Chuyện Gì Cũng Có Thể Xảy Ra Trong Tiểu Thuyết!
Người Ngoài Kẹt...
2024-11-20 10:26:15
Mai Toàn gọi hai vệ sĩ đến giữ cửa ở bên ngoài, không cho ai tiến vào.
Phòng hiệu trưởng vẫn như cũ, một bộ sô pha mềm, bàn trà hình chữ nhật dài.
Khác một chút là trên bàn có một cái máy quay đang hoạt động.
Cái đó dùng làm gì không cần nói cũng biết.
Râm!
Lê Thanh Tuyền nhìn cánh cửa và lối thoát duy nhất bị đóng lại, mày hơi nhảy loan.
Trăm sự trông cậy vào võ lâm minh chủ vậy.
Mai Toàn ngồi xuống đối diện, thong dong rót hai ly trà, cười như mèo trộm được cá: "Hai đứa con cứ tự nhiên."
Rót xong cốc nước, Mai Toàn không ngồi lại chỗ cũ mà đứng lên, đến bên cạnh Liễu Thanh Ti ngồi xuống.
Gần gũi dễ dàng động tay động chân.
Một người đàn ông trung niên sức lực vẫn so với hai bé gái chưa trưởng thành lớn hơn nhiều. Ông ta không sợ đè ép không được.
Mai Toàn ta dường như chắc chắn hôm nay sẽ ăn được hai người Lê Thanh Tuyền sạch sẽ, miệng mồm toe toét tận mang tai, vì cười quá dùng sức mà lượng mỡ thừa trên người cũng run theo.
Lê Thanh Tuyền cá năm triệu, trong nước trà có thuốc xuân.
Liễu Thanh Ti không phải người thích lá mặt lá trái, vào thẳng vấn đề, Lê Thanh Tuyền có muốn ngăn chặn cũng không kịp.
Cô bé hất văng nước trà trên bàn, ngữ khí mất kiên nhẫn: "Muốn gì nói thẳng. Trò vặt của ông tưởng tôi không nhận ra sao."
"Lão sắc quỷ.
Nghe lời Lê Thanh Tuyền kéo đến phòng hiệu trưởng đã là cực hạn nhẫn nại của Liễu Thanh Ti.
Thôi xong.
Nghiêm Cửu Tiêu đến bây giờ còn chưa ra tay hốt trọn ổ là bởi vì hắn không có bằng chứng quyết định. Bọn Mai Toàn là dân lão làng, gây chuyện không để lại dấu vết, bọn hắn lại không thể dùng thủ đoạn bất chính để tìm bằng chứng. Mai gia cũng có tiếng tăm không hề nhỏ, đóng góp làm giàu cho thành phố, đột ngột có lệnh tạm giam thì sẽ khiến dư luận xôn xao.
Chỉ có thể để tụi ông ta tự bại lộ, bắt tại trận càng tốt.
Quả nhiên, sau khi bị Liễu Thanh Ti mắng, còn tạt nước trà nóng vào người, Mai Toàn cũng không tính làm bộ nữa, vừa âm trầm vừa tức giận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!"
Liễu Thanh Ti thấy Mai Toàn về qua, phản ứng nhanh nhẹn tránh qua một bên.
"Con nhãi chết tiệt!"
"Mày còn chống đối tao thì chờ tao đối phó với Lận Dung đi!"
Lận Dung là mẹ trên danh nghĩa của Liễu Thanh Ti, đối xử với cô bé không tệ, một mình nuôi con. Nếu cô còn giữ lại một chút thiện chí đối với thế giới thì người mẹ chính là điểm mấu chốt.
Nếu cốt truyện phát triển theo đúng hướng, Lận Dung ắt phải chết, Liễu Thanh Ti mới hoàn toàn trở thành nữ sát thủ lạnh lùng vô tình.
Giờ không phải là lúc suy nghĩ về cốt truyện, Lê Thanh Tuyền lắc lư đầu, nhấc chân muốn chạy thì đột nhiên ngừng lại, để Mai Toàn đè xuống ghế sô pha.
Nếu để vụ này chìm, Sở Mộc và các bạn nữ khác sẽ tiếp tục sống trong bóng ma. Mà cậu là con trai, bị sờ soạng cũng kinh tởm thật nhưng còn đỡ hơn để Liễu Thanh Ti đóng vai nạn nhân.
Lê Thanh Tuyền tượng trưng giãy chết vài cái, đến khi tay chân đều bị siết lại mới thôi. Cậu đã dặn Liễu Thanh Ti chụp ảnh lại, hi vọng cô bé phối hợp.
Mai Toàn tà ác nở nụ cười, dùng một tay khác từ trong túi móc ra vài viên thuốc muốn nhét vào mồm Lê Thanh Tuyền: "Con nhỏ không biết nghe lời, lát nữa mày sẽ phải cầu xin tạo cho mày thăng thiên!"
Ông tay quay sang uy hiếp Liễu Thanh Ti: "Nếu không muốn con bạn mày đau khổ, tốt nhất là đứng im đó chờ tạo xử lý!"
Lê Thanh Tuyền ngậm chặt miệng, nhắm mắt không nhìn.
Cái góc nhìn trực diện với Mai Toàn làm cậu hận không thể ói toàn bộ cơm tối ra, vừa xấu vừa dầu mỡ lại còn thô thiển.
Nghiêm Cửu Tiêu đã tới chưa nhỉ?
Ngay lúc Mai Toàn có hành động quá đáng hơn, bên ngoài truyền đến tiếng
động.
Âm!
"Á!"
"Hự!"
Hai gã bảo vệ lẫn cửa phòng đều bọ đá văng.
"Cá, cái gì chứ?!"
"Mày là thằng nào??"
Mai Toàn hoảng loạn buông lỏng tay, Lê Thanh Tuyền nhằm lấy thời cơ cắn vào cổ tay ông ta một ngụm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bốp!
"A a a!"
Vừa ăn đá vừa ăn cắn, Mai Toàn cũng có phước lắm.
Ông ta chỉ kịp thấy đế giày thể thao màu trắng đắt tiền nhoáng lên trước mặt, sau đó toàn bộ mặt đau rát, thân thể cũng bay ngược ra đằng sau.
Anh hùng tới giải cứu mỹ nhân, nắm tay cậu kéo qua bảo hộ ở sau lưng, một tay người đó vươn ra cũng tiện thể chắn trước Liễu Thanh Ti.
Người này Lê Thanh Tuyền rất quen.
Còn không phải là Lận Uyên thất tình tìm một chỗ khóc lóc hay sao!
Sao ở đây vậy trời?
Tư thế tung cước của anh ta cũng đẹp trai sương sương.. con
Lận Uyên liếc thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lê Thanh Tuyền rơm rớm nước mắt, giận sôi máu.
"Sao ông dám..."
Hắn nắm cổ áo Mai Toàn tính làm thêm 7749 hiệp với ông ta trút giận cho
câu.
Liễu Thanh Ti cũng ngứa mắt ông ta lâu rồi, phối hợp với Lận Uyên hỗn hợp tổ quyền đánh kép Mai Toàn.
Nhất thời, trong phòng chỉ còn tiếng heo tru.
Lê Thanh Tuyền: "..."
Nghiêm Cửu Tiêu nghe tiếng động lớn dẫn theo đồng nghiệp chạy tới, nhưng vẫn muộn một bước. Hắn phải xử lí đám giáo viên rác rưởi nên mới đến trễ.
"Tuyền!"
Hắn chỉ sợ Lê Thanh Tuyền xảy ra chuyện.
"Anh..."
Đến muộn quá.
Mọi chuyện đã được giải quyết luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro