Không Có Ấn Tượng
222009
2024-07-12 18:10:51
/Chỉ là mơ thôi sao, nhưng mà cô gái lúc nãy không phải là... cô gái trong giấc mơ lúc trước sao còn chàng trai thì sao lại có cảm giác khá quen.../
Nguyễn Ái Ngọc giật mình thức dậy liền nghĩ ngợi trong đầu còn chưa nhớ ra chàng trai lúc nãy trong giấc mơ là ai thì một tiếng nói kế bên tai đã vang lên.
“Cô tỉnh rồi sao.”
Nguyễn Ái Ngọc nghe thấy tiếng thì quay qua nhìn thấy là Bách Lý Tuyên thì liền nhớ ra hình ảnh người con trai trong giấc mơ lúc nãy gương mặt trùng khớp với người đang ngồi cạnh giường cô.
“Chú, là ai vậy.”
“Cô đã mất trí nhớ mà lại biết lúc trước gọi tôi bằng chú à, lẽ nào... giả mất trí cho được thương hại sao.”
Nguyễn Ái Ngọc chỉ gọi theo cô gái trong giấc mơ nhưng mới vừa gọi thì Bách Lý Tuyên đã tưởng cô giả mất trí nhớ mà hỏi lại, anh vừa dứt câu thì cảm giác chán ghét người đàn ông trước mặt của Nguyễn Ái Ngọc lại nổi lên cô thầm chê bai anh trong lòng.
/Tên ông chú già này không biết có gì mà lại được một cô gái xinh đẹp rạng ngời, hiền lành,... um nói sao nữa ta, thôi nói chung là hoàn hảo./
/Ông chú già này cũng đâu có gì ngoài đẹp trai đâu, đẹp trai mà xấu tính cũng vứt Nguyễn Ái Ngọc ơi là Nguyễn Ái Ngọc, bộ ai tên Nguyễn Ái Ngọc cũng khổ sao tôi ở thế giới kia khổ về gia đình, không khổ về tình cảm nam nữ... mà chẳng có để mà khổ nữa./
/Còn cô lại khổ về chuyện tình cảm nhưng có gia đình nhà giàu yêu thương, tốt quá trời gặp tôi là cô chắc chắn không lấy tên ông chú già này làm chồng đâu./
/Mà thôi nếu mình nhớ không nhầm trong giấc mơ ông chú này đề cập đến đơn ly hôn thì phải, vừa đúng lúc mình không muốn vừa trọng sinh lại có chồng ngay, mình còn muốn yêu vài người nữa trước giờ chưa từng yêu cũng chưa biết cảm giác thôi thì nắm bắt thời cơ này ly hôn luôn cho xong vậy./
Thấy Nguyễn Ái Ngọc cứ nằm nghĩ ngợi mà gương mặt lại cực kỳ đăm chiêu, thấy vậy nên Bách Lý Tuyên mới đứng lên chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Nguyễn Ái Ngọc tự mình từ từ ngồi lên rồi xoay qua nhìn anh nói.
“Lúc trước chú có đề cập đến đơn ly hôn đúng không, đưa đây tôi nghĩ thông suốt rồi để tôi ký đơn ly hôn cho giải thoát cho cả hai có con đường mới.”
Bách Lý Tuyên bất ngờ vì lời nói và quyết định dứt khoát của Nguyễn Ái Ngọc, anh không ngờ chỉ vì cô tự sát một lần mà giờ lại chấp nhận ly hôn giống như một người khác vậy.
Nhưng đến lúc Nguyễn Ái Ngọc đồng ý thì anh lại nghi ngờ mà thay đổi quyết định một trăm tám mươi độ.
“Hiện tại tôi không muốn ly hôn nữa cô tịnh dưỡng cho khỏe đi, có muốn ăn gì không để tôi đi mua cho.”
“Tôi muốn ăn...”
“Thôi ăn cháo đi, không nên ăn cơm sức khỏe chưa ổn định không được ăn vặt đi đây tí mua lên cho.”
Bách Lý Tuyên nói rồi thì một nước một ra ngoài, khiến cho Nguyễn Ái Ngọc cao mày không hiểu chuyện gì xảy ra, trong đầu Nguyễn Ái Ngọc thầm nghĩ chắc não của Bách Lý Tuyên cần mang đi sửa chữa vài chỗ rồi.
“Chú đó bị hỏng não hay sao vậy, hay nhà bán bánh tráng lật mặt còn hơn lật bánh tráng nữa, chưa kịp nói ăn gì đã tự chọn món bộ nhà giàu ai cũng bị hỏng não hay sao ta, đúng là khó hiểu.”
“Mà nghĩ đến... thật là thấy tiếc ở thế giới kia sao mình lại đường đột mà tự tử vậy chứ, không phải chỉ cần thoát khỏi căn nhà và những lời nói đó để cố làm bản thân hoàn hảo xong rồi xuất hiện lại là xong sao, cố gắng thì sẽ đạt được kết quả mong muốn thôi... mình đúng là dại đột thật, mình sống nhờ đồ ăn chứ có sống vì lời nói của thiên hạ đâu, họ nói mình cũng chẳng no nê và cũng chẳng mất miệng thịt nào mà.”
“Nếu bây giờ được trọng sinh, và lời nhờ vả của cô gái đó... thì mình sẽ cố gắng sống một cuộc sống thật tốt để không phụ ông trời cho mình một cơ hội nữa mới được.”
Vừa tự mình lẩm bẩm xong thì Nguyễn Ái Ngọc lại muốn xem thử thế giới mình đã được trọng sinh vào sẽ như thế nào, nên đi ra ban công của căn phòng cô đang nằm dưỡng bệnh xem thử.
“Nghĩ cũng lạ thật thường bệnh viện một phòng là có hai đến ba giường, mà giờ chỉ có một mình giường của mình, còn có cả tivi máy lạnh giống như ở nhà ghê,...nhưng mà cũng đúng thôi trong giấc mơ cô gái này nói cô ấy là thiếu nữ duy nhất trong nhà họ Nguyễn nên chắc chắn được cưng chiều lắm, ở phòng vip cũng là thường tình.”
Nguyễn Ái Ngọc đi ra phía bên ngoài để hóng gió sẵn tiện hít thở không khí vì nằm một chỗ trong phòng bệnh cũng khác ngột ngạt và khó chịu.
“Chị dâu à chị đang làm gì vậy đừng suy nghĩ dại dột nữa mà.”
Em của Bách Lý Tuyên thấy Nguyễn Ái Ngọc đi ra ban công đứng, tưởng cô lại suy nghĩ không thông suốt mà lại đi tự tử tiếp nên nhanh chóng phóng nhanh như phi tiêu lại chỗ của Nguyễn Ái Ngọc giữ cô lại.
Nguyễn Ái Ngọc chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Bách Tiêu Tiêu giữ chặt đến không thở nổi.
“Khoan...khoan đã chị không có tự tử em giữ như này tí chị mới chết thêm một lần nữa đó.”
Nguyễn Ái Ngọc giật mình thức dậy liền nghĩ ngợi trong đầu còn chưa nhớ ra chàng trai lúc nãy trong giấc mơ là ai thì một tiếng nói kế bên tai đã vang lên.
“Cô tỉnh rồi sao.”
Nguyễn Ái Ngọc nghe thấy tiếng thì quay qua nhìn thấy là Bách Lý Tuyên thì liền nhớ ra hình ảnh người con trai trong giấc mơ lúc nãy gương mặt trùng khớp với người đang ngồi cạnh giường cô.
“Chú, là ai vậy.”
“Cô đã mất trí nhớ mà lại biết lúc trước gọi tôi bằng chú à, lẽ nào... giả mất trí cho được thương hại sao.”
Nguyễn Ái Ngọc chỉ gọi theo cô gái trong giấc mơ nhưng mới vừa gọi thì Bách Lý Tuyên đã tưởng cô giả mất trí nhớ mà hỏi lại, anh vừa dứt câu thì cảm giác chán ghét người đàn ông trước mặt của Nguyễn Ái Ngọc lại nổi lên cô thầm chê bai anh trong lòng.
/Tên ông chú già này không biết có gì mà lại được một cô gái xinh đẹp rạng ngời, hiền lành,... um nói sao nữa ta, thôi nói chung là hoàn hảo./
/Ông chú già này cũng đâu có gì ngoài đẹp trai đâu, đẹp trai mà xấu tính cũng vứt Nguyễn Ái Ngọc ơi là Nguyễn Ái Ngọc, bộ ai tên Nguyễn Ái Ngọc cũng khổ sao tôi ở thế giới kia khổ về gia đình, không khổ về tình cảm nam nữ... mà chẳng có để mà khổ nữa./
/Còn cô lại khổ về chuyện tình cảm nhưng có gia đình nhà giàu yêu thương, tốt quá trời gặp tôi là cô chắc chắn không lấy tên ông chú già này làm chồng đâu./
/Mà thôi nếu mình nhớ không nhầm trong giấc mơ ông chú này đề cập đến đơn ly hôn thì phải, vừa đúng lúc mình không muốn vừa trọng sinh lại có chồng ngay, mình còn muốn yêu vài người nữa trước giờ chưa từng yêu cũng chưa biết cảm giác thôi thì nắm bắt thời cơ này ly hôn luôn cho xong vậy./
Thấy Nguyễn Ái Ngọc cứ nằm nghĩ ngợi mà gương mặt lại cực kỳ đăm chiêu, thấy vậy nên Bách Lý Tuyên mới đứng lên chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Nguyễn Ái Ngọc tự mình từ từ ngồi lên rồi xoay qua nhìn anh nói.
“Lúc trước chú có đề cập đến đơn ly hôn đúng không, đưa đây tôi nghĩ thông suốt rồi để tôi ký đơn ly hôn cho giải thoát cho cả hai có con đường mới.”
Bách Lý Tuyên bất ngờ vì lời nói và quyết định dứt khoát của Nguyễn Ái Ngọc, anh không ngờ chỉ vì cô tự sát một lần mà giờ lại chấp nhận ly hôn giống như một người khác vậy.
Nhưng đến lúc Nguyễn Ái Ngọc đồng ý thì anh lại nghi ngờ mà thay đổi quyết định một trăm tám mươi độ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hiện tại tôi không muốn ly hôn nữa cô tịnh dưỡng cho khỏe đi, có muốn ăn gì không để tôi đi mua cho.”
“Tôi muốn ăn...”
“Thôi ăn cháo đi, không nên ăn cơm sức khỏe chưa ổn định không được ăn vặt đi đây tí mua lên cho.”
Bách Lý Tuyên nói rồi thì một nước một ra ngoài, khiến cho Nguyễn Ái Ngọc cao mày không hiểu chuyện gì xảy ra, trong đầu Nguyễn Ái Ngọc thầm nghĩ chắc não của Bách Lý Tuyên cần mang đi sửa chữa vài chỗ rồi.
“Chú đó bị hỏng não hay sao vậy, hay nhà bán bánh tráng lật mặt còn hơn lật bánh tráng nữa, chưa kịp nói ăn gì đã tự chọn món bộ nhà giàu ai cũng bị hỏng não hay sao ta, đúng là khó hiểu.”
“Mà nghĩ đến... thật là thấy tiếc ở thế giới kia sao mình lại đường đột mà tự tử vậy chứ, không phải chỉ cần thoát khỏi căn nhà và những lời nói đó để cố làm bản thân hoàn hảo xong rồi xuất hiện lại là xong sao, cố gắng thì sẽ đạt được kết quả mong muốn thôi... mình đúng là dại đột thật, mình sống nhờ đồ ăn chứ có sống vì lời nói của thiên hạ đâu, họ nói mình cũng chẳng no nê và cũng chẳng mất miệng thịt nào mà.”
“Nếu bây giờ được trọng sinh, và lời nhờ vả của cô gái đó... thì mình sẽ cố gắng sống một cuộc sống thật tốt để không phụ ông trời cho mình một cơ hội nữa mới được.”
Vừa tự mình lẩm bẩm xong thì Nguyễn Ái Ngọc lại muốn xem thử thế giới mình đã được trọng sinh vào sẽ như thế nào, nên đi ra ban công của căn phòng cô đang nằm dưỡng bệnh xem thử.
“Nghĩ cũng lạ thật thường bệnh viện một phòng là có hai đến ba giường, mà giờ chỉ có một mình giường của mình, còn có cả tivi máy lạnh giống như ở nhà ghê,...nhưng mà cũng đúng thôi trong giấc mơ cô gái này nói cô ấy là thiếu nữ duy nhất trong nhà họ Nguyễn nên chắc chắn được cưng chiều lắm, ở phòng vip cũng là thường tình.”
Nguyễn Ái Ngọc đi ra phía bên ngoài để hóng gió sẵn tiện hít thở không khí vì nằm một chỗ trong phòng bệnh cũng khác ngột ngạt và khó chịu.
“Chị dâu à chị đang làm gì vậy đừng suy nghĩ dại dột nữa mà.”
Em của Bách Lý Tuyên thấy Nguyễn Ái Ngọc đi ra ban công đứng, tưởng cô lại suy nghĩ không thông suốt mà lại đi tự tử tiếp nên nhanh chóng phóng nhanh như phi tiêu lại chỗ của Nguyễn Ái Ngọc giữ cô lại.
Nguyễn Ái Ngọc chưa kịp định thần chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Bách Tiêu Tiêu giữ chặt đến không thở nổi.
“Khoan...khoan đã chị không có tự tử em giữ như này tí chị mới chết thêm một lần nữa đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro