Chuyện Gì Cũng Có Thể Xảy Ra Trong Tiểu Thuyết!
Người Ngoài Kẹt...
2024-11-20 10:26:15
Ngày kế sáng sớm.
Trường học.
Lê Thanh Tuyền còn tưởng rằng ba thằng bạn sẽ nghỉ học dưỡng thương, ai dè chúng nó vẫn vác cái mặt trầy xước đến trường học.
Lập tức, các nữ sinh trong fanclub của ba người hò hét rần rần, âm thanh của một người có thể sánh bằng ba trăm con vịt.
Lê Thanh Tuyền không hiểu, trên mặt dán miếng băng keo mà thôi, đều bị mấy chị em nói thành đẹp xuất sắc, cái gì mà phản nghịch thiếu niên quật cường bất khuất, trai đẹp ấm áp vụng về lúc nào cũng mang theo băng cá nhân, học sinh cá biệt lạnh lùng đánh nhau với bọn lưu manh cứu một bạn học sinh đi ngang qua,... Cái gì thể loại đều có, chỉ có cậu tưởng tượng không ra, chứ không thiếu một cái nào. •
Nhìn mặt bàn lẫn hộc bàn của mấy thằng bạn đều có các loại băng dán, vải y tế, thuốc này nọ một đống lớn, Lê Thanh Tuyền mới sâu sắc nhận thức được độ hoan nghênh của tụi Hứa Xuyên là có bao nhiêu dữ dội.
"Không ấy, tụi bây lấy mấy cái này làm bữa trưa ăn đi?" Chứ giờ chỗ đâu nữa mà bày hộp cơm ra ăn.
Ba cậu bạn: "..." Đẹp trai quá cũng khố.
May mà Mặc Nhiên tốt bụng cho cả đám mượn mặt bàn ngồi ăn, không thì chỉ còn nước chen chúc dưới căn tin.
Hai tiết cuối là tiếng Anh.
Lê Thanh Tuyền ngoại ngữ rất khá, đến tiết này sẽ giải quyết luôn bài tập trong một Unit để về nhà tha hồ đọc truyện.
Nhưng từ sau hôm tìm cố vấn đó, cậu không thể nào không đi chú ý ông thầy giáo này được. Nghiêm Cửu Tiêu bảo cậu đừng xen vào, nhưng con người mà, ai cũng có tật, cậu cũng có.
Không để ý thì thôi, vừa lén lút quan sát một cái, đầu cậu ầm ầm, mặt cũng tái tái liền.
Lão giáo viên viết đại vài từ vựng lên bảng, cơ bản là ổng đứng giảng không được hai phút đã mò xuống từng dãy bàn của các bạn học, vừa đi vừa tỏ ra quan tâm, cúi người nhìn tập vở học sinh xem họ có chép bài không, không hiểu bài chỗ nào lão đến tận bàn giảng cho nghe. Ông ta lợi dụng điều này sờ bả vai, sờ lưng, sờ tay của các nữ sinh, cố ý đánh rơi bút khom người xuống nhặt trước bàn những bạn nữ mặc váy. Ông ta cũng biết Liễu Như Yên không dễ chọc, nên không đi giở trò bái thiến.
"Bạn nào không hiểu chỗ nào sau giờ học có thể đến tìm thầy."
Để cho dễ sàm sỡ chớ gì! Xi!
Nghe mắc ị ghê hôn.
Ức Phong thì còn có nhan sắc gánh, ông có gì?
Có cái nịt!
Thủ đoạn cao siêu lão luyện ùn ùn không dứt, làm Lê Thanh Tuyền ghê tởm muốn phun hết bữa trưa ra, không thế tiếp tục học một cách bình thường được nữa.
Lão thầy giáo cũng không mù, tất nhiên là nhìn thấy cậu. Nhưng biết cậu là con nhà giàu, không dám mò tới kiếm chuyện, thấy cậu nhìn qua còn cười làm lành.
Mặc Nhiên thấy cậu hai con mắt như ống ngắm tỏa định thầy giáo, hơi tò mò. Bạn cùng bạn và thầy giáo này hình như đâu có xích mích gì?
Mà phải công nhận, được Tuyền mỹ nhân nhìn với ánh mắt như vậy, có là Mặc Nhiên cũng sẽ dính thính, nổi lên hứng thú với cậu.
Đôi mắt to chưa kìa, trừng trừng nhìn dễ thương ghê.
Lê Thanh Tuyền nhìn, Mặc Nhiên cũng bị gợi lên hứng thú, cũng đi theo nhìn thầy giáo, nghiên cứu lão.
Ông thấy sau lưng ứa mồ hôi, đôi mắt của hai người đâm lại đây, một đứa hai đứa đều không phải người dễ chọc, lão chỉ có thể căng da đầu về bàn giáo viên ngồi đến hết tiết.
Chưa bao giờ ông ta mong chờ tan học đến nhanh như hôm nay, trống vừa đánh liền xách túi chạy.
Nhờ ơn hai người, lão còn chả thể động vào nữ sinh nào trong một tiết rưỡi! Đáng hận!
Lê Thanh Tuyền lại nhìn sang cán sự bộ môn tiếng Anh. Cô nữ sinh thân hình khá nhỏ nhắn, mặc váy dài qua đầu gối, tóc ngắn ôm mặt, tóc mái dài quá nên cậu không thấy rõ mắt mũi. Đối phương nghe được lời dặn của lão, run run đứng lên thu bài tập tiếng Anh hôm qua của cả lớp.
Cô nữ sinh này làm cán sự tiếng Anh cũng được một thời gian rồi, không biết đã bị lão già đó độc hại hay chưa.
Nhưng cậu không đi hỏi, tránh rút dây động rừng, cũng không muốn làm khó bạn nữ.
"..Tuyền!"
Hứa Xuyên gọi một tiếng, thêm tiếng nữa, thấy Lê Thanh Tuyền không trả lời thì nhảy vồ qua kẹp cổ cậu.
"Mày nghe tao nói gì không hả thằng này?"
Nghiêm Trạch nhìn theo ánh mắt cậu, cũng thấy nữ sinh kia, cậu ta kinh ngạc: "Gu mày đấy à?" Chả ra sao.
Nhiếp Diên vừa mới trải qua thất tình, hứa hẹn sẽ cùng nhau FA, nghe vậy trừng mắt nhìn cậu, mặt viết rõ: Thằng phản bội!
Lê Thanh Tuyền: "..." Đã làm gì nhau đâu.
Cậu đẩy Hứa Xuyên bám dính lấy mình ra, nhanh nhẹn thu dọn bàn học, đeo cặp lên, mặt vô biểu tình: "Đi về."
Nhưng chưa kịp bước đến bước thứ ba, đã bị Nghiêm Trạch kéo cặp sách lại: "Mày đi đâu con trai? Quên rồi hả, nay đi dọn bàn cho thầy Phong với tao."
"..." Đột nhiên muốn mất trí nhớ á.
Lê Thanh Tuyền nếu muốn giữ lại xã đoàn vừa mới thành lập thì không thể không đi, nếu không có Ức Phong, xã đoàn không được duyệt. Mà nghe nói sắp tới ban giám hiệu nhà trường sẽ tiến hành giám sát hoạt động của xã đoàn, nếu cậu không tham gia, nặng thì hạ một bậc hạnh kiểm, nhẹ thì bị phạt đi lao động.
Ban đầu cậu chỉ cần tham gia đại một cái xã đoàn là không có khúc chiết ly kì rồi.
Ai bán tui một liều thuốc hối hận, tui mua liền! Mua online! Gấp lắm rồi!
Trường học.
Lê Thanh Tuyền còn tưởng rằng ba thằng bạn sẽ nghỉ học dưỡng thương, ai dè chúng nó vẫn vác cái mặt trầy xước đến trường học.
Lập tức, các nữ sinh trong fanclub của ba người hò hét rần rần, âm thanh của một người có thể sánh bằng ba trăm con vịt.
Lê Thanh Tuyền không hiểu, trên mặt dán miếng băng keo mà thôi, đều bị mấy chị em nói thành đẹp xuất sắc, cái gì mà phản nghịch thiếu niên quật cường bất khuất, trai đẹp ấm áp vụng về lúc nào cũng mang theo băng cá nhân, học sinh cá biệt lạnh lùng đánh nhau với bọn lưu manh cứu một bạn học sinh đi ngang qua,... Cái gì thể loại đều có, chỉ có cậu tưởng tượng không ra, chứ không thiếu một cái nào. •
Nhìn mặt bàn lẫn hộc bàn của mấy thằng bạn đều có các loại băng dán, vải y tế, thuốc này nọ một đống lớn, Lê Thanh Tuyền mới sâu sắc nhận thức được độ hoan nghênh của tụi Hứa Xuyên là có bao nhiêu dữ dội.
"Không ấy, tụi bây lấy mấy cái này làm bữa trưa ăn đi?" Chứ giờ chỗ đâu nữa mà bày hộp cơm ra ăn.
Ba cậu bạn: "..." Đẹp trai quá cũng khố.
May mà Mặc Nhiên tốt bụng cho cả đám mượn mặt bàn ngồi ăn, không thì chỉ còn nước chen chúc dưới căn tin.
Hai tiết cuối là tiếng Anh.
Lê Thanh Tuyền ngoại ngữ rất khá, đến tiết này sẽ giải quyết luôn bài tập trong một Unit để về nhà tha hồ đọc truyện.
Nhưng từ sau hôm tìm cố vấn đó, cậu không thể nào không đi chú ý ông thầy giáo này được. Nghiêm Cửu Tiêu bảo cậu đừng xen vào, nhưng con người mà, ai cũng có tật, cậu cũng có.
Không để ý thì thôi, vừa lén lút quan sát một cái, đầu cậu ầm ầm, mặt cũng tái tái liền.
Lão giáo viên viết đại vài từ vựng lên bảng, cơ bản là ổng đứng giảng không được hai phút đã mò xuống từng dãy bàn của các bạn học, vừa đi vừa tỏ ra quan tâm, cúi người nhìn tập vở học sinh xem họ có chép bài không, không hiểu bài chỗ nào lão đến tận bàn giảng cho nghe. Ông ta lợi dụng điều này sờ bả vai, sờ lưng, sờ tay của các nữ sinh, cố ý đánh rơi bút khom người xuống nhặt trước bàn những bạn nữ mặc váy. Ông ta cũng biết Liễu Như Yên không dễ chọc, nên không đi giở trò bái thiến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Bạn nào không hiểu chỗ nào sau giờ học có thể đến tìm thầy."
Để cho dễ sàm sỡ chớ gì! Xi!
Nghe mắc ị ghê hôn.
Ức Phong thì còn có nhan sắc gánh, ông có gì?
Có cái nịt!
Thủ đoạn cao siêu lão luyện ùn ùn không dứt, làm Lê Thanh Tuyền ghê tởm muốn phun hết bữa trưa ra, không thế tiếp tục học một cách bình thường được nữa.
Lão thầy giáo cũng không mù, tất nhiên là nhìn thấy cậu. Nhưng biết cậu là con nhà giàu, không dám mò tới kiếm chuyện, thấy cậu nhìn qua còn cười làm lành.
Mặc Nhiên thấy cậu hai con mắt như ống ngắm tỏa định thầy giáo, hơi tò mò. Bạn cùng bạn và thầy giáo này hình như đâu có xích mích gì?
Mà phải công nhận, được Tuyền mỹ nhân nhìn với ánh mắt như vậy, có là Mặc Nhiên cũng sẽ dính thính, nổi lên hứng thú với cậu.
Đôi mắt to chưa kìa, trừng trừng nhìn dễ thương ghê.
Lê Thanh Tuyền nhìn, Mặc Nhiên cũng bị gợi lên hứng thú, cũng đi theo nhìn thầy giáo, nghiên cứu lão.
Ông thấy sau lưng ứa mồ hôi, đôi mắt của hai người đâm lại đây, một đứa hai đứa đều không phải người dễ chọc, lão chỉ có thể căng da đầu về bàn giáo viên ngồi đến hết tiết.
Chưa bao giờ ông ta mong chờ tan học đến nhanh như hôm nay, trống vừa đánh liền xách túi chạy.
Nhờ ơn hai người, lão còn chả thể động vào nữ sinh nào trong một tiết rưỡi! Đáng hận!
Lê Thanh Tuyền lại nhìn sang cán sự bộ môn tiếng Anh. Cô nữ sinh thân hình khá nhỏ nhắn, mặc váy dài qua đầu gối, tóc ngắn ôm mặt, tóc mái dài quá nên cậu không thấy rõ mắt mũi. Đối phương nghe được lời dặn của lão, run run đứng lên thu bài tập tiếng Anh hôm qua của cả lớp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nữ sinh này làm cán sự tiếng Anh cũng được một thời gian rồi, không biết đã bị lão già đó độc hại hay chưa.
Nhưng cậu không đi hỏi, tránh rút dây động rừng, cũng không muốn làm khó bạn nữ.
"..Tuyền!"
Hứa Xuyên gọi một tiếng, thêm tiếng nữa, thấy Lê Thanh Tuyền không trả lời thì nhảy vồ qua kẹp cổ cậu.
"Mày nghe tao nói gì không hả thằng này?"
Nghiêm Trạch nhìn theo ánh mắt cậu, cũng thấy nữ sinh kia, cậu ta kinh ngạc: "Gu mày đấy à?" Chả ra sao.
Nhiếp Diên vừa mới trải qua thất tình, hứa hẹn sẽ cùng nhau FA, nghe vậy trừng mắt nhìn cậu, mặt viết rõ: Thằng phản bội!
Lê Thanh Tuyền: "..." Đã làm gì nhau đâu.
Cậu đẩy Hứa Xuyên bám dính lấy mình ra, nhanh nhẹn thu dọn bàn học, đeo cặp lên, mặt vô biểu tình: "Đi về."
Nhưng chưa kịp bước đến bước thứ ba, đã bị Nghiêm Trạch kéo cặp sách lại: "Mày đi đâu con trai? Quên rồi hả, nay đi dọn bàn cho thầy Phong với tao."
"..." Đột nhiên muốn mất trí nhớ á.
Lê Thanh Tuyền nếu muốn giữ lại xã đoàn vừa mới thành lập thì không thể không đi, nếu không có Ức Phong, xã đoàn không được duyệt. Mà nghe nói sắp tới ban giám hiệu nhà trường sẽ tiến hành giám sát hoạt động của xã đoàn, nếu cậu không tham gia, nặng thì hạ một bậc hạnh kiểm, nhẹ thì bị phạt đi lao động.
Ban đầu cậu chỉ cần tham gia đại một cái xã đoàn là không có khúc chiết ly kì rồi.
Ai bán tui một liều thuốc hối hận, tui mua liền! Mua online! Gấp lắm rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro