Kết Liễu Đời Mình
222009
2024-07-12 18:10:51
“Dạ...con dọn ngây đây ạ.”
Nguyễn Ái Ngọc chỉ biết nghe lời nhanh chóng để cặp xuống một gốc nhỏ rồi đi vào bếp dọn cơm ngay... khoản một lúc sau khi cô dọn xong chỉ năm phút nhưng lại lố vài giây nên em của Nguyễn Ái Ngọc đang ngồi trên bàn ăn nhăn mặt càm ràm trách cứ.
“Chị có biết dọn cơm không, dọn gì đâu mà lâu vậy, hết hứng ăn luôn rồi.”
“Nè chị có nghe tôi nói gì không vậy, bộ chị bị câm hay sao không trả lời.“.
Nguyễn Ái Ngọc đang lấy canh nóng bưng ra vừa bưng cô vừa lên tiếng đáp lại.
“Chị đang lấy canh nóng mà, sao trả lời em được nào né ra không thôi canh vào người bây giờ.”
Nguyễn Ái Ngọc vừa nói xong thì em của cô lại không nghe quay người qua vừa lúc Nguyễn Ái Ngọc đi đến nên tô canh nóng đổ hết lên người của Nguyễn Ái Ngọc em của cô chỉ bị dính một chút nhưng lại bắt đầu la làng, la lửa.
“A... chị làm gì vậy hả bổng hết người tôi rồi đây này, chị thấy nhan sắc chị không bằng tôi nên muốn hủy hoại nhan sắc của tôi chứ gì.”
“Ba mẹ, ba mẹ nhìn xem chị ta làm gì kia nóng chết con rồi.”
Ba mẹ của Nguyễn Ái Ngọc nghe em cô la lên và cũng ngồi đó thấy hết tất cả, mặt dù biết rõ ai sai nhưng vẫn cứ bênh một mình em có, thấy nguyên tô canh đổ vào người của Nguyễn Ái Ngọc nhiều hơn nhưng biết làm sao được.
Trước giờ ba mẹ chỉ lo cho em của cô, họ xem như những gì Nguyễn Ái Ngọc phải chịu điều là do cô tự chuốc lấy.
“Chát.”
Ba của Nguyễn Ái Ngọc nhanh chóng đi đến tát cô một bạt tay, cảm giác giữa sự đau đớn của nước nóng và đè trúng những mảnh vỡ của tô bể, cộng thêm cú tát thẳng mặt này...nổi đau lại chồng chất lên nhau.
“Tại sao cả hai điều bị nước canh nóng đổ vào người... nhưng vì sao người bị đổ nhiều hơn lại không được một sự quan tâm lo lắng mà lại phải chịu cái tát này... còn người chỉ bị đổ một chút có khi không hề đau đớn và nóng bức lại được lo lắng như vậy.”
“Những cảnh như thế này... thật sự mình đã chịu quá đủ rồi suốt chừng ấy năm chưa từng được yêu thương luôn phải nhẫn nhịn và nhẫn nhịn...đổi lại là gì...”
Nguyễn Ái Ngọc vừa nghĩ ngợi trong lòng xong thì đã nghe tiếng chửi của ba và mẹ mình thay phiên nhau, những câu đó đều đại loại là không muốn có cô tồn tại trên cõi đời này, cô tồn tại giống như một áp lực của hai người họ.
“Ba mẹ thôi đi, sao hai người cứ nói con là áp lực này áp lực nọ vậy, sao hai người không tự xem chính bản thân mình đã tạo áp lực cho đối phương tạo buồn phiền, tạo những điều mà họ không muốn nghĩ tới và làm nó.”
“Không muốn nghỉ tới là mình sẽ có can đảm để làm, những vì chính lời nói của ba mẹ khiến nó có thêm động lực để làm đó ạ, hôm nay con muốn nói hết tất cả những điều trong lòng còn một lần cuối cùng luôn, và cũng cảm ơn vì đã sinh ra con mặc dù con chưa từng nghe ba mẹ nói là khi có con trên đời là ba mẹ vui.”
“Ba mẹ không muốn con trên đời này đúng không... được vậy thì...hai người cứ xem là chưa từng có người con này vậy, con cảm ơn vì đã cho con mạng sống con xin phép.”
Nguyễn Ái Ngọc vừa nói xong thì chả ai để ý mà chỉ kêu cô nếu đi được thì đi luôn đừng về nhà, Nguyễn Ái Ngọc rời đi trong đôi mắt đầy những giọt nước mắt.
Nguyễn Ái Ngọc đi lên một cái sân thượng của một toàn nhà cao, ngồi khép nép trong một gốc nước mắt không hề ngừng rơi mà có khi ngày càng rơi nhiều thêm.
“Tại sao lại bị phân biệt đối xử chứ... mình có làm gì sai đâu... tại sao... mình phải chịu những cảnh này.”
“Nếu tất cả mọi người... đã không muốn mình sống thì được thôi, mình làm toại nguyện bọn họ vậy.”
Nguyễn Ái Ngọc từ từ đứng lên bao nhiêu tuyệt vọng đều dồn đến, nỗi sợ khi nhảy xuống sẽ chết cũng không bằng nổi sợ khi phải hằng ngày nghe những lời nói đau lòng che bai phân biệt đối sử.
Nguyễn Ái Ngọc đứng lên nơi để nhảy xuống không một chút do dự cô thả người xuống bên dưới độ cao mà ai ai cũng phải sợ, nhưng cũng là độ cao giải thoát cho Nguyễn Ái Ngọc thoát khỏi thế giới đầy sự phân biệt đối sử này
“Tạm biệt.”
Thế giới trong lòng của Nguyễn Ái Ngọc bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng khi cô thả người xuống, tự ban cái chết cho mình để rời khỏi thế giới này, cô chỉ mong nếu có kiếp sau có thể cuộc sống sẽ dịu dàng với cô một chút.
Nguyễn Ái Ngọc chỉ biết nghe lời nhanh chóng để cặp xuống một gốc nhỏ rồi đi vào bếp dọn cơm ngay... khoản một lúc sau khi cô dọn xong chỉ năm phút nhưng lại lố vài giây nên em của Nguyễn Ái Ngọc đang ngồi trên bàn ăn nhăn mặt càm ràm trách cứ.
“Chị có biết dọn cơm không, dọn gì đâu mà lâu vậy, hết hứng ăn luôn rồi.”
“Nè chị có nghe tôi nói gì không vậy, bộ chị bị câm hay sao không trả lời.“.
Nguyễn Ái Ngọc đang lấy canh nóng bưng ra vừa bưng cô vừa lên tiếng đáp lại.
“Chị đang lấy canh nóng mà, sao trả lời em được nào né ra không thôi canh vào người bây giờ.”
Nguyễn Ái Ngọc vừa nói xong thì em của cô lại không nghe quay người qua vừa lúc Nguyễn Ái Ngọc đi đến nên tô canh nóng đổ hết lên người của Nguyễn Ái Ngọc em của cô chỉ bị dính một chút nhưng lại bắt đầu la làng, la lửa.
“A... chị làm gì vậy hả bổng hết người tôi rồi đây này, chị thấy nhan sắc chị không bằng tôi nên muốn hủy hoại nhan sắc của tôi chứ gì.”
“Ba mẹ, ba mẹ nhìn xem chị ta làm gì kia nóng chết con rồi.”
Ba mẹ của Nguyễn Ái Ngọc nghe em cô la lên và cũng ngồi đó thấy hết tất cả, mặt dù biết rõ ai sai nhưng vẫn cứ bênh một mình em có, thấy nguyên tô canh đổ vào người của Nguyễn Ái Ngọc nhiều hơn nhưng biết làm sao được.
Trước giờ ba mẹ chỉ lo cho em của cô, họ xem như những gì Nguyễn Ái Ngọc phải chịu điều là do cô tự chuốc lấy.
“Chát.”
Ba của Nguyễn Ái Ngọc nhanh chóng đi đến tát cô một bạt tay, cảm giác giữa sự đau đớn của nước nóng và đè trúng những mảnh vỡ của tô bể, cộng thêm cú tát thẳng mặt này...nổi đau lại chồng chất lên nhau.
“Tại sao cả hai điều bị nước canh nóng đổ vào người... nhưng vì sao người bị đổ nhiều hơn lại không được một sự quan tâm lo lắng mà lại phải chịu cái tát này... còn người chỉ bị đổ một chút có khi không hề đau đớn và nóng bức lại được lo lắng như vậy.”
“Những cảnh như thế này... thật sự mình đã chịu quá đủ rồi suốt chừng ấy năm chưa từng được yêu thương luôn phải nhẫn nhịn và nhẫn nhịn...đổi lại là gì...”
Nguyễn Ái Ngọc vừa nghĩ ngợi trong lòng xong thì đã nghe tiếng chửi của ba và mẹ mình thay phiên nhau, những câu đó đều đại loại là không muốn có cô tồn tại trên cõi đời này, cô tồn tại giống như một áp lực của hai người họ.
“Ba mẹ thôi đi, sao hai người cứ nói con là áp lực này áp lực nọ vậy, sao hai người không tự xem chính bản thân mình đã tạo áp lực cho đối phương tạo buồn phiền, tạo những điều mà họ không muốn nghĩ tới và làm nó.”
“Không muốn nghỉ tới là mình sẽ có can đảm để làm, những vì chính lời nói của ba mẹ khiến nó có thêm động lực để làm đó ạ, hôm nay con muốn nói hết tất cả những điều trong lòng còn một lần cuối cùng luôn, và cũng cảm ơn vì đã sinh ra con mặc dù con chưa từng nghe ba mẹ nói là khi có con trên đời là ba mẹ vui.”
“Ba mẹ không muốn con trên đời này đúng không... được vậy thì...hai người cứ xem là chưa từng có người con này vậy, con cảm ơn vì đã cho con mạng sống con xin phép.”
Nguyễn Ái Ngọc vừa nói xong thì chả ai để ý mà chỉ kêu cô nếu đi được thì đi luôn đừng về nhà, Nguyễn Ái Ngọc rời đi trong đôi mắt đầy những giọt nước mắt.
Nguyễn Ái Ngọc đi lên một cái sân thượng của một toàn nhà cao, ngồi khép nép trong một gốc nước mắt không hề ngừng rơi mà có khi ngày càng rơi nhiều thêm.
“Tại sao lại bị phân biệt đối xử chứ... mình có làm gì sai đâu... tại sao... mình phải chịu những cảnh này.”
“Nếu tất cả mọi người... đã không muốn mình sống thì được thôi, mình làm toại nguyện bọn họ vậy.”
Nguyễn Ái Ngọc từ từ đứng lên bao nhiêu tuyệt vọng đều dồn đến, nỗi sợ khi nhảy xuống sẽ chết cũng không bằng nổi sợ khi phải hằng ngày nghe những lời nói đau lòng che bai phân biệt đối sử.
Nguyễn Ái Ngọc đứng lên nơi để nhảy xuống không một chút do dự cô thả người xuống bên dưới độ cao mà ai ai cũng phải sợ, nhưng cũng là độ cao giải thoát cho Nguyễn Ái Ngọc thoát khỏi thế giới đầy sự phân biệt đối sử này
“Tạm biệt.”
Thế giới trong lòng của Nguyễn Ái Ngọc bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng khi cô thả người xuống, tự ban cái chết cho mình để rời khỏi thế giới này, cô chỉ mong nếu có kiếp sau có thể cuộc sống sẽ dịu dàng với cô một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro