Chuyện Chua Xót Của Nữ Bác Sĩ Khoa Tiết Niệu
Hói đầu
Thập Cửu Thúc
2024-09-18 22:02:13
Sau khi Lâm Tất Tất ở phòng tắm trong phòng ngủ của mình chỉnh đốn xong, Triệu Thanh Nhượng đã thay quần áo và ga giường xong, đang nằm trên giường sửa luận văn cho cô.
Cô nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi rồi.
“Anh không về phòng ngủ à?”
Triệu Thanh Nhượng chà chà hai lòng tay với nhau: “Ở lại xoa bụng cho em, đợi em ngủ rồi anh đi.”
“À.” Lâm Tất Tất bước qua người Triệu Thanh Nhượng, nằm vào bên trong và nghiêng người ôm lấy eo anh: “Nhưng bây giờ vẫn sớm, em không ngủ được.”
“Thế thì chơi điện thoại một lát đi.”
Triệu Thanh Nhượng phủ tay đã được chà nóng lên bụng của Lâm Tất Tất.
Đêm đầu hè không được mát mẻ lắm, gió đêm thổi từ cửa sổ vào cũng là gió nóng.
Trên người Lâm Tất Tất đắp chăn mỏng, lòng bàn tay ấm áp của Triệu Thanh Nhượng đặt lên bụng, cô cảm thấy cả người sắp bốc hỏa.
“Bác sĩ Triệu, bật điều hoà được không?” Lâm Tất Tất làm nũng, tràn đầy hy vọng nhìn Triệu Thanh Nhượng.
“Tốt nhất thì không, nếu không chứng đau bụng kinh càng nặng hơn.”
“Nhưng anh cũng rất nóng, anh cũng đã đổ mồ hôi rồi, anh vừa mới tắm xong không phải uổng công à?”
Cô rút hai tờ khăn giấy ra lau mồ hôi cho Triệu Thanh Nhượng, hình như anh rất sợ nóng, mới một lúc mà ra nhiều mồ hôi như thế.
“Không sao.” Lâm căn bản không đau đớn Tất Tất cảm thấy mình rất quá đáng, Triệu Thanh Nhượng vì chăm sóc cô mà thà rằng để bản thân bị nóng, vậy mà cô lại giả vờ yếu ớt.
“Được rồi, em nói thẳng, em không hề đau bụng. Chỉ là em muốn hưởng thụ cảm giác được anh chăm sóc thôi.” Lâm Tất Tất giống như đứa bé làm sai chuyện: “Xin lỗi.”
Triệu Thanh Nhượng xoa đầu cô: “Không đau thì tốt.”
“Anh không tức giận?”
“Vì sao anh phải tức giận? Không đau bụng kinh không phải là chuyện tốt à?” Triệu Thanh Nhượng ngừng xoa bụng cho Lâm Tất Tất rồi tìm điều khiển điều hoà, bật điều hòa lên: “Vẫn không nên chỉnh nhiệt độ quá thấp, 25° được không?”
“Được.” Lâm Tất Tất ngoan ngoãn gật đầu, lại nhào vào lòng anh cọ cọ, tính tình của anh thật tốt.
Máy tính trên tủ đầu giường đã rơi vào trạng thái khóa màn hình, màn hình màu đen có thể phản chiếu hình bóng hai người đang ôm nhau.
Lâm Tất Tất thấy áo sau lưng của Triệu Thanh Nhượng đã hơi ươn ướt rồi, cô chọc chọc eo của anh: “Anh là bé mồ hôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hamburger cái gì? Anh không ăn được hamburger.”
“Hahaha!”
Tuy Triệu Thanh Nhượng luôn nói bản thân là người nhạt nhẽo, nhưng Lâm Tất Tất lại cảm thấy anh là người hài hước mà bản thân anh không hề biết, phản ứng hoặc dáng vẻ cạn lời của anh lần nào cũng khiến cô cảm thấy vô cùng buồn cười.
“Là mồ hôi trong chảy mồ hôi, bé trong từ bé cưng.”
Triệu Thanh Nhượng đỡ trán: “Một người đàn ông lớn xác như anh gọi bé cái gì.”
“Không được à? Đây là tên gọi yêu mà em gọi anh, anh chính là bé cưng.”
“Được rồi được rồi, anh là bé cưng.”
“Sao, không phục à?”
Khát vọng sống của Triệu Thanh Nhượng rất mạnh: “Phục, anh phục, em bé rất hay.”
Hai người ở bên nhau, cho dù chủ đề rất nhàm chán cũng có thể nói được rất lâu, Lâm Tất Tất không hề có ý định lướt mạng.
Chuông báo đầu giường vang lên nhắc mười giờ, Triệu Thanh Nhượng ngồi dậy cầm máy tính nói đi phòng sách sửa luận văn của cô.
“Đã nói bụng không đau rồi, để tự em làm là được.”
“Để anh cho, nhanh lắm, trước mười hai giờ tối nay là có thể làm xong.” Triệu Thanh Nhượng đã đăng rất nhiều bài lên SCI, sau khi biết Lâm Tất Tất muốn đăng lên tạp chí nào thì biết cái mà họ ưu tiên là gì, tốc độ chỉnh sửa của anh cũng rất nhanh, chủ yếu là vì luận văn của Lâm Tất Tất đã hoàn thành rồi, chỉ còn lại một vài công việc râu ria thôi.
“Vậy anh làm ở đây đi? Em muốn ở cùng anh.” Lâm Tất Tất ôm eo Triệu Thanh Nhượng, cô cũng dán mặt lên rõ anh: “Không muốn để anh đi.”
“Nhưng nếu em ở bên anh, anh không thể nào tập trung chỉnh luận văn được.” Triệu Thanh Nhượng hôn lên trán cô một cái: “Ngoan, em ngủ trước đi, anh chỉnh xong rồi quay lại với em được không?”
“Được.” Lâm Tất Tất thẳng người, hôn lại lên môi anh một cái.
Cô nhìn vào chỗ rách da đó của Triệu Thanh Nhượng, tìm cái gương trang điểm nhỏ trong tủ đầu giường đưa cho anh, cười nói hai ngày này không thể hôn, bởi vì chỗ rách da đó sắp sưng rồi.
Triệu Thanh Nhượng nhìn một cái, đúng là hơi sưng.
“Thế anh càng phải đi, nếu không anh lại không nhịn không nổi mà hôn em tiếp.”
Lâm Tất Tất xấu hổ vùi vào chăn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
*
Triệu Thanh Nhượng tập trung tinh thần vào công việc nên hiệu suất rất cao, đảm bảo đúng mười hai giờ.
Anh bỏ mắt kính xuống, xoa xoa sống mũi. Trong phòng ngủ có ánh sáng mờ mờ của đèn bàn còn Lâm Tất Tất đang say giấc nồng, trên tủ đầu giường có kem dưỡng mắt cô dùng vẫn còn chưa cất vào tủ trang điểm.
Triệu Thanh Nhượng bỏ kem dưỡng mắt vào hộp đặt trở lại bàn trang điểm, sẵn tiện sắp xếp theo loại và kích thước to nhỏ giúp cô.
“Thất Thất, Thất Thất.”
“Hả?” Lâm Tất Tất mê man đáp.
Triệu Thanh Nhượng xoa má Lâm Tất Tất: “Tới giờ thay băng vệ sinh rồi.”
Lâm Tất Tất:???
Anh không có việc gì chứ, anh không có việc gì chứ, anh không có việc gì chứ?
“Không cần thay.”
Triệu Thanh Nhượng chỉ đồng hồ trên đầu giường: “Đã mười hai giờ không ba phút rồi, hơn hai tiếng rồi đó.”
“Thì sao?”
“Thì… nên thay đi…” Lâm Tất Tất nhìn Triệu Thanh Nhượng như nhìn một đứa ngốc, bản thân anh cũng không chắc chắn, chẳng lẽ Baidu lừa anh?
“Có một thứ gọi là băng vệ sinh siêu thấm, chỉ cần nó không tràn, thì có thể dùng cả đêm.”
Ôi, khó có được anh còn nhớ giúp cô chuyện thay băng cho bà dì, cô không nên gắt ngủ.
“Vất vả cho anh quá, đã muộn thế này rồi.”
“Mới mười hai giờ, đối với anh mà nói thì vẫn còn rất sớm.”
Lâm Tất Tất âu sầu nói: “Ngày nào anh cũng thức khuya như vậy, em lo anh sẽ bị rụng tóc mất.”
Triệu Thanh Nhượng:...
Anh cầm lược trên bàn trang điểm, kéo tóc dính trên lược ra giơ lên trước mặt Lâm Tất Tất: “Trước hết thì em nên lo lắng cho mình đi.”
Lâm Tất Tất:...
“Đây là quá trình trao đổi chất bình thường, em không có khả năng bị hói nhưng tỷ lệ đàn ông bị hói cao hơn phụ nữ rất nhiều.”
Nhìn cô tức giận như vậy, Triệu Thanh Nhượng cảm thấy rất đáng yêu, anh véo mặt cô một chút.
“Làm gì thế!”
“Ngủ.” Anh tắt đèn, chui vào trong chăn.
Vào mùa hè mà chỉnh điều hoà 25 độ và đắp chăn thì là đúng bài, hai người ôm nhau cũng không nóng.
Lâm Tất Tất làm ổ trong lòng Triệu Thanh Nhượng, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Phòng ngủ phụ bên cạnh có giường rộng rãi mà không ai thèm ngó ngàng tới nó.
Cô nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi rồi.
“Anh không về phòng ngủ à?”
Triệu Thanh Nhượng chà chà hai lòng tay với nhau: “Ở lại xoa bụng cho em, đợi em ngủ rồi anh đi.”
“À.” Lâm Tất Tất bước qua người Triệu Thanh Nhượng, nằm vào bên trong và nghiêng người ôm lấy eo anh: “Nhưng bây giờ vẫn sớm, em không ngủ được.”
“Thế thì chơi điện thoại một lát đi.”
Triệu Thanh Nhượng phủ tay đã được chà nóng lên bụng của Lâm Tất Tất.
Đêm đầu hè không được mát mẻ lắm, gió đêm thổi từ cửa sổ vào cũng là gió nóng.
Trên người Lâm Tất Tất đắp chăn mỏng, lòng bàn tay ấm áp của Triệu Thanh Nhượng đặt lên bụng, cô cảm thấy cả người sắp bốc hỏa.
“Bác sĩ Triệu, bật điều hoà được không?” Lâm Tất Tất làm nũng, tràn đầy hy vọng nhìn Triệu Thanh Nhượng.
“Tốt nhất thì không, nếu không chứng đau bụng kinh càng nặng hơn.”
“Nhưng anh cũng rất nóng, anh cũng đã đổ mồ hôi rồi, anh vừa mới tắm xong không phải uổng công à?”
Cô rút hai tờ khăn giấy ra lau mồ hôi cho Triệu Thanh Nhượng, hình như anh rất sợ nóng, mới một lúc mà ra nhiều mồ hôi như thế.
“Không sao.” Lâm căn bản không đau đớn Tất Tất cảm thấy mình rất quá đáng, Triệu Thanh Nhượng vì chăm sóc cô mà thà rằng để bản thân bị nóng, vậy mà cô lại giả vờ yếu ớt.
“Được rồi, em nói thẳng, em không hề đau bụng. Chỉ là em muốn hưởng thụ cảm giác được anh chăm sóc thôi.” Lâm Tất Tất giống như đứa bé làm sai chuyện: “Xin lỗi.”
Triệu Thanh Nhượng xoa đầu cô: “Không đau thì tốt.”
“Anh không tức giận?”
“Vì sao anh phải tức giận? Không đau bụng kinh không phải là chuyện tốt à?” Triệu Thanh Nhượng ngừng xoa bụng cho Lâm Tất Tất rồi tìm điều khiển điều hoà, bật điều hòa lên: “Vẫn không nên chỉnh nhiệt độ quá thấp, 25° được không?”
“Được.” Lâm Tất Tất ngoan ngoãn gật đầu, lại nhào vào lòng anh cọ cọ, tính tình của anh thật tốt.
Máy tính trên tủ đầu giường đã rơi vào trạng thái khóa màn hình, màn hình màu đen có thể phản chiếu hình bóng hai người đang ôm nhau.
Lâm Tất Tất thấy áo sau lưng của Triệu Thanh Nhượng đã hơi ươn ướt rồi, cô chọc chọc eo của anh: “Anh là bé mồ hôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Hamburger cái gì? Anh không ăn được hamburger.”
“Hahaha!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy Triệu Thanh Nhượng luôn nói bản thân là người nhạt nhẽo, nhưng Lâm Tất Tất lại cảm thấy anh là người hài hước mà bản thân anh không hề biết, phản ứng hoặc dáng vẻ cạn lời của anh lần nào cũng khiến cô cảm thấy vô cùng buồn cười.
“Là mồ hôi trong chảy mồ hôi, bé trong từ bé cưng.”
Triệu Thanh Nhượng đỡ trán: “Một người đàn ông lớn xác như anh gọi bé cái gì.”
“Không được à? Đây là tên gọi yêu mà em gọi anh, anh chính là bé cưng.”
“Được rồi được rồi, anh là bé cưng.”
“Sao, không phục à?”
Khát vọng sống của Triệu Thanh Nhượng rất mạnh: “Phục, anh phục, em bé rất hay.”
Hai người ở bên nhau, cho dù chủ đề rất nhàm chán cũng có thể nói được rất lâu, Lâm Tất Tất không hề có ý định lướt mạng.
Chuông báo đầu giường vang lên nhắc mười giờ, Triệu Thanh Nhượng ngồi dậy cầm máy tính nói đi phòng sách sửa luận văn của cô.
“Đã nói bụng không đau rồi, để tự em làm là được.”
“Để anh cho, nhanh lắm, trước mười hai giờ tối nay là có thể làm xong.” Triệu Thanh Nhượng đã đăng rất nhiều bài lên SCI, sau khi biết Lâm Tất Tất muốn đăng lên tạp chí nào thì biết cái mà họ ưu tiên là gì, tốc độ chỉnh sửa của anh cũng rất nhanh, chủ yếu là vì luận văn của Lâm Tất Tất đã hoàn thành rồi, chỉ còn lại một vài công việc râu ria thôi.
“Vậy anh làm ở đây đi? Em muốn ở cùng anh.” Lâm Tất Tất ôm eo Triệu Thanh Nhượng, cô cũng dán mặt lên rõ anh: “Không muốn để anh đi.”
“Nhưng nếu em ở bên anh, anh không thể nào tập trung chỉnh luận văn được.” Triệu Thanh Nhượng hôn lên trán cô một cái: “Ngoan, em ngủ trước đi, anh chỉnh xong rồi quay lại với em được không?”
“Được.” Lâm Tất Tất thẳng người, hôn lại lên môi anh một cái.
Cô nhìn vào chỗ rách da đó của Triệu Thanh Nhượng, tìm cái gương trang điểm nhỏ trong tủ đầu giường đưa cho anh, cười nói hai ngày này không thể hôn, bởi vì chỗ rách da đó sắp sưng rồi.
Triệu Thanh Nhượng nhìn một cái, đúng là hơi sưng.
“Thế anh càng phải đi, nếu không anh lại không nhịn không nổi mà hôn em tiếp.”
Lâm Tất Tất xấu hổ vùi vào chăn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
*
Triệu Thanh Nhượng tập trung tinh thần vào công việc nên hiệu suất rất cao, đảm bảo đúng mười hai giờ.
Anh bỏ mắt kính xuống, xoa xoa sống mũi. Trong phòng ngủ có ánh sáng mờ mờ của đèn bàn còn Lâm Tất Tất đang say giấc nồng, trên tủ đầu giường có kem dưỡng mắt cô dùng vẫn còn chưa cất vào tủ trang điểm.
Triệu Thanh Nhượng bỏ kem dưỡng mắt vào hộp đặt trở lại bàn trang điểm, sẵn tiện sắp xếp theo loại và kích thước to nhỏ giúp cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thất Thất, Thất Thất.”
“Hả?” Lâm Tất Tất mê man đáp.
Triệu Thanh Nhượng xoa má Lâm Tất Tất: “Tới giờ thay băng vệ sinh rồi.”
Lâm Tất Tất:???
Anh không có việc gì chứ, anh không có việc gì chứ, anh không có việc gì chứ?
“Không cần thay.”
Triệu Thanh Nhượng chỉ đồng hồ trên đầu giường: “Đã mười hai giờ không ba phút rồi, hơn hai tiếng rồi đó.”
“Thì sao?”
“Thì… nên thay đi…” Lâm Tất Tất nhìn Triệu Thanh Nhượng như nhìn một đứa ngốc, bản thân anh cũng không chắc chắn, chẳng lẽ Baidu lừa anh?
“Có một thứ gọi là băng vệ sinh siêu thấm, chỉ cần nó không tràn, thì có thể dùng cả đêm.”
Ôi, khó có được anh còn nhớ giúp cô chuyện thay băng cho bà dì, cô không nên gắt ngủ.
“Vất vả cho anh quá, đã muộn thế này rồi.”
“Mới mười hai giờ, đối với anh mà nói thì vẫn còn rất sớm.”
Lâm Tất Tất âu sầu nói: “Ngày nào anh cũng thức khuya như vậy, em lo anh sẽ bị rụng tóc mất.”
Triệu Thanh Nhượng:...
Anh cầm lược trên bàn trang điểm, kéo tóc dính trên lược ra giơ lên trước mặt Lâm Tất Tất: “Trước hết thì em nên lo lắng cho mình đi.”
Lâm Tất Tất:...
“Đây là quá trình trao đổi chất bình thường, em không có khả năng bị hói nhưng tỷ lệ đàn ông bị hói cao hơn phụ nữ rất nhiều.”
Nhìn cô tức giận như vậy, Triệu Thanh Nhượng cảm thấy rất đáng yêu, anh véo mặt cô một chút.
“Làm gì thế!”
“Ngủ.” Anh tắt đèn, chui vào trong chăn.
Vào mùa hè mà chỉnh điều hoà 25 độ và đắp chăn thì là đúng bài, hai người ôm nhau cũng không nóng.
Lâm Tất Tất làm ổ trong lòng Triệu Thanh Nhượng, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Phòng ngủ phụ bên cạnh có giường rộng rãi mà không ai thèm ngó ngàng tới nó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro