Anh Em Cự Cãi
222009
2024-07-12 18:10:51
Nguyễn Ái Ngọc vừa nói dứt câu thì từ trong góc khuất lúc nãy, cô gái kia lại đi ra gương mặt buồn rầu cúi người cầm lấy hộp quà đã bị đá tang nát kia.
Còn chưa kịp mơ thêm một chút gì thì Nguyễn Ái Ngọc đã nghe thấy tiếng ồn ào mà tỉnh dậy thoát khỏi giấc mơ ban nãy.
“Cậu phải giải quyết được chứ, có một chút như vậy cũng không giải quyết được thì làm gì nữa mau từ chức luôn cho tôi, ngày mai tôi không muốn thấy cậu xuất hiện trong công ty nữa nghe rõ chưa.”
“Anh hai chị dâu tỉnh rồi này.”
Nguyễn Ái Ngọc vừa tỉnh thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện cọc cằn lớn tiếng của Bách Lý Tuyên, Bách Tiêu Tiêu đang canh Nguyễn Ái Ngọc thấy cô tỉnh thì mừng rỡ quay qua báo với Bách Lý Tuyên.
Bách Lý Tuyên nghe vậy thì cũng tắt máy rồi đi đến, Nguyễn Ái Ngọc nghe ồn ào giọng mệt mỏi lên tiếng hỏi Bách Tiêu Tiêu đang ngồi bên cạnh.
“Chuyện gì mà ồn vậy?”
“Không có gì đâu ạ chỉ là anh Bách Lý Tuyên nói chuyện điện thoại hơi lớn tiếng thôi, chị cảm thấy trong người như thế nào rồi ạ, ổn hơn tí nào chưa, chị do suy nghĩ nhiều quá nên mới nhức đầu rồi ngất xỉu đó.”
/Ông chú già đó lúc nào cũng ồn ào, muốn gây ấn tượng cũng đâu cần làm đến mức đó./
Nói thầm xong thì Nguyễn Ái Ngọc lòm còm ngồi lên, Bách Tiêu Tiêu thấy vậy thì cũng đưa tay ra đỡ lấy cô ngồi thẳng dậy.
“Em không cần lo cho chị như thế đâu, chị ngất một tí thì sẽ tỉnh dậy thôi phiền đến em quá rồi.”
Nguyễn Ái Ngọc vừa dứt câu thì Bách Lý Tuyên đã khoanh tay mặt vô cảm lạnh lùng nhìn cô rồi nói.
“Nếu biết bản thân phiền đến như vậy thì đừng có mà xỉu lên xỉu xuống yếu xìu như vậy, người ta còn biết bao nhiêu là việc không thấy bản thân mình là gánh nặng hay sao hả?”
Bách Lý Tuyên vừa nói xong thì Bách Tiêu Tiêu là ngước mắt lên liếc anh một cái muốn ăn tươi nuốt sống, người em gái thường ngày nghe lời anh trai thế nào thì khi có chị dâu thì chị dâu luôn là ưu tiên trên hàng đầu.
“Ca, anh đừng tưởng anh là anh của em thì em sẽ hiền lành với anh nha, anh nghĩ sao chị dâu bị như vậy anh còn nói những lời đó nữa hả, còn nữa nha chị dâu bị thế này đều là tại vì anh hết đó ca ca yêu dấu của em à.”
“Còn nữa nha em biết là anh hai muốn ly hôn từ lâu rồi cái này em không cổ vũ những nếu được thì hai người ly hôn càng sớm, càng tốt đi, em mà là vợ của anh hai thì em ly hôn từ đời kiếp trước rồi chứ không phải nhẫn nhịn như chị Nguyễn Ái Ngọc ở với anh hai, đến hai ba năm đâu sống như vậy thật sự em không sống nổi một chút nào hết.”
“Riết thật sự anh không biết em là em ruột của anh hay em là em ruột của cô ta luôn đó anh mình thì không binh, cứ suốt ngày binh người ngoài thôi anh nuôi em từ bé đến lớn mà tới bây giờ có cô ta là em phủi sạch hết.”
“Ca anh thôi đi anh lớn rồi đâu phải con nít mà so đo như vậy, với lại em nói cho anh biết nếu bây giờ em là em của anh thì em vẫn sẽ đứng về phe của chị dâu.”
“Còn nếu em là em của chị dâu, thì vẫn mãi mãi bên phe của chị dâu thôi, ai biểu anh tồi thì chịu sao nổi, mẹ sinh ra hai đứa một người thì hiền lành chung thủy như em lại có anh trai không biết thương vợ như vậy, còn nữa nha nếu cho em đầu thai lại thì em sẽ lựa chọn là em của chị dâu.”
Bách Lý Tuyên và Bách Tiêu Tiêu cứ cãi nhau qua cãi nhau lại mấy chục hiệp, không biết mệt nhưng cũng chẳng có hồi kết, Nguyễn Ái Ngọc nghe cũng nhức đầu nên cố nói lớn hơn áp lại tiếng của hai người họ.
“Khoan, cho can đi hai người dừng lại một lát có được không, người bệnh là tôi mà... đi thăm bệnh chứ đâu phải đi chợ mà ồn ào vậy, cứ cãi qua cãi lại suốt hai người cũng đâu còn nhỏ đâu phải ý thức được ở đây là chỗ nào chứ.”
“Còn nữa nha muốn cãi lộn thì làm ơn ra bên ngoài của bệnh viện đó, hay là về nhà đó muốn cãi gì thì cãi còn ở đây là thăm người bệnh, xin nhắc lại là thăm người bệnh đó nghe rõ chưa làm ơn yên lặng giùm cái đi.”
Nguyễn Ái Ngọc vừa la lên chửi hai người Bách Lý Tuyên và Bách Tiêu Tiêu một trận thì cả hai cùng lúc im lặng như nhau, nhưng hai người vẫn nhìn nhau với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Khi liếc qua nhìn Nguyễn Ái Ngọc, thì thấy cô nhìn hai người với ánh mắt hung hăn thì hai người mới dừng lại, Bách Lý Tuyên thì đi ra ban công để hóng gió còn Bách Tiêu Tiêu thì quay qua nói chuyện với Nguyễn Ái Ngọc.
“Xin lỗi chị dâu đáng lẽ đến thăm chị mà lại làm ồn như vậy cho em xin lỗi với thay mặt anh hai xin lỗi chị luôn nha.”
“Không sao đâu à mà khi nào chị được xuất viện vậy ở trong viện quài ngột ngạt quá.”
“Theo bác sĩ nói thì ngày mai nếu khám không có gì thì chị có thể xuất viện được rồi ạ nhưng hằng tháng phải đến kiểm tra khi nào ổn định thì mới ngưng ạ.”
Còn chưa kịp mơ thêm một chút gì thì Nguyễn Ái Ngọc đã nghe thấy tiếng ồn ào mà tỉnh dậy thoát khỏi giấc mơ ban nãy.
“Cậu phải giải quyết được chứ, có một chút như vậy cũng không giải quyết được thì làm gì nữa mau từ chức luôn cho tôi, ngày mai tôi không muốn thấy cậu xuất hiện trong công ty nữa nghe rõ chưa.”
“Anh hai chị dâu tỉnh rồi này.”
Nguyễn Ái Ngọc vừa tỉnh thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện cọc cằn lớn tiếng của Bách Lý Tuyên, Bách Tiêu Tiêu đang canh Nguyễn Ái Ngọc thấy cô tỉnh thì mừng rỡ quay qua báo với Bách Lý Tuyên.
Bách Lý Tuyên nghe vậy thì cũng tắt máy rồi đi đến, Nguyễn Ái Ngọc nghe ồn ào giọng mệt mỏi lên tiếng hỏi Bách Tiêu Tiêu đang ngồi bên cạnh.
“Chuyện gì mà ồn vậy?”
“Không có gì đâu ạ chỉ là anh Bách Lý Tuyên nói chuyện điện thoại hơi lớn tiếng thôi, chị cảm thấy trong người như thế nào rồi ạ, ổn hơn tí nào chưa, chị do suy nghĩ nhiều quá nên mới nhức đầu rồi ngất xỉu đó.”
/Ông chú già đó lúc nào cũng ồn ào, muốn gây ấn tượng cũng đâu cần làm đến mức đó./
Nói thầm xong thì Nguyễn Ái Ngọc lòm còm ngồi lên, Bách Tiêu Tiêu thấy vậy thì cũng đưa tay ra đỡ lấy cô ngồi thẳng dậy.
“Em không cần lo cho chị như thế đâu, chị ngất một tí thì sẽ tỉnh dậy thôi phiền đến em quá rồi.”
Nguyễn Ái Ngọc vừa dứt câu thì Bách Lý Tuyên đã khoanh tay mặt vô cảm lạnh lùng nhìn cô rồi nói.
“Nếu biết bản thân phiền đến như vậy thì đừng có mà xỉu lên xỉu xuống yếu xìu như vậy, người ta còn biết bao nhiêu là việc không thấy bản thân mình là gánh nặng hay sao hả?”
Bách Lý Tuyên vừa nói xong thì Bách Tiêu Tiêu là ngước mắt lên liếc anh một cái muốn ăn tươi nuốt sống, người em gái thường ngày nghe lời anh trai thế nào thì khi có chị dâu thì chị dâu luôn là ưu tiên trên hàng đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ca, anh đừng tưởng anh là anh của em thì em sẽ hiền lành với anh nha, anh nghĩ sao chị dâu bị như vậy anh còn nói những lời đó nữa hả, còn nữa nha chị dâu bị thế này đều là tại vì anh hết đó ca ca yêu dấu của em à.”
“Còn nữa nha em biết là anh hai muốn ly hôn từ lâu rồi cái này em không cổ vũ những nếu được thì hai người ly hôn càng sớm, càng tốt đi, em mà là vợ của anh hai thì em ly hôn từ đời kiếp trước rồi chứ không phải nhẫn nhịn như chị Nguyễn Ái Ngọc ở với anh hai, đến hai ba năm đâu sống như vậy thật sự em không sống nổi một chút nào hết.”
“Riết thật sự anh không biết em là em ruột của anh hay em là em ruột của cô ta luôn đó anh mình thì không binh, cứ suốt ngày binh người ngoài thôi anh nuôi em từ bé đến lớn mà tới bây giờ có cô ta là em phủi sạch hết.”
“Ca anh thôi đi anh lớn rồi đâu phải con nít mà so đo như vậy, với lại em nói cho anh biết nếu bây giờ em là em của anh thì em vẫn sẽ đứng về phe của chị dâu.”
“Còn nếu em là em của chị dâu, thì vẫn mãi mãi bên phe của chị dâu thôi, ai biểu anh tồi thì chịu sao nổi, mẹ sinh ra hai đứa một người thì hiền lành chung thủy như em lại có anh trai không biết thương vợ như vậy, còn nữa nha nếu cho em đầu thai lại thì em sẽ lựa chọn là em của chị dâu.”
Bách Lý Tuyên và Bách Tiêu Tiêu cứ cãi nhau qua cãi nhau lại mấy chục hiệp, không biết mệt nhưng cũng chẳng có hồi kết, Nguyễn Ái Ngọc nghe cũng nhức đầu nên cố nói lớn hơn áp lại tiếng của hai người họ.
“Khoan, cho can đi hai người dừng lại một lát có được không, người bệnh là tôi mà... đi thăm bệnh chứ đâu phải đi chợ mà ồn ào vậy, cứ cãi qua cãi lại suốt hai người cũng đâu còn nhỏ đâu phải ý thức được ở đây là chỗ nào chứ.”
“Còn nữa nha muốn cãi lộn thì làm ơn ra bên ngoài của bệnh viện đó, hay là về nhà đó muốn cãi gì thì cãi còn ở đây là thăm người bệnh, xin nhắc lại là thăm người bệnh đó nghe rõ chưa làm ơn yên lặng giùm cái đi.”
Nguyễn Ái Ngọc vừa la lên chửi hai người Bách Lý Tuyên và Bách Tiêu Tiêu một trận thì cả hai cùng lúc im lặng như nhau, nhưng hai người vẫn nhìn nhau với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Khi liếc qua nhìn Nguyễn Ái Ngọc, thì thấy cô nhìn hai người với ánh mắt hung hăn thì hai người mới dừng lại, Bách Lý Tuyên thì đi ra ban công để hóng gió còn Bách Tiêu Tiêu thì quay qua nói chuyện với Nguyễn Ái Ngọc.
“Xin lỗi chị dâu đáng lẽ đến thăm chị mà lại làm ồn như vậy cho em xin lỗi với thay mặt anh hai xin lỗi chị luôn nha.”
“Không sao đâu à mà khi nào chị được xuất viện vậy ở trong viện quài ngột ngạt quá.”
“Theo bác sĩ nói thì ngày mai nếu khám không có gì thì chị có thể xuất viện được rồi ạ nhưng hằng tháng phải đến kiểm tra khi nào ổn định thì mới ngưng ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro