Trốn nhà
2024-11-22 13:33:46
Dư Noãn Tâm bị doạ giật mình, tim đập thình thịch như trống trận. Trong nhà, nàng sợ nhất chính là giọng nói với ngữ khí lạnh băng này, mỗi khi nghe thấy nó nàng biết chắc mình sắp ăn một trận đòn không nát mông thì cũng nát tay.
Dư Noãn Tâm căng thẳng quay đầu, lắp bắp gọi: "Mẫu... Mẫu thân..."
Cánh cửa sảnh chính mở ra, Lương Tiêu Hà sải bước đi vào với vẻ mặt giận dữ, Thôi ma ma bên cạnh bà còn cầm theo một cây thước dài năm tấc. Dư Tư Niên thấy máu trong người như đông lại. Lo lắng cho Dư Noãn Tâm, ông vội vàng tiến đến, cố gắng làm dịu tình hình, cầu tình cho con gái:
"Phu nhân... Nàng bình tĩnh... Con còn nhỏ, nói từ từ thì con sẽ nghe thôi."
"16 tuổi là còn nhỏ sao?" Lương Tiêu Hà lườm Dư Tư Niên, cơn giận bà bùng lên, từ con tới cha đều không thoát nổi, bà quát lớn: "Là chàng đã nuông chiều nó thành ra thế này đấy."
Dư Tư Niên cứng họng, nuốt khan mấy ngụm nước bọt, ánh mắt đảo qua đảo lại. Không dám nhìn thẳng vào ánh mắt giận dữ của phu nhân mình.
Lương Tiêu Hà thấy trượng phu chỉ biết nuông chiều con gái này đã chịu yên phận, mới liếc mắt nhìn sang Dư Noãn Tâm, từ từ bước về phía nàng, đôi mắt nheo lại.
Dư Noãn Tâm cảm nhận được sự nguy hiểm, vội vàng lui về sau mấy bước. "Dư Noãn Tâm!" bà quát lên, "Mau xoè tay ra đây!"
Dư Noãn Tâm giật bắn mình, ngước mắt cầu cứu phụ thân, nhưng trước sự giận dữ của Lương Tiêu Hà, Dư Tư Niên cũng đành chịu thua, không đành lòng quay mặt đi, âm thầm cầu nguyện cho con gái.
Chát... Chát
Chiếc thước dài trong tay Lương Tiêu Hà cứ nâng lên rồi hạ xuống, liên tục khẽ lên bàn tay non mềm của Dư Noãn Tâm.
"Ah... Hức..." Dư Noãn Tâm đau đến nhăn mặt. nàng cắn răng, uất ức nhưng không muốn khóc lớn... Nàng vẫn cho rằng mình không sai, cho rằng cách đánh giá người khác của phụ mẫu nàng quá cực đoan, quá phiến diện.
***
Canh ba, Dư Noãn Tâm lén trốn khỏi Thụy Vương Phủ, một mạch chạy thẳng tới trà lâu Giang Kiêu. Sau trận đòn ngày hôm nay, mẫu thân đã phạt nàng cấm túc một tháng, nếu nàng còn không đi gặp Thẩm Trọng Cẩn, nàng sợ mình sẽ không còn cơ hội nữa... Sẽ giống như những gì Thẩm Trọng Cẩn nói... Chính là bèo nước gặp nhau!
Đêm tối, Dư Noãn Tâm đứng cách trà lâu Giang Kiêu mười bước chân, nhìn thấy những chiếc xe hàng khắc trên thân ký hiệu hình chim ưng ngậm lấy cành hoa uyên hương lần lượt rời khỏi trà lâu khiến trái tim nàng hẫng đi một nhịp, nàng từng nhìn thấy ký hiệu đó trên rương đồ trong phòng Thẩm Trọng Cẩn... Chẳng lẽ huynh ấy đã đi rồi sao?
Ánh mắt Dư Noãn Tâm đảo nhanh, tìm kiếm bóng dáng người mình cần gặp. Cuối cùng, ánh mắt nàng cũng như bắt được vì sao sáng, nàng nhìn thấy Thẩm Trọng Cẩn từ trong ánh đèn mờ ảo của trà lâu bước ra, không chút do dự, nàng lao đến trước mặt hắn, giọng nói gấp gáp xen lẫn lo lắng hỏi:
"Huynh tính đi đâu?"
"Quận chúa..." Thẩm Trọng Cẩn cũng bị nàng làm cho chấn kinh, không nghĩ đêm khuya thế này, Dư Noãn Tâm lại chạy ra tận đây tìm hắn, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng, hỏi, "Sao giờ này người lại ra đây?"
Dư Noãn Tâm phớt lờ câu hỏi của Thẩm Trọng Cẩn, ánh mắt đầy thất vọng nhìn thẳng người nam nhân trước mặt, giọng nói có mấy phần giận dữ xen lẫn thất vọng:
"Ta đã nói huynh chờ ta rồi mà..."
Thẩm Trọng Cẩn thâm trầm nhìn Dư Noãn Tâm, tâm tư hắn trước giờ sâu như hồ bể, lúc này lại có chút gợn sóng nhớ đến quá khứ đáng hận của mình. Một hồi lâu, hắn mới thu lại ánh mắt đang nhìn nàng, thở dài nói:
"Quận chúa... Người thân phận cao quý, có những chuyện không thể theo ý mình được..."
Dứt lời, Thẩm Trọng Cẩn quay lưng rời đi, hắn đến xe ngựa của mình, vén rèm muốn bước lên, nhưng cánh tay đã bị Dư Noãn Tâm kéo lại.
"Huynh đứng lại... Ah..." Giọng nàng khản đặc, bàn tay nắm lấy tay áo hắn run rẩy. Vết thương trên tay lại đau nhói, khiến nàng nhăn mặt kêu lên một tiếng.
Thẩm Trọng Cẩn giật mình quay lại, ánh mắt đảo qua bàn tay run rẩy đang nắm lấy tay áo mình. Bất giác hắn vươn tay giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, xoè ra trước mặt mình, nương theo ánh đèn yếu ớt của trà lâu, cẩn thận xem xét. Khi nhìn thấy những vết thương chi chít trên bàn tay non mềm của thiếu nữ, hắn cau mày, trầm giọng hỏi:
"Người làm sao vậy?"
Dư Noãn Tâm ngước mắt nhìn hắn, nàng ủy khuất trả lời:
"Mẫu thân ta đánh đó... Phụ thân cũng không bênh ta... Họ đều nói ta làm loạn... Nói huynh không phải người tốt..."
Dư Noãn Tâm căng thẳng quay đầu, lắp bắp gọi: "Mẫu... Mẫu thân..."
Cánh cửa sảnh chính mở ra, Lương Tiêu Hà sải bước đi vào với vẻ mặt giận dữ, Thôi ma ma bên cạnh bà còn cầm theo một cây thước dài năm tấc. Dư Tư Niên thấy máu trong người như đông lại. Lo lắng cho Dư Noãn Tâm, ông vội vàng tiến đến, cố gắng làm dịu tình hình, cầu tình cho con gái:
"Phu nhân... Nàng bình tĩnh... Con còn nhỏ, nói từ từ thì con sẽ nghe thôi."
"16 tuổi là còn nhỏ sao?" Lương Tiêu Hà lườm Dư Tư Niên, cơn giận bà bùng lên, từ con tới cha đều không thoát nổi, bà quát lớn: "Là chàng đã nuông chiều nó thành ra thế này đấy."
Dư Tư Niên cứng họng, nuốt khan mấy ngụm nước bọt, ánh mắt đảo qua đảo lại. Không dám nhìn thẳng vào ánh mắt giận dữ của phu nhân mình.
Lương Tiêu Hà thấy trượng phu chỉ biết nuông chiều con gái này đã chịu yên phận, mới liếc mắt nhìn sang Dư Noãn Tâm, từ từ bước về phía nàng, đôi mắt nheo lại.
Dư Noãn Tâm cảm nhận được sự nguy hiểm, vội vàng lui về sau mấy bước. "Dư Noãn Tâm!" bà quát lên, "Mau xoè tay ra đây!"
Dư Noãn Tâm giật bắn mình, ngước mắt cầu cứu phụ thân, nhưng trước sự giận dữ của Lương Tiêu Hà, Dư Tư Niên cũng đành chịu thua, không đành lòng quay mặt đi, âm thầm cầu nguyện cho con gái.
Chát... Chát
Chiếc thước dài trong tay Lương Tiêu Hà cứ nâng lên rồi hạ xuống, liên tục khẽ lên bàn tay non mềm của Dư Noãn Tâm.
"Ah... Hức..." Dư Noãn Tâm đau đến nhăn mặt. nàng cắn răng, uất ức nhưng không muốn khóc lớn... Nàng vẫn cho rằng mình không sai, cho rằng cách đánh giá người khác của phụ mẫu nàng quá cực đoan, quá phiến diện.
***
Canh ba, Dư Noãn Tâm lén trốn khỏi Thụy Vương Phủ, một mạch chạy thẳng tới trà lâu Giang Kiêu. Sau trận đòn ngày hôm nay, mẫu thân đã phạt nàng cấm túc một tháng, nếu nàng còn không đi gặp Thẩm Trọng Cẩn, nàng sợ mình sẽ không còn cơ hội nữa... Sẽ giống như những gì Thẩm Trọng Cẩn nói... Chính là bèo nước gặp nhau!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm tối, Dư Noãn Tâm đứng cách trà lâu Giang Kiêu mười bước chân, nhìn thấy những chiếc xe hàng khắc trên thân ký hiệu hình chim ưng ngậm lấy cành hoa uyên hương lần lượt rời khỏi trà lâu khiến trái tim nàng hẫng đi một nhịp, nàng từng nhìn thấy ký hiệu đó trên rương đồ trong phòng Thẩm Trọng Cẩn... Chẳng lẽ huynh ấy đã đi rồi sao?
Ánh mắt Dư Noãn Tâm đảo nhanh, tìm kiếm bóng dáng người mình cần gặp. Cuối cùng, ánh mắt nàng cũng như bắt được vì sao sáng, nàng nhìn thấy Thẩm Trọng Cẩn từ trong ánh đèn mờ ảo của trà lâu bước ra, không chút do dự, nàng lao đến trước mặt hắn, giọng nói gấp gáp xen lẫn lo lắng hỏi:
"Huynh tính đi đâu?"
"Quận chúa..." Thẩm Trọng Cẩn cũng bị nàng làm cho chấn kinh, không nghĩ đêm khuya thế này, Dư Noãn Tâm lại chạy ra tận đây tìm hắn, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng, hỏi, "Sao giờ này người lại ra đây?"
Dư Noãn Tâm phớt lờ câu hỏi của Thẩm Trọng Cẩn, ánh mắt đầy thất vọng nhìn thẳng người nam nhân trước mặt, giọng nói có mấy phần giận dữ xen lẫn thất vọng:
"Ta đã nói huynh chờ ta rồi mà..."
Thẩm Trọng Cẩn thâm trầm nhìn Dư Noãn Tâm, tâm tư hắn trước giờ sâu như hồ bể, lúc này lại có chút gợn sóng nhớ đến quá khứ đáng hận của mình. Một hồi lâu, hắn mới thu lại ánh mắt đang nhìn nàng, thở dài nói:
"Quận chúa... Người thân phận cao quý, có những chuyện không thể theo ý mình được..."
Dứt lời, Thẩm Trọng Cẩn quay lưng rời đi, hắn đến xe ngựa của mình, vén rèm muốn bước lên, nhưng cánh tay đã bị Dư Noãn Tâm kéo lại.
"Huynh đứng lại... Ah..." Giọng nàng khản đặc, bàn tay nắm lấy tay áo hắn run rẩy. Vết thương trên tay lại đau nhói, khiến nàng nhăn mặt kêu lên một tiếng.
Thẩm Trọng Cẩn giật mình quay lại, ánh mắt đảo qua bàn tay run rẩy đang nắm lấy tay áo mình. Bất giác hắn vươn tay giữ lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, xoè ra trước mặt mình, nương theo ánh đèn yếu ớt của trà lâu, cẩn thận xem xét. Khi nhìn thấy những vết thương chi chít trên bàn tay non mềm của thiếu nữ, hắn cau mày, trầm giọng hỏi:
"Người làm sao vậy?"
Dư Noãn Tâm ngước mắt nhìn hắn, nàng ủy khuất trả lời:
"Mẫu thân ta đánh đó... Phụ thân cũng không bênh ta... Họ đều nói ta làm loạn... Nói huynh không phải người tốt..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro