Chuyện Gì Cũng Có Thể Xảy Ra Trong Tiểu Thuyết!
Người Ngoài Kẹt...
2024-11-20 10:26:15
Lê Thanh Tuyền đi vệ sinh xong, vui sướng hừ ca huýt sáo bước ra ngoài, gặp ngay Liễu Thanh Ti cũng từ một bên WC nữ bước ra.
Hai người bốn con mắt nhìn nhau.
Lúc nà Lận Uyên uể oải ỉu xìu từ trong bước ra, thấy mặt Lê Thanh Tuyền thì muốn khóc nhưng cố kiềm lại. Đàn ông thà đổ máu chứ không rơi lệ.
Liễu Thanh Ti từ kinh ngạc chuyển sang hiểu rõ: "Đây là trường học, chị kiềm chế chút đi."
Lê Thanh Tuyền: ".." Chưa kịp tẩy trắng cũng không cần tẩy trắng.
Đi tè cũng cần kiềm lại nước tiểu chắc? Rồi nó có trào lên thành tuyến nước bọt không?
Cậu bị chính suy nghĩ của mình làm xanh mặt, nhăn nhó thấy rõ.
Liễu Thanh Ti nghĩ mình đã đoán đúng.
Thế giới của người lớn cũng chỉ quanh quẩn bên chiếc giường xập xình.
Lê Thanh Tuyền vừa muốn cứu vãn mặt mũi vừa không muốn ảnh hưởng xấu đến con nít: "...Đừng nghĩ bậy, tôi là nam"
Cô bé tỏ vẻ không tin.
Nếu Lê Thanh Tuyền là nam thì sao ngay từ đầu cậu không nói ra, đợi đến bây giờ.
Cậu đành phải nhờ nhân chứng số một ra mặt: "Anh Lận...
Lận Uyên vành mắt đỏ hoe, như cún con bị thất sủng, đuôi cũng không lắc, lông xù xù cũng không xù, mất hết sinh khí, như du hồn.
Hắn thấy Lê Thanh Tuyền tròn mắt nhìn lại, mím môi quay đầu, gian nan rời khỏi không gian này.
Lận Uyên hắn vừa mới thất tình, muốn tìm một chỗ lẳng lặng vượt qua.
Lê Thanh Tuyền vừa ngốc vừa lú.
Ủa ê!
Liễu Thanh Ti cười nhạo vài tiếng.
"Hậu quả của bắt cá nhiều tay đấy, cẩn thận anh ta trả thù chị.
"??" Cậu bắt cá nhiều tay lúc nào?
Lê Thanh Tuyền đỡ trán, méo miệng: "Không phải mà...Trả thù cái gì chứ, tôi cũng chưa làm gì có lỗi." Mới cởi quần ra thôi.
Cậu cũng hơi lo Lận Uyên sẽ quay đầu gây sự. Với khổ người của hắn, lấy thịt đè người cũng đủ cậu húp cháo trắng năm ngày nửa tháng.
Hai người thôi tán gẫu đề tài này ở cửa toilet, nhấc chân đường ai người nấy đi.
"Bé Thanh Ti" Giọng nói của một người đàn ông đã có tuổi vang lên ở phía trên lầu, tiếp theo là tiếng giày da đạp xuống bậc thang lộp cộp.
Lê Thanh Tuyền đi được ba bước liền lùi về hai bước.
Liễu Thanh Ti thấy ông ta cũng không ngạc nhiên, không chào hỏi, chỉ xụ mặt.
Nương ánh đèn, cậu thấy rõ mặt ông ta, bốn năm mươi tuổi, mặc vest cũng không che được cái bụng bia, vóc dáng lùn, nhưng thịt thà rắn chắc, để râu dê, hói nửa đầu, khuôn mặt béo tròn. Nếu chức danh của ông ta là tổng tài thì nhan sắc hơi kém, nói thô là xấu.
Lê Thanh Tuyền thấy người ta, thì ông ta cũng thấy cậu.
"Ồ? Bạn của bé Thanh Ti hả? Xinh đẹp không kém Thanh Ti là bao, bố mẹ con khéo sinh quá."
Mở miệng nói câu đầu tiên đã làm cậu không có hảo cảm: "Chú là...?"
Ông ta chăm chú nhìn cậu, cười nói: "Chú họ Mai, là hội trưởng hội phụ huynh học sinh nha. Còn cháu bé? Là bạn của Thanh Ti à?"
Lê Thanh Tuyền khẽ run.
"Cháu tên Lê Thanh Tuyền, ừm, vâng, bạn của Thanh Ti."
Liễu Thanh Ti có mạnh mẽ tới đâu thì cũng chỉ là một cô bé bạo lực không phân biệt được đúng sai, nếu bạn nhỏ mà bật chế độ đồ sát thì cậu ngủ không ngon mất.
Lê Thanh Tuyền phải can thiệp.
Họ Mai, hội trưởng hội phụ huynh học sinh, là một trong số những thủ phạm nhắm đến các bạn nữ trong trường, Mai Toàn. Bọn họ nhằm vào các bạn nữ xinh đẹp nhưng gia cảnh khó khăn, dùng học bổng để dụ dỗ các bạn ấy học thêm phụ đạo môn, bỏ thuốc, quay clip đen, đe dọa rồi mở rộng đường dây.
Cậu không ngây thơ tới nổi muốn thấu hiểu suy nghĩ đáng khinh của biến thái, đặt ra câu hỏi tại sao bọn họ lại làm như vậy, vô nghĩa lắm.
Ở đâu trong xã hội cũng sẽ có loại sâu mọt này.
Liễu Thanh Ti trở thành đối tượng bị hại sau Sở Mộc, quan hệ với Liễu Như Yên như nước với lửa, cô bé không ngừng bị thầy giáo tiếng Anh quấy rối, nhưng không thành công, kiên nhẫn sắp hao hết thì Mai Toàn ra tay.
Ông ta thích bé gái xinh đẹp, tuổi càng nhỏ càng thích: "Chú và ba con là đồng bọn cùng hợp tác, đi lên phòng hiệu trưởng ngồi chơi với chú một lát nhé? Bé Thanh Tuyền cũng đi cùng đi."
Bé Thanh Tuyền, oe oe oe!
Ghê tởm!
Nghiêm Tước kêu cậu là Tuyền cưng cậu chỉ thấy xấu hổ thẹn thùng, còn ông này chỉ khiến cậu muốn phun hết tô phở trong bụng ra.
Liễu Thanh Ti không thuận theo: "Không đi."
Mai Toàn híp mắt: "Con nghĩ cho kỹ, hợp tác lần này đối với nhà họ Liễu chỉ lời không lỗ. Mẹ con hình như phụ trách dự án lần này, con không muốn giúp mẹ mình sao?"
Mẹ mà ông ta nói không phải mẹ của Liễu Như Yên, mà là vợ trước của ông chủ nhà họ Liễu. Nhà họ Liễu có được tài lực hùng hậu như hôm nay cũng một phần nhờ có vợ trước họ Lận. Vì muốn kết hôn với ông Liễu này mà bà Lận đoạt tuyệt quan hệ với người nhà. Phu nhân hào môn sinh hoạt đến bước đường phải tự mình phấn đấu đoạt lại công ty, cũng chỉ có mẹ của Liễu Thanh Ti.
Đây cũng là bâng khuâng của Lê Thanh Tuyền, nếu Liễu Thanh Ti không phải tiểu thư thất lạc nhà họ Nghiêm thì sao diện mạo lại giống người nhà họ Nghiêm bảy tám phần?
Mai Toàn rõ ràng là đang dùng mẹ Liễu Thanh Ti để uy hiếp cô bé.
Trước khi cô muốn động thủ đánh người, Lê Thanh Tuyền trước một bước đứng ra. Rất có khả năng Nghiêm Cửu Tiêu còn đang nấp ở góc nào đó, cậu không thể để kế hoạch của hắn thất bại.
"Nếu chú đã nói vậy, chúng ta đi thôi."
Hai người bốn con mắt nhìn nhau.
Lúc nà Lận Uyên uể oải ỉu xìu từ trong bước ra, thấy mặt Lê Thanh Tuyền thì muốn khóc nhưng cố kiềm lại. Đàn ông thà đổ máu chứ không rơi lệ.
Liễu Thanh Ti từ kinh ngạc chuyển sang hiểu rõ: "Đây là trường học, chị kiềm chế chút đi."
Lê Thanh Tuyền: ".." Chưa kịp tẩy trắng cũng không cần tẩy trắng.
Đi tè cũng cần kiềm lại nước tiểu chắc? Rồi nó có trào lên thành tuyến nước bọt không?
Cậu bị chính suy nghĩ của mình làm xanh mặt, nhăn nhó thấy rõ.
Liễu Thanh Ti nghĩ mình đã đoán đúng.
Thế giới của người lớn cũng chỉ quanh quẩn bên chiếc giường xập xình.
Lê Thanh Tuyền vừa muốn cứu vãn mặt mũi vừa không muốn ảnh hưởng xấu đến con nít: "...Đừng nghĩ bậy, tôi là nam"
Cô bé tỏ vẻ không tin.
Nếu Lê Thanh Tuyền là nam thì sao ngay từ đầu cậu không nói ra, đợi đến bây giờ.
Cậu đành phải nhờ nhân chứng số một ra mặt: "Anh Lận...
Lận Uyên vành mắt đỏ hoe, như cún con bị thất sủng, đuôi cũng không lắc, lông xù xù cũng không xù, mất hết sinh khí, như du hồn.
Hắn thấy Lê Thanh Tuyền tròn mắt nhìn lại, mím môi quay đầu, gian nan rời khỏi không gian này.
Lận Uyên hắn vừa mới thất tình, muốn tìm một chỗ lẳng lặng vượt qua.
Lê Thanh Tuyền vừa ngốc vừa lú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ủa ê!
Liễu Thanh Ti cười nhạo vài tiếng.
"Hậu quả của bắt cá nhiều tay đấy, cẩn thận anh ta trả thù chị.
"??" Cậu bắt cá nhiều tay lúc nào?
Lê Thanh Tuyền đỡ trán, méo miệng: "Không phải mà...Trả thù cái gì chứ, tôi cũng chưa làm gì có lỗi." Mới cởi quần ra thôi.
Cậu cũng hơi lo Lận Uyên sẽ quay đầu gây sự. Với khổ người của hắn, lấy thịt đè người cũng đủ cậu húp cháo trắng năm ngày nửa tháng.
Hai người thôi tán gẫu đề tài này ở cửa toilet, nhấc chân đường ai người nấy đi.
"Bé Thanh Ti" Giọng nói của một người đàn ông đã có tuổi vang lên ở phía trên lầu, tiếp theo là tiếng giày da đạp xuống bậc thang lộp cộp.
Lê Thanh Tuyền đi được ba bước liền lùi về hai bước.
Liễu Thanh Ti thấy ông ta cũng không ngạc nhiên, không chào hỏi, chỉ xụ mặt.
Nương ánh đèn, cậu thấy rõ mặt ông ta, bốn năm mươi tuổi, mặc vest cũng không che được cái bụng bia, vóc dáng lùn, nhưng thịt thà rắn chắc, để râu dê, hói nửa đầu, khuôn mặt béo tròn. Nếu chức danh của ông ta là tổng tài thì nhan sắc hơi kém, nói thô là xấu.
Lê Thanh Tuyền thấy người ta, thì ông ta cũng thấy cậu.
"Ồ? Bạn của bé Thanh Ti hả? Xinh đẹp không kém Thanh Ti là bao, bố mẹ con khéo sinh quá."
Mở miệng nói câu đầu tiên đã làm cậu không có hảo cảm: "Chú là...?"
Ông ta chăm chú nhìn cậu, cười nói: "Chú họ Mai, là hội trưởng hội phụ huynh học sinh nha. Còn cháu bé? Là bạn của Thanh Ti à?"
Lê Thanh Tuyền khẽ run.
"Cháu tên Lê Thanh Tuyền, ừm, vâng, bạn của Thanh Ti."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Liễu Thanh Ti có mạnh mẽ tới đâu thì cũng chỉ là một cô bé bạo lực không phân biệt được đúng sai, nếu bạn nhỏ mà bật chế độ đồ sát thì cậu ngủ không ngon mất.
Lê Thanh Tuyền phải can thiệp.
Họ Mai, hội trưởng hội phụ huynh học sinh, là một trong số những thủ phạm nhắm đến các bạn nữ trong trường, Mai Toàn. Bọn họ nhằm vào các bạn nữ xinh đẹp nhưng gia cảnh khó khăn, dùng học bổng để dụ dỗ các bạn ấy học thêm phụ đạo môn, bỏ thuốc, quay clip đen, đe dọa rồi mở rộng đường dây.
Cậu không ngây thơ tới nổi muốn thấu hiểu suy nghĩ đáng khinh của biến thái, đặt ra câu hỏi tại sao bọn họ lại làm như vậy, vô nghĩa lắm.
Ở đâu trong xã hội cũng sẽ có loại sâu mọt này.
Liễu Thanh Ti trở thành đối tượng bị hại sau Sở Mộc, quan hệ với Liễu Như Yên như nước với lửa, cô bé không ngừng bị thầy giáo tiếng Anh quấy rối, nhưng không thành công, kiên nhẫn sắp hao hết thì Mai Toàn ra tay.
Ông ta thích bé gái xinh đẹp, tuổi càng nhỏ càng thích: "Chú và ba con là đồng bọn cùng hợp tác, đi lên phòng hiệu trưởng ngồi chơi với chú một lát nhé? Bé Thanh Tuyền cũng đi cùng đi."
Bé Thanh Tuyền, oe oe oe!
Ghê tởm!
Nghiêm Tước kêu cậu là Tuyền cưng cậu chỉ thấy xấu hổ thẹn thùng, còn ông này chỉ khiến cậu muốn phun hết tô phở trong bụng ra.
Liễu Thanh Ti không thuận theo: "Không đi."
Mai Toàn híp mắt: "Con nghĩ cho kỹ, hợp tác lần này đối với nhà họ Liễu chỉ lời không lỗ. Mẹ con hình như phụ trách dự án lần này, con không muốn giúp mẹ mình sao?"
Mẹ mà ông ta nói không phải mẹ của Liễu Như Yên, mà là vợ trước của ông chủ nhà họ Liễu. Nhà họ Liễu có được tài lực hùng hậu như hôm nay cũng một phần nhờ có vợ trước họ Lận. Vì muốn kết hôn với ông Liễu này mà bà Lận đoạt tuyệt quan hệ với người nhà. Phu nhân hào môn sinh hoạt đến bước đường phải tự mình phấn đấu đoạt lại công ty, cũng chỉ có mẹ của Liễu Thanh Ti.
Đây cũng là bâng khuâng của Lê Thanh Tuyền, nếu Liễu Thanh Ti không phải tiểu thư thất lạc nhà họ Nghiêm thì sao diện mạo lại giống người nhà họ Nghiêm bảy tám phần?
Mai Toàn rõ ràng là đang dùng mẹ Liễu Thanh Ti để uy hiếp cô bé.
Trước khi cô muốn động thủ đánh người, Lê Thanh Tuyền trước một bước đứng ra. Rất có khả năng Nghiêm Cửu Tiêu còn đang nấp ở góc nào đó, cậu không thể để kế hoạch của hắn thất bại.
"Nếu chú đã nói vậy, chúng ta đi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro