Rời đi
2024-11-22 13:33:46
Gió thu lùa vào tiền sảnh, mang theo hơi lạnh se sắt. Cả căn phòng bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Lời nói vừa rồi như sét đánh ngang tai, Dư Noãn Tâm khựng người nhìn Dư Tư Niên bằng ánh mắt không thể tin được. Cả người nàng run rẩy, đôi môi mím chặt, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Phụ thân... Người tuyệt tình vậy sao?" Giọng nàng nghẹn lại, "Con chỉ muốn lấy người con yêu thôi mà..."
Dư Tư Niên nhìn nàng, lòng cũng quặn đau như bị ai đó dùng ngàn vạn mũi dao đâm vào, rút lấy máu thịt của mình. Ông thở dài một hơi, giọng nói trầm xuống, từng câu, từng chữ như khắc vào không khí:
"Con gái lớn rồi... Không nghe theo lời phụ mẫu nữa."
"Sẽ chẳng có hôn lễ nào ở đây hết... Ta sẽ xem như không có đứa con như con..."
"Con muốn lấy ai thì lấy, muốn đi với ai thì đi..."
Dứt lời, Dư Tư Niên lạnh lùng hất tay áo, vẻ mặt không hề dao động. Ông đi đến bên cạnh Lương Tiêu Hà, đỡ bà dậy rồi cùng nhau rời đi.
"Phụ Thân... mẫu thân..." Dư Noãn Tâm nghẹn giọng gọi họ. Nhưng tiếng bước chân cứ xa dần, họ không hề ngoảnh đầu nhìn lại. Nàng ngã quỵ xuống đất, nước mắt tuôn trào. Tiếng khóc nức nở vang vọng khắp tiền sảnh.
Thẩm Trọng Cẩn từ trên cao, đáy mắt nhìn nàng thâm trầm, ảm đạm, rồi hắn cũng chầm chậm ngồi xuống, ôm nàng vào lòng, miễn cưỡng dỗ dành:
"Đừng khóc... Họ chỉ nhất thời giận nàng thôi... Đợi qua một thời gian nữa chúng ta lại về thăm họ... Lúc đó có lẽ họ đã nguôi ngoai phần nào..."
Dư Noãn Tâm ngước nhìn Thẩm Trọng Cẩn, đôi mắt nàng đẫm lệ. Cả thế giới của nàng lúc này dường như chỉ còn lại người nam nhân trước mặt. Nàng gục đầu vào ngực hắn, nước mắt tuôn trào. "Trọng Cẩn... Họ không cần ta nữa rồi..." Giọng nói nghẹn ngào của nàng bất kì ai nghe thấy cũng như dao cứa vào lòng, nhưng lọt vào tai Thẩm Trọng Cẩn lại như gió thoảng, mờ nhạt, vô vị.
***
Cánh cửa sau Vương phủ khép hờ, để lộ ra một khoảng sân rộng, vắng lặng. Ánh nắng chiều tà chiếu xiên qua những tán cây cổ thụ, tạo nên những vệt sáng tối đan xen. Dư Noãn Tâm đứng đó, đôi mắt dõi theo con đường nhỏ dẫn vào phủ. Nàng mong chờ từng bước chân, từng tiếng nói, nhưng tất cả những gì nàng nhận được chỉ là sự im lặng. "A Man, họ... họ sẽ không đến tiễn ta đúng không?" Giọng nàng run rẩy hỏi.
"Quận chúa..." A Man nhìn nàng, ánh mắt đầy xót xa, nghẹn lòng không biết phải trả lời như thế nào. Nàng thân là một hạ nhân chỉ có thể tuyệt đối trung thành, phục tùng mệnh lệnh của chủ tử, chủ tử đi đâu thì nàng sẽ theo đó. Nhưng lần này, nàng cảm thấy, quận chúa của mình đã đi vào con đường mà phía trước là vực sâu thăm thẳm, không biết còn có thể tìm thấy lối về hay không? A Man không thể làm gì, cũng không có tư cách để khuyên răn, nàng chỉ có thể từ bỏ tất cả, đi theo hầu hạ, bảo vệ quận chúa của mình đến hơi thở cuối cùng.
Thẩm Trọng Cẩn tựa vào thân xe ngựa, đôi mắt luôn dõi theo từng cử chỉ, hành động của Dư Noãn Tâm. Hắn cảm thấy hôm nay bản thân cũng thật kiên nhẫn, có thể chờ đợi một người lâu như vậy. Nhưng biết sao được, nàng ta là con cờ quyết định, có thể chiếu tướng nên hắn nâng niu, dỗ dành một chút cũng chẳng sao.
Thẩm Trọng Cẩn mỉm cười nửa miệng, bước đến bên cạnh, khoanh tay ôm lấy vai nàng, giọng điệu vừa dịu dàng vừa có chút thúc giục:
"Đi thôi, nàng. Trời sắp tối rồi."
Đoàn xe ngựa khắc hình chim ưng oai vệ, miệng ngậm hoa uyên hương, từ từ lăn bánh rời khỏi kinh thành Đại Yến, tiếng bánh xe lạo xạo trên con đường lát đá, hòa cùng tiếng gió thổi vi vu chiều muộn đột nhiên làm cho người ta cảm thấy vừa hiu hắt vừa ảm đạm.
Dư Noãn Tâm tựa đầu ra vào khung cửa sổ, ngoái mắt nhìn Hoàng thành tráng lệ mỗi lúc một xa dần... Sông sâu, núi cao, đường dài vạn dặm, lần này ra đi cũng không biết khi nào mới có thể trở lại. Nước mắt lăn dài trên má, hòa vào những hạt mưa thu lất phất. Nàng nghẹn ngào nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phụ thân, Mẫu Thân... Noãn Noãn đi đây... Con sẽ về thăm mọi người mà!"
"Phụ thân... Người tuyệt tình vậy sao?" Giọng nàng nghẹn lại, "Con chỉ muốn lấy người con yêu thôi mà..."
Dư Tư Niên nhìn nàng, lòng cũng quặn đau như bị ai đó dùng ngàn vạn mũi dao đâm vào, rút lấy máu thịt của mình. Ông thở dài một hơi, giọng nói trầm xuống, từng câu, từng chữ như khắc vào không khí:
"Con gái lớn rồi... Không nghe theo lời phụ mẫu nữa."
"Sẽ chẳng có hôn lễ nào ở đây hết... Ta sẽ xem như không có đứa con như con..."
"Con muốn lấy ai thì lấy, muốn đi với ai thì đi..."
Dứt lời, Dư Tư Niên lạnh lùng hất tay áo, vẻ mặt không hề dao động. Ông đi đến bên cạnh Lương Tiêu Hà, đỡ bà dậy rồi cùng nhau rời đi.
"Phụ Thân... mẫu thân..." Dư Noãn Tâm nghẹn giọng gọi họ. Nhưng tiếng bước chân cứ xa dần, họ không hề ngoảnh đầu nhìn lại. Nàng ngã quỵ xuống đất, nước mắt tuôn trào. Tiếng khóc nức nở vang vọng khắp tiền sảnh.
Thẩm Trọng Cẩn từ trên cao, đáy mắt nhìn nàng thâm trầm, ảm đạm, rồi hắn cũng chầm chậm ngồi xuống, ôm nàng vào lòng, miễn cưỡng dỗ dành:
"Đừng khóc... Họ chỉ nhất thời giận nàng thôi... Đợi qua một thời gian nữa chúng ta lại về thăm họ... Lúc đó có lẽ họ đã nguôi ngoai phần nào..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dư Noãn Tâm ngước nhìn Thẩm Trọng Cẩn, đôi mắt nàng đẫm lệ. Cả thế giới của nàng lúc này dường như chỉ còn lại người nam nhân trước mặt. Nàng gục đầu vào ngực hắn, nước mắt tuôn trào. "Trọng Cẩn... Họ không cần ta nữa rồi..." Giọng nói nghẹn ngào của nàng bất kì ai nghe thấy cũng như dao cứa vào lòng, nhưng lọt vào tai Thẩm Trọng Cẩn lại như gió thoảng, mờ nhạt, vô vị.
***
Cánh cửa sau Vương phủ khép hờ, để lộ ra một khoảng sân rộng, vắng lặng. Ánh nắng chiều tà chiếu xiên qua những tán cây cổ thụ, tạo nên những vệt sáng tối đan xen. Dư Noãn Tâm đứng đó, đôi mắt dõi theo con đường nhỏ dẫn vào phủ. Nàng mong chờ từng bước chân, từng tiếng nói, nhưng tất cả những gì nàng nhận được chỉ là sự im lặng. "A Man, họ... họ sẽ không đến tiễn ta đúng không?" Giọng nàng run rẩy hỏi.
"Quận chúa..." A Man nhìn nàng, ánh mắt đầy xót xa, nghẹn lòng không biết phải trả lời như thế nào. Nàng thân là một hạ nhân chỉ có thể tuyệt đối trung thành, phục tùng mệnh lệnh của chủ tử, chủ tử đi đâu thì nàng sẽ theo đó. Nhưng lần này, nàng cảm thấy, quận chúa của mình đã đi vào con đường mà phía trước là vực sâu thăm thẳm, không biết còn có thể tìm thấy lối về hay không? A Man không thể làm gì, cũng không có tư cách để khuyên răn, nàng chỉ có thể từ bỏ tất cả, đi theo hầu hạ, bảo vệ quận chúa của mình đến hơi thở cuối cùng.
Thẩm Trọng Cẩn tựa vào thân xe ngựa, đôi mắt luôn dõi theo từng cử chỉ, hành động của Dư Noãn Tâm. Hắn cảm thấy hôm nay bản thân cũng thật kiên nhẫn, có thể chờ đợi một người lâu như vậy. Nhưng biết sao được, nàng ta là con cờ quyết định, có thể chiếu tướng nên hắn nâng niu, dỗ dành một chút cũng chẳng sao.
Thẩm Trọng Cẩn mỉm cười nửa miệng, bước đến bên cạnh, khoanh tay ôm lấy vai nàng, giọng điệu vừa dịu dàng vừa có chút thúc giục:
"Đi thôi, nàng. Trời sắp tối rồi."
Đoàn xe ngựa khắc hình chim ưng oai vệ, miệng ngậm hoa uyên hương, từ từ lăn bánh rời khỏi kinh thành Đại Yến, tiếng bánh xe lạo xạo trên con đường lát đá, hòa cùng tiếng gió thổi vi vu chiều muộn đột nhiên làm cho người ta cảm thấy vừa hiu hắt vừa ảm đạm.
Dư Noãn Tâm tựa đầu ra vào khung cửa sổ, ngoái mắt nhìn Hoàng thành tráng lệ mỗi lúc một xa dần... Sông sâu, núi cao, đường dài vạn dặm, lần này ra đi cũng không biết khi nào mới có thể trở lại. Nước mắt lăn dài trên má, hòa vào những hạt mưa thu lất phất. Nàng nghẹn ngào nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phụ thân, Mẫu Thân... Noãn Noãn đi đây... Con sẽ về thăm mọi người mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro