tử, buổi tối trở về Phiêu Miểu Phái để Long Thiên Tinh sử dụng Linh Nhãn thanh tẩy con mắt, sớm ngày bước vào con đường tu hành.
"Phiêu Miểu Phái thu ngoại tộc làm đệ tử, lòng dạ đáng chém, ngươi muốn đối địch với toàn bộ thành Bạch Phù sao?"
Một âm thanh không hoà thuận từ từ truyền đến.
Diệp Phong ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn mười thanh niên có cả nam nữ mặc trang phục tông môn khác nhau nối đuôi nhau đi đến.
Cầm đầu là vị nam đệ tử mặc áo đen có hơi thở hùng hậu, đã đạt tới Luyện Khí tầng năm.
"Là người của Hắc Huyền Môn và Huyền Vân Phái!"
"Đậu xanh rau má! Hai môn phái này đều là trung đẳng, đệ tử trong môn có tới mấy chục người, người bình thường đều trêu chọc không nổi."
"Cái người mặc đồ đen cầm đầu kia hình như là Lý Hàm Tiếu, nhị sư huynh của Hắc Huyền Môn, cũng coi như là một thiên tài."
Quần chúng ăn dưa biết rất nhiều.
Không cần Diệp Phong hỏi, những người này cũng đã nói ra thân phận của người tới.
"Vị này chính là Diệp chưởng môn nhỉ! Long Thiên Tinh là người ngoại tộc, ngươi xác định muốn thu nhận hắn sao?” Lý Hàm Tiếu cao giọng nói.
Diệp Phong đánh giá Lý Hàm Tiếu, hỏi: "Hôm nay ngươi ăn chưa?"
Lý Hàm Tiếu sững sờ: "Còn chưa ăn đâu! Chỉ là, ta ăn hay không, đâu có có quan hệ gì với Diệp chưởng môn?"
"Vậy thì bổn chưởng môn thu ai làm đệ tử môn phái, cũng đâu có liên quan gì đến ngươi?" Diệp Phong nói trả.
Lý Hàm Tiếu nhất thời nghẹn lời.
Một thanh niên mặc áo bào trắng tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Diệp Phong, đường hoàng nói: "Chiêu mộ đệ tử cho môn phái vốn không liên quan đến chúng ta, nhưng Diệp chưởng môn không nên thu một ngoại tộc làm đồ đệ, ai biết người này có phải là gian tế của yêu vật hay không?"
Hắn là nhị đệ tử của Huyền Vân Phái, Ngô Đức.
Mặc dù Diệp Phong là chưởng môn một môn phái hạ đẳng, người bình thường đều có chút kiêng kỵ hắn, nhưng Ngô Đức lại không sợ chút nào.
Hắn cũng là Luyện Khí tầng năm, chỉ cần tiến thêm hai bước, tu vi liền có thể sánh vai với chưởng môn môn phái hạ đẳng bình thường, cần gì phải kiêng kỵ vị chưởng môn phàm nhân như Diệp Phong này chứ?
"Long Thiên Tinh là gian tế của yêu vật?"
Quần chúng ăn dưa biến sắc.
Xung quanh thành Bạch Phù là những dãy núi liên miên bất tận, che dấu không ít yêu vật, hàng năm đều có thời gian chúng tập trung lẻn vào thành Bạch Phù gây sự, làm cho người ta nơm nớp lo sợ.
Vì vậy người dân trong thành rất ghét yêu vật.
Vừa nghe Long Thiên Tinh có thể là gian tế của yêu vật, quần chúng ăn dưa đều nhìn hắn với vẻ mặt cảnh giác.
Long Thiên Tinh bị vô số ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm, vội vàng cúi đầu.
Hắn rất lo lắng.
Chẳng may Diệp Phong đá hắn ra khỏi Phiêu Miểu Phái, như vậy chẳng phải ngay cả môn phái mình cũng bị mất sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến đây, Long Thiên Tinh cảm thấy rất tổn thương.
Diệp Phong nhìn Long Thiên Tinh cúi đầu, lại nhìn những đệ tử của ba đại môn phái đang từng bước áp sát kia, trong lòng có chút tức giận.
Việc thu nhận một đệ tử đâu có dễ dàng gì đâu?
Sao mỗi ngày đều gây sự với ta vậy!
"A, các ngươi lại còn nuôi một con yêu hồ, đây chính là yêu vật hàng thật giá thật, chuyện này quá nguy hiểm!" Nhị đệ tử của Hắc Huyền Môn Lý Hàm Tiếu chỉ vào bạch hồ nhỏ trong ngực Lý Kiều Kiều, giả vờ sợ hãi lùi lại ba bước.
"Tiểu Bạch đáng yêu như vậy, nào có nguy hiểm?"
Lý Kiều Kiều cũng cảm thấy có chút ủy khuất, bĩu môi nhỏ.
"Nói bậy nói bạ! Đây chính là linh thú giữ núi của Phiêu Miểu Phái chúng ta, vô cùng hiểu chuyện. Tiểu Bạch, nghe lời, hung ác với bọn họ chút đi." Diệp Phong ôm lấy bạch hồ nhỏ, giơ lên đỉnh đầu.
Bạch hồ nhỏ chớp chớp đôi mắt to vô tội, giống như hiểu được cái gì, nhếch miệng tượng trưng về phía đệ tử Hắc Huyền Môn và phái Huyền Vẫn, để lộ ra răng nanh nhỏ hung dữ.
"Wow, thật đáng yêu!"
Không biết là ai cảm khái một câu.
Ngay sau đó, sắc mặt của các đệ tử của Hắc Huyền Môn và Huyền Vân Phái cũng không nhịn được nữa.
Bạch hồ đáng yêu như vậy, quả thật không giống như là có uy hiếp.
Vì thế, bọn họ dời lực chú ý, chỉ vào Long Thiên Tinh, nói: "Đây là ngoại tộc, không phải tộc nhân của chúng ta, chắc chắn sẽ nảy sinh dị tâm, ta khuyên Diệp chưởng môn tự giải quyết cho tốt, nhất định phải đá ra..."
"Đủ rồi! Hư Bộ Lượng Chưởng."
Diệp Phong đã không thể nhịn nổi với những đệ tử cố ý gây chuyện này, đầu tiên dùng một chiêu khởi động, tiếp theo là một chưởng quét ngang.
"Hừ! Một kẻ phàm nhân, đến nhìn ta cũng không thèm nhìn, ngươi cũng không đánh được... A!"
Lý Hàm Tiếu cố ý tiến lên hai bước, dùng lồng ngực đụng vào bàn tay Diệp Phong, muốn đẩy hắn ngã xuống.
Nhưng lời còn chưa nói hết, hắn ta liền cảm thấy mình giống như bị một con trâu hoang đụng phải, sau khi kêu rên một tiếng, bay ngược ra năm sáu mét.
"Hí!"
Tất cả mọi người đều khiếp sợ đến trợn tròn mắt.
Một phàm nhân không có chút linh khí dao động nào, vậy mà lại có thể đánh cho Lý Hàm Tiếu thân thể cường tráng bay ra xa như vậy!
"A!"
Cuối cùng Diệp Phong ý thức được mình rất mạnh.
Nhưng mà, hắn cũng không biết tại sao.
"Hệ thống, tại sao ta lại mạnh lên vậy?" Diệp Phong vội vàng hỏi trong lòng.
[Ký chủ đến Luyện Khí tầng chín đỉnh phong, đương nhiên mạnh.] Hệ thống lạnh lùng giải thích, sau đó lại yên tĩnh.
Diệp Phong: "..."
Hắn im lặng, rõ ràng hắn không cảm giác được tu vi của mình, nhưng vì sao hệ thống lại luôn nói như vậy.
Chẳng lẽ, tu vi đều dồn vào sức mạnh sao?
Nếu không thì làm sao có thể dùng một tay liền đánh người ta bay ra năm sáu mét được...
Hay là Lý Hàm Tiếu của Hắc Huyền Môn cố ý, mục đích là vì lừa bịp lấy linh thạch của ta?
Nghĩ đến điểm ấy, Diệp Phong lập tức mở to hai mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro