Chạm Môi
222009
2024-07-12 18:10:51
“Tuy trước giờ tớ không đồng tình với ý kiến của ông chú kì quặc này,... nhưng mà theo tớ thấy thì Ái Ngọc lần này cậu đừng bướng nữa theo chú ấy về đi, nếu để cậu về một mình thì tớ cũng không yên tâm, còn nữa...”
“Mặt dù tớ là con trai nhưng tâm hồn tớ là con gái mà về trễ thì tớ... cũng sợ háo sắc vậy bây giờ trai gái gì nó cũng chén được hết nên tớ sợ lắm cậu thông cảm cho tớ đi ha.”
Nguyễn Ái Ngọc nghe Lưu Phước nói thì thấy cũng đúng nhưng cô lại không muốn về cùng hay ngủ cùng với Bách Lý Tuyên nữa nên tạm thời lách sang chuyện qua nhà ba mẹ ngủ.
“Ừm ừm cậu đi thì đi đi, về thì về đi...hôm nay tớ muốn qua nhà ba mẹ tớ nên tớ không về với chú ấy đâu, ngày mai tụi mình gặp nhau đi chơi tiếp ha.”
Nguyễn Ái Ngọc vừa nói xong thì Lưu Phước đã ok ngay, hai người đang định cùng nhau ra ngoài bắt xe thì Bách Lý Tuyên từ phía sau đi đến bế Nguyễn Ái Ngọc lên dứt khoát đưa đi còn kèm theo một câu răng đe bảo cô im lặng.
Nguyễn Ái Ngọc không ngừng vùng vẫy trong vòng tay của Bách Lý Tuyên, nhưng mà làm sao được với một người con gái mỏng manh yếu đuối và một chàng trai tập gym thì phần thắng thuộc về ai cũng hiểu
Lưu Phước thấy Bách Lý Tuyên bế Nguyễn Ái Ngọc ngọt ngào như vậy thì nhìn theo vội ánh mắt ngưỡng mộ còn cảm thán mong muốn sẽ có một chàng hoàng tử soái ca đến bế cậu đi về nhà cũng được, bao nhiêu liêm sỉ vớt vác trong mấy ngày qua cũng không đủ cho Lưu Phước nói một câu thấu trời xanh này.
Lưu Phước nói xong thì quay qua nhìn Ly Su và Thin Na ở ngay phía sau gương mặt lúc nãy còn vui vẻ chỉ trong phút chốc lại thay đổi bằng việc khinh bỉ rồi nói thẳng vào mặt hai người.
“Nhìn nhìn nhìn cái gì mà nhìn, bộ chưa từng thấy trai đẹp bế gái đẹp bao giờ à còn cô đó Ly Su tôi nói cho cô biết né chồng của bạn tôi ra nếu tôi còn biết cô ve vãn với Bách Lý Tuyên thì coi trừng tôi cào nát mặt cô, thông báo cho cô biết tôi mới làm bộ nail chưa test thử với ai đâu cô đừng để cô là người đầu tiên cho tôi thử nghe rõ chưa.”
Lưu Phước nói xong thì nhìn từ trên xuống dưới của Ly Su và Thin Na cười một cách khinh bỉ rời đi, Ly Su bị á khẩu nhìn qua Thin Na thì không chỉ Thin Na không bênh cô mà còn nói thêm.
“Nhìn gì mà nhìn người ta nói đúng không sai tớ không bênh vực cậu đâu mà cậu nhìn, cái nào đúng thì tớ bênh không đúng thì miễn bàn, mấy lần trước tớ nhịn rồi còn một lần nữa thì cho dù Lưu Phước không cào mặt cậu tớ cũng sẽ cào cho cái sự đẹp gái này không để người khác nhờ làm người thứ ba nữa.”
Ly Su đứng ngơ ra từ Lưu Phước đến Thin Na đều chửi mình bộ bản thân đã làm gì sai hay sao... bộ giúp bạn bè là không tốt à, nhưng ngơ ra một lát thì Ly Su không nghĩ nữa việc quan trọng bây giờ là đi dỗ cô người yêu bé bỏng đang giận của Ly Su là Thin Na.
“Thin Na cậu chờ tới với đừng đi nhanh quá mà tớ đã biết lỗi tớ rồi sau này tớ sẽ không giúp cậu ấy nữa tớ cũng đã nói rồi mà không phải sao, ai cũng bỏ tớ hết vậy nè... nè.”
Ly Su vừa đuổi theo bước chân của Thin Na vừa lên tiếng xin lỗi ríu rít.
[...]
“Đừng có bướng nữa... bây giờ em muốn gì đây.”
Bách Lý Tuyên bế Nguyễn Ái Ngọc cực nhọc lắm mới đến tới xe bỏ cô xuống đất rồi hơi khó chịu hỏi Nguyễn Ái Ngọc, bây giờ cô không còn hiền nữa nếu giống như Nguyễn Ái Ngọc lúc trước thì bị Bách Lý Tuyên hỏi vậy đã tự ái buồn bã mà sắp khóc nức lên từng cơn, nhưng với Nguyễn Ái Ngọc bây giờ cô lại bắt đầu cãi tay đôi với Bách Lý Tuyên.
Hai vợ chồng nhà cô cứ cãi qua cãi lại chẳng ai nhường ai đến muốn điếc cả tai, Nguyễn Ái Ngọc khó chịu vì tánh làm càng của Bách Lý Tuyên nên khó chịu mở cửa xe ra ngồi vào gương mặt còn lộ vẻ khó chịu bực dọc như ai ăn hết gạo nhà cô vậy đó.
/Cái ông chú đang ghét này tôi hứa là sẽ không bao giờ đội trời chung với chú tức chết mình rồi cãi lại cho bằng được nếu Nguyễn Ái Ngọc trước hiền lành nghe lời chồng như vậy thì bị ức hiếp từ sáng đến chiều từ ngày này sang ngày nọ năm này đến năm kia rồi không phải sao./
Nguyễn Ái Ngọc suy nghĩ xong thì Bách Lý Tuyên mở cửa xe ngồi vào chỗ lái bên cạnh là ghế lái phụ chỗ Nguyễn Ái Ngọc ngồi anh nhẹ nhàng chòm người qua hôn lên đôi môi căn mọng hồng hào của cô mà còn cắn cắn nhẹ vào môi.
Nguyễn Ái Ngọc đang tức giận thì bị hành động của Bách Lý Tuyên làm cho ngu người đứng hình tại chỗ không biết nên làm thế nào nữa đây hai đôi môi của hai người chạm vào nhau rất lâu khi tách ra Bách Lý Tuyên còn nhẹ nhàng nói.
“Em đừng giận nữa nha sau này nếu muốn đi đâu thì nói anh để anh đưa em đi có được không.”
“Mặt dù tớ là con trai nhưng tâm hồn tớ là con gái mà về trễ thì tớ... cũng sợ háo sắc vậy bây giờ trai gái gì nó cũng chén được hết nên tớ sợ lắm cậu thông cảm cho tớ đi ha.”
Nguyễn Ái Ngọc nghe Lưu Phước nói thì thấy cũng đúng nhưng cô lại không muốn về cùng hay ngủ cùng với Bách Lý Tuyên nữa nên tạm thời lách sang chuyện qua nhà ba mẹ ngủ.
“Ừm ừm cậu đi thì đi đi, về thì về đi...hôm nay tớ muốn qua nhà ba mẹ tớ nên tớ không về với chú ấy đâu, ngày mai tụi mình gặp nhau đi chơi tiếp ha.”
Nguyễn Ái Ngọc vừa nói xong thì Lưu Phước đã ok ngay, hai người đang định cùng nhau ra ngoài bắt xe thì Bách Lý Tuyên từ phía sau đi đến bế Nguyễn Ái Ngọc lên dứt khoát đưa đi còn kèm theo một câu răng đe bảo cô im lặng.
Nguyễn Ái Ngọc không ngừng vùng vẫy trong vòng tay của Bách Lý Tuyên, nhưng mà làm sao được với một người con gái mỏng manh yếu đuối và một chàng trai tập gym thì phần thắng thuộc về ai cũng hiểu
Lưu Phước thấy Bách Lý Tuyên bế Nguyễn Ái Ngọc ngọt ngào như vậy thì nhìn theo vội ánh mắt ngưỡng mộ còn cảm thán mong muốn sẽ có một chàng hoàng tử soái ca đến bế cậu đi về nhà cũng được, bao nhiêu liêm sỉ vớt vác trong mấy ngày qua cũng không đủ cho Lưu Phước nói một câu thấu trời xanh này.
Lưu Phước nói xong thì quay qua nhìn Ly Su và Thin Na ở ngay phía sau gương mặt lúc nãy còn vui vẻ chỉ trong phút chốc lại thay đổi bằng việc khinh bỉ rồi nói thẳng vào mặt hai người.
“Nhìn nhìn nhìn cái gì mà nhìn, bộ chưa từng thấy trai đẹp bế gái đẹp bao giờ à còn cô đó Ly Su tôi nói cho cô biết né chồng của bạn tôi ra nếu tôi còn biết cô ve vãn với Bách Lý Tuyên thì coi trừng tôi cào nát mặt cô, thông báo cho cô biết tôi mới làm bộ nail chưa test thử với ai đâu cô đừng để cô là người đầu tiên cho tôi thử nghe rõ chưa.”
Lưu Phước nói xong thì nhìn từ trên xuống dưới của Ly Su và Thin Na cười một cách khinh bỉ rời đi, Ly Su bị á khẩu nhìn qua Thin Na thì không chỉ Thin Na không bênh cô mà còn nói thêm.
“Nhìn gì mà nhìn người ta nói đúng không sai tớ không bênh vực cậu đâu mà cậu nhìn, cái nào đúng thì tớ bênh không đúng thì miễn bàn, mấy lần trước tớ nhịn rồi còn một lần nữa thì cho dù Lưu Phước không cào mặt cậu tớ cũng sẽ cào cho cái sự đẹp gái này không để người khác nhờ làm người thứ ba nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ly Su đứng ngơ ra từ Lưu Phước đến Thin Na đều chửi mình bộ bản thân đã làm gì sai hay sao... bộ giúp bạn bè là không tốt à, nhưng ngơ ra một lát thì Ly Su không nghĩ nữa việc quan trọng bây giờ là đi dỗ cô người yêu bé bỏng đang giận của Ly Su là Thin Na.
“Thin Na cậu chờ tới với đừng đi nhanh quá mà tớ đã biết lỗi tớ rồi sau này tớ sẽ không giúp cậu ấy nữa tớ cũng đã nói rồi mà không phải sao, ai cũng bỏ tớ hết vậy nè... nè.”
Ly Su vừa đuổi theo bước chân của Thin Na vừa lên tiếng xin lỗi ríu rít.
[...]
“Đừng có bướng nữa... bây giờ em muốn gì đây.”
Bách Lý Tuyên bế Nguyễn Ái Ngọc cực nhọc lắm mới đến tới xe bỏ cô xuống đất rồi hơi khó chịu hỏi Nguyễn Ái Ngọc, bây giờ cô không còn hiền nữa nếu giống như Nguyễn Ái Ngọc lúc trước thì bị Bách Lý Tuyên hỏi vậy đã tự ái buồn bã mà sắp khóc nức lên từng cơn, nhưng với Nguyễn Ái Ngọc bây giờ cô lại bắt đầu cãi tay đôi với Bách Lý Tuyên.
Hai vợ chồng nhà cô cứ cãi qua cãi lại chẳng ai nhường ai đến muốn điếc cả tai, Nguyễn Ái Ngọc khó chịu vì tánh làm càng của Bách Lý Tuyên nên khó chịu mở cửa xe ra ngồi vào gương mặt còn lộ vẻ khó chịu bực dọc như ai ăn hết gạo nhà cô vậy đó.
/Cái ông chú đang ghét này tôi hứa là sẽ không bao giờ đội trời chung với chú tức chết mình rồi cãi lại cho bằng được nếu Nguyễn Ái Ngọc trước hiền lành nghe lời chồng như vậy thì bị ức hiếp từ sáng đến chiều từ ngày này sang ngày nọ năm này đến năm kia rồi không phải sao./
Nguyễn Ái Ngọc suy nghĩ xong thì Bách Lý Tuyên mở cửa xe ngồi vào chỗ lái bên cạnh là ghế lái phụ chỗ Nguyễn Ái Ngọc ngồi anh nhẹ nhàng chòm người qua hôn lên đôi môi căn mọng hồng hào của cô mà còn cắn cắn nhẹ vào môi.
Nguyễn Ái Ngọc đang tức giận thì bị hành động của Bách Lý Tuyên làm cho ngu người đứng hình tại chỗ không biết nên làm thế nào nữa đây hai đôi môi của hai người chạm vào nhau rất lâu khi tách ra Bách Lý Tuyên còn nhẹ nhàng nói.
“Em đừng giận nữa nha sau này nếu muốn đi đâu thì nói anh để anh đưa em đi có được không.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro