Chuyện Gì Cũng Có Thể Xảy Ra Trong Tiểu Thuyết!
Người Ngoài Kẹt...
2024-11-20 10:26:15
Đám người hầu hóng hớt xong vụ đá thật đá giả ai nấy đều về đơn vị làm việc, trả lại không gian yên tĩnh cho chủ và khách.
Lê Thanh Tuyền ngồi đó, nhất hấp dẫn ánh mắt người khác, đẹp như là mẫu ảnh quảng cáo, không cần thêm thắt chi tiết gì.
Mà người khác ở đây, cụ thể là Nghiêm Tước.
Hắn nhìn cô bé đang lạnh nhạt liếc mắt nhìn mình, không hề giống nữ giới khác ái mộ nhìn hắn.
Đến Hạ Mẫn Nhi còn ý đồ câu dẫn hắn, Mặc Phù Dung phi hắn không gã, Trình Noãn Noãn thấy đều cho đôi mắt tán thưởng, Liễu Như Yên không ít lần mượn cớ làm quen, còn nhiều người nữ nữa, nhưng hắn không nhớ quá rõ, một đám râu ria thôi.
Lê Thanh Tuyền để mặt mộc vẫn xinh đẹp, tuyệt sắc nhân gian, nhưng lạnh lùng không một biểu cảm dư thừa, mái tóc đen dài ngang vai, sợi tóc hơi rối nhếch lên trông ngố ngố đáng yêu, cao tầm một mét sáu mấy, chân eo cực phẩm.
Mỗi tội hơi lép, không, là rất lép.
Loại hình băng sơn mỹ nhân luôn khơi dậy ý muốn chinh phục của người đàn ông, một khi đã dính lửa tình rồi, cô ấy có thể làm mặt lạnh được nữa hay không, hay so với hắn còn nhiệt tình phóng túng.
Chắc chắn rất nóng, cả trong lẫn ngoài.
"Khụ."
Tầm mắt Nghiêm Tước quá trắng trợn táo bạo, Lê Thanh Tuyền im lặng dịch sát vào Nghiêm Trạch, cơ hồ muốn dính vào lưng thằng bạn.
Cậu sợ rồi, cậu muốn đi về!
Nghiêm Tước ngồi xuống đối diện hai bạn trẻ, nhìn Nghiêm Trạch: "Bạn mới của em?" Tư thế thân mật nhưng không giống như người yêu, vậy nghĩa là không phải một cặp.
Nghiêm Trạch bị hỏi hơi ngu người, sau đó cười đặc biệt thiếu đánh, ôm cổ Lê Thanh Tuyền, đưa tay nâng lọn tóc của cậu lên: "Đúng vậy, bạn mới của em, xinh đúng không? Khó lắm em mới mời được bạn í về nhà mình chơi đấy."
Ăn nói xà lơ.
Phải nói là đẹp trai mới đúng!
Lê Thanh Tuyền trừng trừng, mạnh tay véo thịt eo cậu ta.
"A!" Nghiêm Trạch hô đau, tại chỗ nhảy dựng, vội vàng xin lỗi thằng bạn, lẻn qua đầu sô pha khác ngồi xuống, xoa eo: "Tao không giỡn, không giỡn nữa."
"Anh ba, tới anh cũng không nhận ra đúng không. Thằng này là Tuyền á. "
Nghiêm Tước nhướng mi: "Anh biết."
Hắn chỉ giả vờ giả vịt khó đoán thôi, nội tâm thì kinh muốn rớt cằm.
Lê Thanh Tuyền? Thằng? Con trai?
Lần đầu tiên Nghiêm Tước có nhiều dấu chấm hỏi như vậy trong óc.
Nghiêm Trạch không biết anh trai ruột mình đang ra vẻ, kinh ngạc: "'Gì??" Cậu ta phải mất ba ngày để tiếp thu giao diện như quý cô của thăng bạn. Vậy mà anh cậu ta... (1
Không hổ là ông chủ công ty giải trí, ánh mắt nhìn người không độc thì cũng chuẩn.
Lê Thanh Tuyền hơi ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại thì đối phương là Nghiêm Tước, cũng không bất ngờ lắm.
Lần cuối Nghiêm Tước nhìn thấy Lê Thanh Tuyền phiên bản ốm là vào khoảng 3, 4 năm trước, khi đó cậu vẫn là một bé trai hơi chút đáng yêu ngây thơ khờ dại. Không lâu sau hắn lên đại học, vừa học vừa làm, thời gian về nhà ít ỏi đến đáng thương, không nhớ em trai mình kết bạn bao nhiêu người, chỉ nhớ đại khái có ba đứa, trong đó có một đứa mập.
Nhóc béo?
Trước khi cậu béo lên, Nghiêm Tước từng rủ rê cậu cùng lăn lộn giới giải trí, thủ đoạn gì hắn cũng dùng, vẽ bánh nướng lớn trước mặt cậu, đánh một cái tát cho một viên táo, dùng tiền dụ dỗ, đặc biệt không tiếc xài mỹ nam kế,...Khiến cậu một thời gian dài không dám tới nhà Nghiêm Trạch chơi. •
Tuổi thơ của Lê Thanh Tuyền, có bất hạnh tên Nghiêm Tước. (1
Bây giờ lớn hơn một chút, cậu cũng đã biết hồi đó mình bị hắn trêu chọc thảm thương.
Đúng là đẹp trai thì ít ai được bình thường, cậu ngoại trừ.
Bởi vậy, Lê Thanh Tuyền đối với Nghiêm Tước là 5 phần dè dặt, 4 phần cảnh giác cao độ, còn có chút cuồng chịu ngược. Không phải thế thì sao hắn chọc ghẹo lâu như vậy nhưng cậu không tức giận chút nào, còn e thẹn?
Nghiêm Tước đứng lên, đi qua chỗ cậu, ngồi xuống, cười như hồ ly: "Tuyền cưng, thấy tôi sao không chào hỏi hửm? Quên tôi rồi à?" Nhìn gần càng đẹp, da trắng, mắt cũng to, để tóc dài càng hợp hơn quả đầu nấm mái ngố.
Tuy hắn không nhớ nhưng ấn tượng vẫn còn: "Kính của cưng đâu?"
Cậu không tình nguyện trả lời: "...Chào anh."
"Kính? Trên mặt em chứ đâu? Chả lẽ đeo mặt dưới?"
Nghiêm Tước: "...Cưng cộc cằn ghê."
Đây không những cộc, còn biết cắn người nữa đó.
Lê Thanh Tuyền ghét bỏ xê dịch mông. Nghiêm Tước dí sát không bỏ, vòng tay ôm cậu, kéo nhẹ người về, trưng ra vẻ mặt ngây thơ: "Lâu rồi hai chúng ta không tâm sự, tối nay cưng ngủ lại nha?" So với con gái thì ít mềm hơn, yết hầu nho nhỏ, không có mùi thơm ngào ngạt, mùi sữa tăm thì có một. (D
Sau khi hắn sờ soạng review nội tâm đủ rồi, ra kết luận. Ẻm đúng là con trai hàng thật giá thật, không qua Thái Lan chuyển giới. (
Nghiêm Tước hơi tiếc nuối.
Là con gái thì tốt rồi, làm gì cũng tiện hơn.
Đính cái hôn, nuôi từ bé gì đó...
Lê Thanh Tuyền giãy không ra, đành mặc kệ hắn, quay đầu không nhìn, sợ bị sắc đẹp làm mờ mắt: "Anh từ bỏ đi, em không làm ngôi sao đâu. Em phải về ôn bài."
Nghiêm Tước ra vẻ thở dài, ép người nóng nảy người lại chạy mất: "Được, cưng ở lại ăn cơm trước đã."
Lê Thanh Tuyền banh mặt gật đầu.
Nghiêm Tước cười, cứ thế cùng cậu chen chúc một góc nhỏ trên sô pha, rõ ràng những chỗ khác rộng hơn nhiều.
Nghiêm Trạch: "??" Có chuyện gì mà thăng này không biết à?
Lê Thanh Tuyền ngồi đó, nhất hấp dẫn ánh mắt người khác, đẹp như là mẫu ảnh quảng cáo, không cần thêm thắt chi tiết gì.
Mà người khác ở đây, cụ thể là Nghiêm Tước.
Hắn nhìn cô bé đang lạnh nhạt liếc mắt nhìn mình, không hề giống nữ giới khác ái mộ nhìn hắn.
Đến Hạ Mẫn Nhi còn ý đồ câu dẫn hắn, Mặc Phù Dung phi hắn không gã, Trình Noãn Noãn thấy đều cho đôi mắt tán thưởng, Liễu Như Yên không ít lần mượn cớ làm quen, còn nhiều người nữ nữa, nhưng hắn không nhớ quá rõ, một đám râu ria thôi.
Lê Thanh Tuyền để mặt mộc vẫn xinh đẹp, tuyệt sắc nhân gian, nhưng lạnh lùng không một biểu cảm dư thừa, mái tóc đen dài ngang vai, sợi tóc hơi rối nhếch lên trông ngố ngố đáng yêu, cao tầm một mét sáu mấy, chân eo cực phẩm.
Mỗi tội hơi lép, không, là rất lép.
Loại hình băng sơn mỹ nhân luôn khơi dậy ý muốn chinh phục của người đàn ông, một khi đã dính lửa tình rồi, cô ấy có thể làm mặt lạnh được nữa hay không, hay so với hắn còn nhiệt tình phóng túng.
Chắc chắn rất nóng, cả trong lẫn ngoài.
"Khụ."
Tầm mắt Nghiêm Tước quá trắng trợn táo bạo, Lê Thanh Tuyền im lặng dịch sát vào Nghiêm Trạch, cơ hồ muốn dính vào lưng thằng bạn.
Cậu sợ rồi, cậu muốn đi về!
Nghiêm Tước ngồi xuống đối diện hai bạn trẻ, nhìn Nghiêm Trạch: "Bạn mới của em?" Tư thế thân mật nhưng không giống như người yêu, vậy nghĩa là không phải một cặp.
Nghiêm Trạch bị hỏi hơi ngu người, sau đó cười đặc biệt thiếu đánh, ôm cổ Lê Thanh Tuyền, đưa tay nâng lọn tóc của cậu lên: "Đúng vậy, bạn mới của em, xinh đúng không? Khó lắm em mới mời được bạn í về nhà mình chơi đấy."
Ăn nói xà lơ.
Phải nói là đẹp trai mới đúng!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê Thanh Tuyền trừng trừng, mạnh tay véo thịt eo cậu ta.
"A!" Nghiêm Trạch hô đau, tại chỗ nhảy dựng, vội vàng xin lỗi thằng bạn, lẻn qua đầu sô pha khác ngồi xuống, xoa eo: "Tao không giỡn, không giỡn nữa."
"Anh ba, tới anh cũng không nhận ra đúng không. Thằng này là Tuyền á. "
Nghiêm Tước nhướng mi: "Anh biết."
Hắn chỉ giả vờ giả vịt khó đoán thôi, nội tâm thì kinh muốn rớt cằm.
Lê Thanh Tuyền? Thằng? Con trai?
Lần đầu tiên Nghiêm Tước có nhiều dấu chấm hỏi như vậy trong óc.
Nghiêm Trạch không biết anh trai ruột mình đang ra vẻ, kinh ngạc: "'Gì??" Cậu ta phải mất ba ngày để tiếp thu giao diện như quý cô của thăng bạn. Vậy mà anh cậu ta... (1
Không hổ là ông chủ công ty giải trí, ánh mắt nhìn người không độc thì cũng chuẩn.
Lê Thanh Tuyền hơi ngoài ý muốn, nhưng nghĩ lại thì đối phương là Nghiêm Tước, cũng không bất ngờ lắm.
Lần cuối Nghiêm Tước nhìn thấy Lê Thanh Tuyền phiên bản ốm là vào khoảng 3, 4 năm trước, khi đó cậu vẫn là một bé trai hơi chút đáng yêu ngây thơ khờ dại. Không lâu sau hắn lên đại học, vừa học vừa làm, thời gian về nhà ít ỏi đến đáng thương, không nhớ em trai mình kết bạn bao nhiêu người, chỉ nhớ đại khái có ba đứa, trong đó có một đứa mập.
Nhóc béo?
Trước khi cậu béo lên, Nghiêm Tước từng rủ rê cậu cùng lăn lộn giới giải trí, thủ đoạn gì hắn cũng dùng, vẽ bánh nướng lớn trước mặt cậu, đánh một cái tát cho một viên táo, dùng tiền dụ dỗ, đặc biệt không tiếc xài mỹ nam kế,...Khiến cậu một thời gian dài không dám tới nhà Nghiêm Trạch chơi. •
Tuổi thơ của Lê Thanh Tuyền, có bất hạnh tên Nghiêm Tước. (1
Bây giờ lớn hơn một chút, cậu cũng đã biết hồi đó mình bị hắn trêu chọc thảm thương.
Đúng là đẹp trai thì ít ai được bình thường, cậu ngoại trừ.
Bởi vậy, Lê Thanh Tuyền đối với Nghiêm Tước là 5 phần dè dặt, 4 phần cảnh giác cao độ, còn có chút cuồng chịu ngược. Không phải thế thì sao hắn chọc ghẹo lâu như vậy nhưng cậu không tức giận chút nào, còn e thẹn?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiêm Tước đứng lên, đi qua chỗ cậu, ngồi xuống, cười như hồ ly: "Tuyền cưng, thấy tôi sao không chào hỏi hửm? Quên tôi rồi à?" Nhìn gần càng đẹp, da trắng, mắt cũng to, để tóc dài càng hợp hơn quả đầu nấm mái ngố.
Tuy hắn không nhớ nhưng ấn tượng vẫn còn: "Kính của cưng đâu?"
Cậu không tình nguyện trả lời: "...Chào anh."
"Kính? Trên mặt em chứ đâu? Chả lẽ đeo mặt dưới?"
Nghiêm Tước: "...Cưng cộc cằn ghê."
Đây không những cộc, còn biết cắn người nữa đó.
Lê Thanh Tuyền ghét bỏ xê dịch mông. Nghiêm Tước dí sát không bỏ, vòng tay ôm cậu, kéo nhẹ người về, trưng ra vẻ mặt ngây thơ: "Lâu rồi hai chúng ta không tâm sự, tối nay cưng ngủ lại nha?" So với con gái thì ít mềm hơn, yết hầu nho nhỏ, không có mùi thơm ngào ngạt, mùi sữa tăm thì có một. (D
Sau khi hắn sờ soạng review nội tâm đủ rồi, ra kết luận. Ẻm đúng là con trai hàng thật giá thật, không qua Thái Lan chuyển giới. (
Nghiêm Tước hơi tiếc nuối.
Là con gái thì tốt rồi, làm gì cũng tiện hơn.
Đính cái hôn, nuôi từ bé gì đó...
Lê Thanh Tuyền giãy không ra, đành mặc kệ hắn, quay đầu không nhìn, sợ bị sắc đẹp làm mờ mắt: "Anh từ bỏ đi, em không làm ngôi sao đâu. Em phải về ôn bài."
Nghiêm Tước ra vẻ thở dài, ép người nóng nảy người lại chạy mất: "Được, cưng ở lại ăn cơm trước đã."
Lê Thanh Tuyền banh mặt gật đầu.
Nghiêm Tước cười, cứ thế cùng cậu chen chúc một góc nhỏ trên sô pha, rõ ràng những chỗ khác rộng hơn nhiều.
Nghiêm Trạch: "??" Có chuyện gì mà thăng này không biết à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro