Nghi Ngờ Thân Phận
222009
2024-07-12 18:10:51
[…]
“Ái Ngọc dậy đi em sáng rồi anh nấu bữa sáng cho em rồi rửa mặt thay đồ xong xuống ăn rồi anh đưa em đi học nha… Ái Ngọc.”
“Ngủ mê đến kêu không tỉnh luôn bộ lúc tối thức khuya lắm hả.”
Nguyễn Ái Ngọc còn đang say mê trong giấc ngủ thì lúc đó Bách Lý Tuyên đã thức dạy từ sớm tắm rửa chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, những điều này trước kia Bách Lý Tuyên không hề động tay vào, chỉ có Nguyễn Ái Ngọc lo lắng cho anh thức dậy từ sớm để mà chuẩn bị đồ ăn còn bị anh phớt lờ mà đi làm không thèm đoái hoài.
Nếu là Nguyễn Ái Ngọc lúc trước thì những điều hiện giờ Bách Lý Tuyên làm thì lại đổi thành Nguyễn Ái Ngọc, còn người nằm trên giường ngủ mê là Bách Lý Tuyên. Nguyễn Ánh Ngọc cũng đã quen với điều này nhưng mà Nguyễn Ánh Ngọc hiện tại lại chưa hề nhớ hết những ký ức của người trước nên cũng không biết là anh từng đối xử với mình tệ thế nào.
“Ồn áo quá đi biết rồi mà thức ngay đây.”
Nguyễn Ái Ngọc kéo mền lên chùm qua đầu cố quát tháo Bách Lý Tuyên cho anh đi ra khỏi chỗ mình đang ngủ mê, Bách Lý Tuyên cảm nhận được Nguyễn Ái Ngọc đã như một con người khác từ lâu những lại muốn thử thêm một tí là đối xử tử tế nhẹ nhàng với Nguyễn Ái Ngọc để xem.
Cô đáp lại thế nào nhưng bây giờ anh lại chắc chắn một trăm phần trăm Nguyễn Ái Ngọc hiện tại lại không phải là vợ của mình nhưng anh vẫn cứ cười dịu dàng đứng lên rồi đáp.
“Được được, anh không làm phiền em ngủ nữa nhưng cũng trễ quá rồi em hãy xuống ăn đi ha.”
“Anh cũng có chuyện muốn nói với em đó.”
Bách Lý Tuyên nói xong thì quay lưng rời đi, khi nghe được tiếng đóng cửa phòng thì Nguyễn Ái Ngọc mới ló đầu ra từ sau cái mền cô nhìn theo hướng cửa thầm nói trong lòng.
/Quát tháo anh ta như vậy…không lẽ anh ta không giận sao…khoan đã mình với anh ta thì có chuyện gì để nói chứ? Không lẽ là chuyện đơn ly hôn hay sao.”
Nguyễn Ái Ngọc cứ nghĩ đến chỉ cần ký xoẹt xoẹt là mình sẽ được tự do thưởng thức mùi các loại trai trên thế giới thì lại có động lực bước xuống giường, về sinh cá nhân nhanh một cách chống mặt để đi xuống dưới nhà ký Bách Lý Tuyên đơn ly hôn.
[…]
“Chú nói có chuyện muốn nói với tôi là chuyện gì nói lẹ lên đi tôi còn phải đi học… có phải là về chuyện đơn ly hôn phải không vậy thì được đưa đây anh tôi ký luôn rồi chiều nay tôi dọn đồ rời đi, à mà nhớ chia tài sản đó nha không thôi thì tôi sẽ không rời đi đâu.”
Nguyễn Ái Ngọc từ trên lầu bước xuống nói một dàn với Bách Lý Tuyên, dứt câu còn ung dung kéo ghế ra ngồi trước mặt anh để mặt đối mặt với nhau cho dễ nói chuyện.
Bách Lý Tuyên cũng ung dung không kém gì Nguyễn Ái Ngọc vừa thổi cốc cà phê trên tay vừa coi laptop và dĩ nhiên cũng lắng nghe nhưng lời Nguyễn Ái Ngọc nói cho hết câu.
“Anh chưa nói gì mà sao em lại vội vàng nói một dàn nhưng gì em muốn vậy, xem ra việc ly hôn không phải anh muốn mà bây giờ đổi ngược lại là em thì phải, nói đi…em là ai? Em không phải là Nguyễn Ái Ngọc trước kia.”
Bách Lý Tuyên nói xong dứt điểm câu cuối thì đóng laptop lại và nhìn Nguyễn Ái Ngọc bằng một ánh mắt kiên định chờ đợi kết quả từ miệng của cô thốt ra… chắc có lẽ anh vẫn đang mong chờ một điều gì đó thành sự thật nhưng có lẽ thật đáng tiếc.
“Ái Ngọc dậy đi em sáng rồi anh nấu bữa sáng cho em rồi rửa mặt thay đồ xong xuống ăn rồi anh đưa em đi học nha… Ái Ngọc.”
“Ngủ mê đến kêu không tỉnh luôn bộ lúc tối thức khuya lắm hả.”
Nguyễn Ái Ngọc còn đang say mê trong giấc ngủ thì lúc đó Bách Lý Tuyên đã thức dạy từ sớm tắm rửa chuẩn bị đồ ăn sáng cho cô, những điều này trước kia Bách Lý Tuyên không hề động tay vào, chỉ có Nguyễn Ái Ngọc lo lắng cho anh thức dậy từ sớm để mà chuẩn bị đồ ăn còn bị anh phớt lờ mà đi làm không thèm đoái hoài.
Nếu là Nguyễn Ái Ngọc lúc trước thì những điều hiện giờ Bách Lý Tuyên làm thì lại đổi thành Nguyễn Ái Ngọc, còn người nằm trên giường ngủ mê là Bách Lý Tuyên. Nguyễn Ánh Ngọc cũng đã quen với điều này nhưng mà Nguyễn Ánh Ngọc hiện tại lại chưa hề nhớ hết những ký ức của người trước nên cũng không biết là anh từng đối xử với mình tệ thế nào.
“Ồn áo quá đi biết rồi mà thức ngay đây.”
Nguyễn Ái Ngọc kéo mền lên chùm qua đầu cố quát tháo Bách Lý Tuyên cho anh đi ra khỏi chỗ mình đang ngủ mê, Bách Lý Tuyên cảm nhận được Nguyễn Ái Ngọc đã như một con người khác từ lâu những lại muốn thử thêm một tí là đối xử tử tế nhẹ nhàng với Nguyễn Ái Ngọc để xem.
Cô đáp lại thế nào nhưng bây giờ anh lại chắc chắn một trăm phần trăm Nguyễn Ái Ngọc hiện tại lại không phải là vợ của mình nhưng anh vẫn cứ cười dịu dàng đứng lên rồi đáp.
“Được được, anh không làm phiền em ngủ nữa nhưng cũng trễ quá rồi em hãy xuống ăn đi ha.”
“Anh cũng có chuyện muốn nói với em đó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bách Lý Tuyên nói xong thì quay lưng rời đi, khi nghe được tiếng đóng cửa phòng thì Nguyễn Ái Ngọc mới ló đầu ra từ sau cái mền cô nhìn theo hướng cửa thầm nói trong lòng.
/Quát tháo anh ta như vậy…không lẽ anh ta không giận sao…khoan đã mình với anh ta thì có chuyện gì để nói chứ? Không lẽ là chuyện đơn ly hôn hay sao.”
Nguyễn Ái Ngọc cứ nghĩ đến chỉ cần ký xoẹt xoẹt là mình sẽ được tự do thưởng thức mùi các loại trai trên thế giới thì lại có động lực bước xuống giường, về sinh cá nhân nhanh một cách chống mặt để đi xuống dưới nhà ký Bách Lý Tuyên đơn ly hôn.
[…]
“Chú nói có chuyện muốn nói với tôi là chuyện gì nói lẹ lên đi tôi còn phải đi học… có phải là về chuyện đơn ly hôn phải không vậy thì được đưa đây anh tôi ký luôn rồi chiều nay tôi dọn đồ rời đi, à mà nhớ chia tài sản đó nha không thôi thì tôi sẽ không rời đi đâu.”
Nguyễn Ái Ngọc từ trên lầu bước xuống nói một dàn với Bách Lý Tuyên, dứt câu còn ung dung kéo ghế ra ngồi trước mặt anh để mặt đối mặt với nhau cho dễ nói chuyện.
Bách Lý Tuyên cũng ung dung không kém gì Nguyễn Ái Ngọc vừa thổi cốc cà phê trên tay vừa coi laptop và dĩ nhiên cũng lắng nghe nhưng lời Nguyễn Ái Ngọc nói cho hết câu.
“Anh chưa nói gì mà sao em lại vội vàng nói một dàn nhưng gì em muốn vậy, xem ra việc ly hôn không phải anh muốn mà bây giờ đổi ngược lại là em thì phải, nói đi…em là ai? Em không phải là Nguyễn Ái Ngọc trước kia.”
Bách Lý Tuyên nói xong dứt điểm câu cuối thì đóng laptop lại và nhìn Nguyễn Ái Ngọc bằng một ánh mắt kiên định chờ đợi kết quả từ miệng của cô thốt ra… chắc có lẽ anh vẫn đang mong chờ một điều gì đó thành sự thật nhưng có lẽ thật đáng tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro