Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân
Thử Nghiệm Linh...
Hỗn Độn Đông Qua Tinh
2024-09-30 21:38:41
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Thiết Trảo Long Ưng xông lên!
Lửng mật lúc này rất nhếch nhác, toàn thân ướt đẫm nhỏ giọt, nhìn rất yếu ớt, hơn nữa trên người cũng không tỏa ra yêu khí mạnh mẽ.
Thiết Trảo Long Ưng thấy một trảo của mình vỗ xuống ít nhất cũng đánh được mười con lửng mật.
Nhưng mà, ý nghĩa rất tốt đẹp, hiện thực rất đau đớn.
Thiết Trảo Long Ưng vừa xông qua, thì bị một trảo phẫn nộ của lửng mật đánh bay, cũng không biết rơi bao nhiêu lông chim, bay được một nửa mới phát ra tiếng kêu thảm.
“Ai bảo ngươi rảnh rỗi sinh nông nỗi...”
Diệp Phong bĩu môi, nhìn lửng mật đang nhào tới mình, bĩnh tĩnh rút ra Linh Nguyên Chung.
Một tiếng “đinh” vang lên.
Linh Nguyên Chung phát ra hào quang màu xanh lục, độ lớn tăng lên đến hai mét, dễ dàng che phủ lửng mật, sau đó thu nhỏ lại bằng chén trà, quay về tay Diệp Phong, yên lặng bất động.
“Là linh khí hạ phẩm!”
Mặc Oanh lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Những người khác cũng cảm thấy tò mò, Diệp Phong nhìn như chẳng có chút tu vi nào, sao có thể sử dụng linh khí được?
Diệp Phong liếc nhìn Linh Nguyên Chung, phát hiện lửng mật bị nhốt trong đó, vậy mà lại cuộn tròn, tiến vào trạng thái ngủ sâu.
Sau khi thả ra nó mới thức tỉnh.
Diệp Phong nói thầm: “Không hổ là linh khí do hệ thống sản xuất, hiệu quả thật không tồi, sau khi phong ấn lửng mật, có lẽ còn có tác dụng khác không nghĩ ra được.”
Hắn quay đầu, nhìn mọi người có vẻ mặt kinh ngạc, giải thích nói: “Đây là linh khí trấn phái của Phiêu Miểu Phái chúng ta “Linh Nguyên Chung”, là một linh khí hạ phẩm, có thể phong ấn bất kỳ vật gì dưới cảnh giới Tụ Nguyên.”
“Đương nhiên, nó cũng là thứ lão chưởng môn để lại.”
Diệp Phong bổ sung một câu.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi.
Sau này có xuất hiện thứ gì khó giải thích, thì cứ nói là lão chưởng môn để lại.
Dù sao thì “chết không đối chứng”, hắn có nói thế nào cũng được.
“Thì ra Phiêu Miểu Phái chúng ta không hề nghèo.”
Thạch Lỗi cảm thấy rất kinh ngạc.
Hoắc Vân Kiệt như suy tư gì đó nói: “Có lẽ, Phiêu Miểu Phái chúng ta chỉ là nhìn có vẻ rất nghèo, nhưng thực tế, lão chưởng môn đem linh thạch lúc trước vất vả tích góp được mua đan dược và linh khí rồi.”
Những người khác cũng cảm thấy có lẽ là vậy.
Lúc này, Diệp Phong cất Linh Nguyên Chung vào không gian cất trữ của tông môn, lại dẫn đến sự kinh ngạc và chú ý của mọi người.
“Thật ra, chưởng môn sư huynh cũng để lại linh khí trữ vật cho ta, chỉ là rất bí ẩn, mọi người không thấy.” Diệp Phong bình tĩnh nói.
Chúng đệ tử nghe vậy, vẻ mặt cổ quái, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
“Chưởng môn, đây là một nửa bản vẽ khác.”
Giả Vũ Lam cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lấy bản vẽ nhăn nhó đó ra, đưa hai tay cho Diệp Phong.
Diệp Phong nhìn nàng, dặn dò nói: ““Lạc Anh Tân Phân” của ngươi vẫn chưa thuần thục, sau này đừng mạo hiểm nữa.”
Giả Vũ Lam nói, như đang tự nhủ: “Nhưng nếu không gặp phải Thiết Trảo Long Ưng, với linh lực của ta cũng có thể thuận lợi trở về.”
Diệp Phong trợn mắt, nói: “Về hết đi! Tối nay còn phải đi dự tiệc của Chu gia ở thành Bạch Phù, chuẩn bị cho tốt.”
Diệp Phong phẩy tay, đuổi chúng đệ tử về.
Hắn đến gần Thiết Trảo Long Ưng, nói chuyện với nó một lát, mới biết tên này sắp đói choáng váng rồi, lại tưởng phi điểu do cánh hoa hồng nhạt xếp thành thành con mồi, cho nên mới tấn công.
....
Nóc đại điện chưởng môn.
Mặc Oanh ngồi xếp bằng một mình trên đó.
“Tứ sư tỷ, hôm nay đa tạ tỷ!”
Giar Vũ Lam rón rén đi men theo nóc nhà đến, ngồi bên cạnh Mặc Oanh, nhẹ nhàng cảm tạ.
“Đều là đồng môn, cứu muội là điều dĩ nhiên.” Mặc Oanh tay niết kiếm quyết, không phải rất muốn quan tâm Giả Vũ Lam.
“Tứ sư tỷ, hiệu quả của thuốc mỡ này rất tốt, có lẽ... có thể giúp được tỷ.”
Giả Vũ Lam lấy ra một bình ngọc từ trong đai lưng trữ vật, tản ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Mặc Oanh liếc nhìn nàng, giọng nói lạnh lẽo: “Thuốc bình thường không trị được mặt của ta.”
Giả Vũ Lam mím môi nhẹ nói: “Tứ sư tỷ cần cách điều chế gì, ta có thể nhờ người khác giúp tỷ tìm, tóm lại, tỷ cứu ta, có thể giúp tỷ thì ta nhất định sẽ giúp.”
“Ý tốt của muội ta xin nhận.”
Mặc Oanh nhảy khỏi nóc nhà, về phòng nghỉ ngơi.
Không có ai chú ý, lúc nàng đối lưng với Giả Vũ Lam, khóe miệng bất giác giương lên nhè nhẹ, cuối cùng cũng hơi xúc động.
...
Chớp mắt đã đến buổi chiều.
Diệp Phong cưỡi trên lưng Thiết Trảo Long Ưng, lượn quanh Phiêu Miểu phong hồi lâu, lại đến vùng lân cận núi săn vài con heo rừng, cho Thiết Trảo Long Ưng ăn no, thuần thục kỹ xảo ngự thú.
Đồng thời, Diệp Phong còn đặt một cái tên rất thân thiết cho Thiết Trảo Long Ưng: Lão Thiết!
“Lão Thiết, chúng ta về thôi.”
Diệp Phong nói.
Thiết Trảo Long Ưng nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng đáp xuống đỉnh Phiêu Miểu phong, lúc này, nó nhìn về xa xa, kêu một tiếng.
“Có người đến rồi?”
Diệp Phong hiểu được ý của Lão Thiết, nhìn hướng thành Bạch Phù, phát hiện chấp sự Chu Gia Tiền ngồi trên một cái bè trúc màu lục lơ lửng, bay tới Phiêu Miểu phong.
Không bao lâu, Chu Gia Tiền đã đến lân cận.
Hắn ta nhìn Thiết Trảo Long Ưng đứng bên cạnh Diệp Phong, trừng hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chu Gia Tiền nhìn ra được, Thiết Trảo Long Ưng đã bị thuần phục, trở thành tọa tỵ phi hành của Phiêu Miểu Phái.
Mà loại tọa kỵ này, thông thường là môn phái cao đẳng mới có, khiến Chu Gia Tiền ngưỡng mộ ra mặt.
“Diệp chưởng môn, đây là tọa tỵ phi hành của quý phái sao? Nhìn có vẻ rất uy phong!” Chu Gia Tiền ngừng bè trúc trên đống cỏ của đỉnh núi, gương mặt kinh ngạc hỏi.
“Phải.”
Diệp Phong cũng không giấu diếm.
“Không hổ là Diệp chưởng môn, vậy mà có thể hàng phục được tọa tỵ phi hành hiếm thấy này, nhìn khắp thành Bạch Phù, tọa kỵ cỡ này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
Chu Gia Tiền thổi phồng lên.
“Quá khen rồi.”
Diệp Phong hướng vào trong viện lớn hô lên: “Các đệ tử của Phiêu Miểu Phái, đi, đến Chu gia ăn cơm.”
Các đệ tử sớm đã chuẩn bị xong, ra khỏi cửa chào hỏi Chấp sự Chu Gia Tiền, rồi cùng đứng trên linh khí hạ phẩm “Phi Thiên Trúc Phiệt”.
“Lão Thiết, coi nhà!”
Diệp Phong vỗ Thiết Trảo Long Ưng, cũng nhảy lên Phi Thiên Trúc Phiệt.
Mặc dù cưỡi Thiết Trảo Long Ưng vào thành cũng rất phong cách, nhưng Diệp Phong tạm thời không muốn khoa trương như vậy.
Chấp sự Chu Gia Tiền nhìn đám người Giả Vũ Lam, Hạ Hà, Thu Cúc, tán dương nói: “Không hổ là Diệp chưởng môn, ngay cả thiên tài của Giả gia cũng có thể thu làm môn hạ, tại hạ bội phục.”
“Ha ha!”
Diệp Phong chỉ cười không nói gì.
....
Thiết Trảo Long Ưng xông lên!
Lửng mật lúc này rất nhếch nhác, toàn thân ướt đẫm nhỏ giọt, nhìn rất yếu ớt, hơn nữa trên người cũng không tỏa ra yêu khí mạnh mẽ.
Thiết Trảo Long Ưng thấy một trảo của mình vỗ xuống ít nhất cũng đánh được mười con lửng mật.
Nhưng mà, ý nghĩa rất tốt đẹp, hiện thực rất đau đớn.
Thiết Trảo Long Ưng vừa xông qua, thì bị một trảo phẫn nộ của lửng mật đánh bay, cũng không biết rơi bao nhiêu lông chim, bay được một nửa mới phát ra tiếng kêu thảm.
“Ai bảo ngươi rảnh rỗi sinh nông nỗi...”
Diệp Phong bĩu môi, nhìn lửng mật đang nhào tới mình, bĩnh tĩnh rút ra Linh Nguyên Chung.
Một tiếng “đinh” vang lên.
Linh Nguyên Chung phát ra hào quang màu xanh lục, độ lớn tăng lên đến hai mét, dễ dàng che phủ lửng mật, sau đó thu nhỏ lại bằng chén trà, quay về tay Diệp Phong, yên lặng bất động.
“Là linh khí hạ phẩm!”
Mặc Oanh lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Những người khác cũng cảm thấy tò mò, Diệp Phong nhìn như chẳng có chút tu vi nào, sao có thể sử dụng linh khí được?
Diệp Phong liếc nhìn Linh Nguyên Chung, phát hiện lửng mật bị nhốt trong đó, vậy mà lại cuộn tròn, tiến vào trạng thái ngủ sâu.
Sau khi thả ra nó mới thức tỉnh.
Diệp Phong nói thầm: “Không hổ là linh khí do hệ thống sản xuất, hiệu quả thật không tồi, sau khi phong ấn lửng mật, có lẽ còn có tác dụng khác không nghĩ ra được.”
Hắn quay đầu, nhìn mọi người có vẻ mặt kinh ngạc, giải thích nói: “Đây là linh khí trấn phái của Phiêu Miểu Phái chúng ta “Linh Nguyên Chung”, là một linh khí hạ phẩm, có thể phong ấn bất kỳ vật gì dưới cảnh giới Tụ Nguyên.”
“Đương nhiên, nó cũng là thứ lão chưởng môn để lại.”
Diệp Phong bổ sung một câu.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi.
Sau này có xuất hiện thứ gì khó giải thích, thì cứ nói là lão chưởng môn để lại.
Dù sao thì “chết không đối chứng”, hắn có nói thế nào cũng được.
“Thì ra Phiêu Miểu Phái chúng ta không hề nghèo.”
Thạch Lỗi cảm thấy rất kinh ngạc.
Hoắc Vân Kiệt như suy tư gì đó nói: “Có lẽ, Phiêu Miểu Phái chúng ta chỉ là nhìn có vẻ rất nghèo, nhưng thực tế, lão chưởng môn đem linh thạch lúc trước vất vả tích góp được mua đan dược và linh khí rồi.”
Những người khác cũng cảm thấy có lẽ là vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Diệp Phong cất Linh Nguyên Chung vào không gian cất trữ của tông môn, lại dẫn đến sự kinh ngạc và chú ý của mọi người.
“Thật ra, chưởng môn sư huynh cũng để lại linh khí trữ vật cho ta, chỉ là rất bí ẩn, mọi người không thấy.” Diệp Phong bình tĩnh nói.
Chúng đệ tử nghe vậy, vẻ mặt cổ quái, nhưng cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
“Chưởng môn, đây là một nửa bản vẽ khác.”
Giả Vũ Lam cuối cùng cũng tìm được cơ hội, lấy bản vẽ nhăn nhó đó ra, đưa hai tay cho Diệp Phong.
Diệp Phong nhìn nàng, dặn dò nói: ““Lạc Anh Tân Phân” của ngươi vẫn chưa thuần thục, sau này đừng mạo hiểm nữa.”
Giả Vũ Lam nói, như đang tự nhủ: “Nhưng nếu không gặp phải Thiết Trảo Long Ưng, với linh lực của ta cũng có thể thuận lợi trở về.”
Diệp Phong trợn mắt, nói: “Về hết đi! Tối nay còn phải đi dự tiệc của Chu gia ở thành Bạch Phù, chuẩn bị cho tốt.”
Diệp Phong phẩy tay, đuổi chúng đệ tử về.
Hắn đến gần Thiết Trảo Long Ưng, nói chuyện với nó một lát, mới biết tên này sắp đói choáng váng rồi, lại tưởng phi điểu do cánh hoa hồng nhạt xếp thành thành con mồi, cho nên mới tấn công.
....
Nóc đại điện chưởng môn.
Mặc Oanh ngồi xếp bằng một mình trên đó.
“Tứ sư tỷ, hôm nay đa tạ tỷ!”
Giar Vũ Lam rón rén đi men theo nóc nhà đến, ngồi bên cạnh Mặc Oanh, nhẹ nhàng cảm tạ.
“Đều là đồng môn, cứu muội là điều dĩ nhiên.” Mặc Oanh tay niết kiếm quyết, không phải rất muốn quan tâm Giả Vũ Lam.
“Tứ sư tỷ, hiệu quả của thuốc mỡ này rất tốt, có lẽ... có thể giúp được tỷ.”
Giả Vũ Lam lấy ra một bình ngọc từ trong đai lưng trữ vật, tản ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Mặc Oanh liếc nhìn nàng, giọng nói lạnh lẽo: “Thuốc bình thường không trị được mặt của ta.”
Giả Vũ Lam mím môi nhẹ nói: “Tứ sư tỷ cần cách điều chế gì, ta có thể nhờ người khác giúp tỷ tìm, tóm lại, tỷ cứu ta, có thể giúp tỷ thì ta nhất định sẽ giúp.”
“Ý tốt của muội ta xin nhận.”
Mặc Oanh nhảy khỏi nóc nhà, về phòng nghỉ ngơi.
Không có ai chú ý, lúc nàng đối lưng với Giả Vũ Lam, khóe miệng bất giác giương lên nhè nhẹ, cuối cùng cũng hơi xúc động.
...
Chớp mắt đã đến buổi chiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Phong cưỡi trên lưng Thiết Trảo Long Ưng, lượn quanh Phiêu Miểu phong hồi lâu, lại đến vùng lân cận núi săn vài con heo rừng, cho Thiết Trảo Long Ưng ăn no, thuần thục kỹ xảo ngự thú.
Đồng thời, Diệp Phong còn đặt một cái tên rất thân thiết cho Thiết Trảo Long Ưng: Lão Thiết!
“Lão Thiết, chúng ta về thôi.”
Diệp Phong nói.
Thiết Trảo Long Ưng nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng đáp xuống đỉnh Phiêu Miểu phong, lúc này, nó nhìn về xa xa, kêu một tiếng.
“Có người đến rồi?”
Diệp Phong hiểu được ý của Lão Thiết, nhìn hướng thành Bạch Phù, phát hiện chấp sự Chu Gia Tiền ngồi trên một cái bè trúc màu lục lơ lửng, bay tới Phiêu Miểu phong.
Không bao lâu, Chu Gia Tiền đã đến lân cận.
Hắn ta nhìn Thiết Trảo Long Ưng đứng bên cạnh Diệp Phong, trừng hai mắt, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Chu Gia Tiền nhìn ra được, Thiết Trảo Long Ưng đã bị thuần phục, trở thành tọa tỵ phi hành của Phiêu Miểu Phái.
Mà loại tọa kỵ này, thông thường là môn phái cao đẳng mới có, khiến Chu Gia Tiền ngưỡng mộ ra mặt.
“Diệp chưởng môn, đây là tọa tỵ phi hành của quý phái sao? Nhìn có vẻ rất uy phong!” Chu Gia Tiền ngừng bè trúc trên đống cỏ của đỉnh núi, gương mặt kinh ngạc hỏi.
“Phải.”
Diệp Phong cũng không giấu diếm.
“Không hổ là Diệp chưởng môn, vậy mà có thể hàng phục được tọa tỵ phi hành hiếm thấy này, nhìn khắp thành Bạch Phù, tọa kỵ cỡ này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.”
Chu Gia Tiền thổi phồng lên.
“Quá khen rồi.”
Diệp Phong hướng vào trong viện lớn hô lên: “Các đệ tử của Phiêu Miểu Phái, đi, đến Chu gia ăn cơm.”
Các đệ tử sớm đã chuẩn bị xong, ra khỏi cửa chào hỏi Chấp sự Chu Gia Tiền, rồi cùng đứng trên linh khí hạ phẩm “Phi Thiên Trúc Phiệt”.
“Lão Thiết, coi nhà!”
Diệp Phong vỗ Thiết Trảo Long Ưng, cũng nhảy lên Phi Thiên Trúc Phiệt.
Mặc dù cưỡi Thiết Trảo Long Ưng vào thành cũng rất phong cách, nhưng Diệp Phong tạm thời không muốn khoa trương như vậy.
Chấp sự Chu Gia Tiền nhìn đám người Giả Vũ Lam, Hạ Hà, Thu Cúc, tán dương nói: “Không hổ là Diệp chưởng môn, ngay cả thiên tài của Giả gia cũng có thể thu làm môn hạ, tại hạ bội phục.”
“Ha ha!”
Diệp Phong chỉ cười không nói gì.
....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro