Chuyện Gì Cũng Có Thể Xảy Ra Trong Tiểu Thuyết!
Người Ngoài Kẹt...
2024-11-20 10:26:15
Lận Uyên thất tình vốn dĩ muốn tìm một chỗ tự lẳng lặng trông chốc lát. Một cô gái mình có hảo cảm đột nhiên nói chúng ta là anh em đấy, còn so xem ai bắn nước cao hơn, ấm chén của ai to hơn. Hắn không chỉ sốc nặng, tâm hồn ngây thơ trong sáng cũng vỡ nát. (1)
Nói gì thì nói, Lê Thanh Tuyền vốn dĩ cũng không lừa gạt gì hắn, cậu chưa bao giờ nói mình là con gái, là hắn không hỏi thôi.
Lận Uyên biết cậu là nam cũng không có phản cảm hay chán ghét, ngược lại. Hắn dù sợ hãi rụt rè cũng muốn làm bạn với cậu.
Sực nhớ mình chưa có số điện thoại của Lê Thanh Tuyền, Lận Uyên đường cũ phản hồi, ở thang lầu bên trên nhìn thấy Mai Toàn dẫn theo vài gã vệ sĩ, Lê Thanh Tuyền và Liễu Thanh Ti giống như bị áp giải đi vào phòng.
Lận gia tuy phát triển ở miền Bắc nhưng vì có cô con gái lấy chồng ở miền Nam, cho nên Lận gia mở rộng nghiệp vụ sang đây. Mai gia không tính là đại gia tộc nhưng tiện lợi, hợp tác vận chuyển phát với rất nhiều gia đình làm buôn bán, trong đó có Lê gia, Nghiêm gia,...
Lận Uyên có là thiếu gia nhà giàu cũng không dám cản trở người ta kiếm tiền. Nhưng tìm Lê Thanh Tuyền và Liễu Thanh Ti để bàn chuyện làm ăn làm gì, bọn họ có quyền làm chủ gia đình đâu?
Hai gã vệ sĩ đứng trên hành lang, hai gã nữa đứng trước thang lầu, thêm hai gã đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, tổng cộng sáu gã. Thấy Lận Uyên cứ lượn lờ quanh quẩn, sợ hắn làm hỏng chuyện tốt của Mai Toàn, không nói không rằng xông lên khống chế hắn.
Bọn gã cũng không sợ camera quay chụp trúng, tầng lầu này là của hiệu trưởng, có bị quay lại chỉ cần bảo ông ta xóa đi là xong.
Nếu Lận Uyên không có võ phòng thân, sớm đã bị mấy gã vệ sĩ đánh cho bất tỉnh nhân sự, diệt khẩu.
Hắn sớm nên cảm thấy tình hình không ổn.
Đến khi dùng vũ lực mở cửa, điều mà Lận Uyên học sinh chăm ngoan chưa bao giờ làm, xem cảnh Lê Thanh Tuyền bị Mai Toàn đè dưới người, còn bị bóp miệng nhét thuốc.
Bởi vì hắn rất khỏe, từ nhỏ đã có sức lực rất lớn, người trong nhà không cho hắn đánh người, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Lận Uyên đánh rồi.
Đánh rụng mấy cái răng người ta.
Đối phương còn là bậc trưởng bối.
Vì không để có thêm một vụ hành hung nữa xảy ra, Lê Thanh Tuyền ôm lấy cánh tay Lận Uyên kéo về phía sau, ra sức khuyên nhủ: "Anh đánh nữa là chết người đó!"
"Chết thì chôn! Loại cặn bã này sống chỉ tổ phiền xã hội! Sâu bọ thì xuống lòng đất mà sống!"
"Em còn muốn cầu tình thay ông già này à?"
"Nếu anh không đến thì em có biết chuyện gì xảy ra không hả!"
Lận Uyên thể hiện ra một mặt khác mà Lê Thanh Tuyền chưa biết. Hắn thiện lương yêu ghét rõ ràng, có lòng chính nghĩa nhưng suy nghĩ rất không tôn trọng pháp luật.
Cậu đã tính toán đến khả năng mình gặp nguy hiểm là bằng không, Nghiêm Cửu Tiêu đến trễ, Liễu Thanh Ti cũng sẽ không đứng nhìn cậu bị Mai Toàn chà đạp.
Nhưng nếu bây giờ cậu tranh luận ầm ĩ với Lận Uyên, cậu đúng, hắn mới sai, hắn máu lạnh,...không giúp ích được gì trong tình huống này mà làm quan hệ hai người thêm căng thẳng.
Lê Thanh Tuyền ngẩng đầu, hạ giọng: "...Xin lỗi mà."
"Em không cầu tình cho ổng. Nhưng anh chừa cho ổng mấy hơi đã, có rất nhiều người cũng muốn đánh." Những người bị hại, các bạn nữ chắc cũng rất
muốn xì hơi với Mai Toàn.
Lận Uyên đã soạn sẵn một đống đạo lý để cãi tay đôi nếu cần. Nhưng bị một câu đơn giản hai từ của cậu làm ngẩn ngơ.
Hắn ăn mềm chứ không ăn cứng, hành động và lời nói Lê Thanh Tuyền lại chọc trúng trái tim thiếu nam của hắn.
Lận Uyên tức khắc hiện nguyên hình, xoay người ôm Lê Thanh Tuyền vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu: "À ừm, anh cũng...xin lỗi em."
"Chắc em sợ hãi lắm, ngoan nhe, không sao rồi"Cậu không phải con nít.
Hơn hết, Lận Uyên quên mất cậu là con trai rồi à? Mới hồi nãy cho hắn xem Lê Thanh Tuyền nhỏ xong.
Lê Thanh Tuyền nhận được cái ôm an ủi, không giãy giụa, ngoài thấy hơi nóng ra cậu còn cảm thấy khá yên tâm.
Cậu không vô cảm, sợ gần chết chứ đùa. Nếu chẳng may nuốt phải viên thuốc kia hoặc là Mai Toàn đem theo vũ khí sắc bén, hoặc là Liễu Thanh Ti thấy chết không cứu, có khi bị xâm hại thật.
Lận Uyên là người tốt.
Dáng người siêu tốt.
Nhìn hai người ôm nhau thắm thiết, Liễu Thanh Ti khinh bỉ: "..." Chắc tội tàng hình rồi?
Nghiêm Cửu Tiêu nhanh chóng khống chế tình hình, áp giải Mai Toàn và người của ông ta lên xe.
Lê Thanh Tuyền, Lận Uyên và Liễu Thanh Ti được Nghiêm Cửu Tiêu mời về cục cảnh sát lấy lời khai. Toàn bộ quá trình hắn đều tránh cho gặp phải phụ huynh đang họp. Có quá nhiều bạn nữ là người bị hại, càng ít người biết càng tốt, thanh danh của con gái là quan trọng nhất.
Nghiêm Cửu Tiêu còn đặc biệt mời chuyên gia tâm lý đến trợ giúp các bạn nữ vượt qua vết thương lòng. Sở Mộc biết chuyện, nằm ở bệnh viện khóc to một hồi rồi cười, đêm nay cô có thể ngủ ngon mơ đẹp.
Không được ngồi trên con xe bảy sắc cầu vòng của Nghiêm Tước, Lê Thanh Tuyền rất tiếc nuối.
Nói gì thì nói, Lê Thanh Tuyền vốn dĩ cũng không lừa gạt gì hắn, cậu chưa bao giờ nói mình là con gái, là hắn không hỏi thôi.
Lận Uyên biết cậu là nam cũng không có phản cảm hay chán ghét, ngược lại. Hắn dù sợ hãi rụt rè cũng muốn làm bạn với cậu.
Sực nhớ mình chưa có số điện thoại của Lê Thanh Tuyền, Lận Uyên đường cũ phản hồi, ở thang lầu bên trên nhìn thấy Mai Toàn dẫn theo vài gã vệ sĩ, Lê Thanh Tuyền và Liễu Thanh Ti giống như bị áp giải đi vào phòng.
Lận gia tuy phát triển ở miền Bắc nhưng vì có cô con gái lấy chồng ở miền Nam, cho nên Lận gia mở rộng nghiệp vụ sang đây. Mai gia không tính là đại gia tộc nhưng tiện lợi, hợp tác vận chuyển phát với rất nhiều gia đình làm buôn bán, trong đó có Lê gia, Nghiêm gia,...
Lận Uyên có là thiếu gia nhà giàu cũng không dám cản trở người ta kiếm tiền. Nhưng tìm Lê Thanh Tuyền và Liễu Thanh Ti để bàn chuyện làm ăn làm gì, bọn họ có quyền làm chủ gia đình đâu?
Hai gã vệ sĩ đứng trên hành lang, hai gã nữa đứng trước thang lầu, thêm hai gã đứng trước cửa phòng hiệu trưởng, tổng cộng sáu gã. Thấy Lận Uyên cứ lượn lờ quanh quẩn, sợ hắn làm hỏng chuyện tốt của Mai Toàn, không nói không rằng xông lên khống chế hắn.
Bọn gã cũng không sợ camera quay chụp trúng, tầng lầu này là của hiệu trưởng, có bị quay lại chỉ cần bảo ông ta xóa đi là xong.
Nếu Lận Uyên không có võ phòng thân, sớm đã bị mấy gã vệ sĩ đánh cho bất tỉnh nhân sự, diệt khẩu.
Hắn sớm nên cảm thấy tình hình không ổn.
Đến khi dùng vũ lực mở cửa, điều mà Lận Uyên học sinh chăm ngoan chưa bao giờ làm, xem cảnh Lê Thanh Tuyền bị Mai Toàn đè dưới người, còn bị bóp miệng nhét thuốc.
Bởi vì hắn rất khỏe, từ nhỏ đã có sức lực rất lớn, người trong nhà không cho hắn đánh người, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Lận Uyên đánh rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đánh rụng mấy cái răng người ta.
Đối phương còn là bậc trưởng bối.
Vì không để có thêm một vụ hành hung nữa xảy ra, Lê Thanh Tuyền ôm lấy cánh tay Lận Uyên kéo về phía sau, ra sức khuyên nhủ: "Anh đánh nữa là chết người đó!"
"Chết thì chôn! Loại cặn bã này sống chỉ tổ phiền xã hội! Sâu bọ thì xuống lòng đất mà sống!"
"Em còn muốn cầu tình thay ông già này à?"
"Nếu anh không đến thì em có biết chuyện gì xảy ra không hả!"
Lận Uyên thể hiện ra một mặt khác mà Lê Thanh Tuyền chưa biết. Hắn thiện lương yêu ghét rõ ràng, có lòng chính nghĩa nhưng suy nghĩ rất không tôn trọng pháp luật.
Cậu đã tính toán đến khả năng mình gặp nguy hiểm là bằng không, Nghiêm Cửu Tiêu đến trễ, Liễu Thanh Ti cũng sẽ không đứng nhìn cậu bị Mai Toàn chà đạp.
Nhưng nếu bây giờ cậu tranh luận ầm ĩ với Lận Uyên, cậu đúng, hắn mới sai, hắn máu lạnh,...không giúp ích được gì trong tình huống này mà làm quan hệ hai người thêm căng thẳng.
Lê Thanh Tuyền ngẩng đầu, hạ giọng: "...Xin lỗi mà."
"Em không cầu tình cho ổng. Nhưng anh chừa cho ổng mấy hơi đã, có rất nhiều người cũng muốn đánh." Những người bị hại, các bạn nữ chắc cũng rất
muốn xì hơi với Mai Toàn.
Lận Uyên đã soạn sẵn một đống đạo lý để cãi tay đôi nếu cần. Nhưng bị một câu đơn giản hai từ của cậu làm ngẩn ngơ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn ăn mềm chứ không ăn cứng, hành động và lời nói Lê Thanh Tuyền lại chọc trúng trái tim thiếu nam của hắn.
Lận Uyên tức khắc hiện nguyên hình, xoay người ôm Lê Thanh Tuyền vào lòng, vỗ vỗ lưng cậu: "À ừm, anh cũng...xin lỗi em."
"Chắc em sợ hãi lắm, ngoan nhe, không sao rồi"Cậu không phải con nít.
Hơn hết, Lận Uyên quên mất cậu là con trai rồi à? Mới hồi nãy cho hắn xem Lê Thanh Tuyền nhỏ xong.
Lê Thanh Tuyền nhận được cái ôm an ủi, không giãy giụa, ngoài thấy hơi nóng ra cậu còn cảm thấy khá yên tâm.
Cậu không vô cảm, sợ gần chết chứ đùa. Nếu chẳng may nuốt phải viên thuốc kia hoặc là Mai Toàn đem theo vũ khí sắc bén, hoặc là Liễu Thanh Ti thấy chết không cứu, có khi bị xâm hại thật.
Lận Uyên là người tốt.
Dáng người siêu tốt.
Nhìn hai người ôm nhau thắm thiết, Liễu Thanh Ti khinh bỉ: "..." Chắc tội tàng hình rồi?
Nghiêm Cửu Tiêu nhanh chóng khống chế tình hình, áp giải Mai Toàn và người của ông ta lên xe.
Lê Thanh Tuyền, Lận Uyên và Liễu Thanh Ti được Nghiêm Cửu Tiêu mời về cục cảnh sát lấy lời khai. Toàn bộ quá trình hắn đều tránh cho gặp phải phụ huynh đang họp. Có quá nhiều bạn nữ là người bị hại, càng ít người biết càng tốt, thanh danh của con gái là quan trọng nhất.
Nghiêm Cửu Tiêu còn đặc biệt mời chuyên gia tâm lý đến trợ giúp các bạn nữ vượt qua vết thương lòng. Sở Mộc biết chuyện, nằm ở bệnh viện khóc to một hồi rồi cười, đêm nay cô có thể ngủ ngon mơ đẹp.
Không được ngồi trên con xe bảy sắc cầu vòng của Nghiêm Tước, Lê Thanh Tuyền rất tiếc nuối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro