Hân Hạnh Được L...
Nhị xà
2024-08-07 18:57:15
Giang Phong: “Thật sự không nói đùa, tôi gần đây phát hiện mình trời sinh có khả năng ăn được chén cơm bà mối này, bất kể lớp trưởng Liễu Đại có tin hay không, ngược lại ai với ai kết hôn sẽ hạnh phúc, tôi thực sự nhìn ra được.”
Liễu Y Y: “Được rồi, cậu lợi hại, bà mối trẻ tuổi như vậy, tôi trước kia chưa từng nghe qua bao giờ, cậu xem như đã đánh vỡ ấn tượng cố hữu của tôi về bà mối rồi.”
Tưởng Hiểu Lệ: “Giang mỹ nam, cậu về nhà làm bà mối rồi? Tình huống gì vậy?”
Giang Phong: “Không phải chỉ là bà mối thôi sao, có cái gì mà ngạc nhiên?”
Liễu Y Y: “Nếu như là hai mươi năm sau, ông làm bà mối thì tôi cũng không thấy kỳ quái đâu, dù sao thì lúc học cấp 3, bản lĩnh lừa gạt người khác của ông chúng tôi cũng đã được chứng kiến qua rồi. Nhưng bây giờ ông chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, không tìm một công việc tốt ở thành phố lớn mà lại chạy về quê làm bà mối, chuyện này thật sự kỳ quái!”
Tưởng Hiểu Lệ: “Lớp trưởng nói đúng đấy, vừa tốt nghiệp đại học đã trở về quê làm bà mối, cái này thật sự là đã đạp đổ nhận thức của tôi rồi, tôi rất tò mò Giang mỹ nam rốt cuộc là bị cái gì kích thích mà lại đột nhiên sinh ra loại suy nghĩ không thiết thực này?”
Trần Ban Cường: “Phong ca, nếu như ông nghiên cứu ra chiêu số tán gái mới, có thể dạy cho tôi chút không, tôi bây giờ vẫn còn độc thân đây!”
Giang Phong: “— —+”
Liễu Y Y: “Bạn học Trần Ban Cường, cậu xem vòng bạn bè của Giang mỹ nam một chút là biết rồi, người ta cũng không phải vì tán gái, mà là đường đường chính chính là bà mối!”
Tưởng Hiểu Lệ: “Giang mỹ nam lúc cấp ba đã biết ăn nói như vậy, nói tới cũng quả thật có tiềm chất làm mai mối, chỉ là vì quá trẻ tuổi, hơn nữa còn là nam độc thân, cho nên khi làm bà mối mới có thể khiến cho người khác kinh ngạc như vậy.”
Liễu Y Y: “Làm mai mối mặc dù không giống như làm bác sĩ, càng già càng nổi tiếng, nhưng không thể không nói cái nghề này đối với người trẻ tuổi quả thật không quá dễ dàng, Giang mỹ nam, ông muốn làm ra thành tích trong nghề này, thật đúng là phải cố gắng gấp bội mới được.”
Giang Phong: “Chỉ cần gắng sức, sắt cũng mài được thành kim, tôi tin tưởng tôi có thể thành công.”
Liễu Y Y: “Tự ông có lòng tin là được rồi, tục ngữ có câu vạn sự khởi đầu nan, ông bây giờ đã có một mở đầu tốt, kiên trì, không chừng ngày nào đó sẽ trở thành bà mối vang danh khắp thiên hạ!”
Giang Phong: “Nhớ lời chúc của cậu, tôi tin tưởng “ngày nào đó” này sẽ tới rất nhanh thôi!”
Liễu Y Y: “Vậy tôi rửa mắt đợi!”
Tưởng Hiểu Lệ: “Rửa mắt đợi +1”
Trần Ban Cường: “Rửa mắt đợi +2”
Vương Kiếm Long: “Rửa mắt đợi +3”
Chu Dung Dung: “Rửa mắt đợi +4”
Tạo thành đội hình như vậy khiến những người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế không thể bỏ qua được, Vương Kiếm Long và Chu Dung Dung vốn đang lặn cũng không nhịn được ngoi lên chơi domino cùng.
Sau đó, mọi người lại cùng nhau tám chuyện trên trời dưới đất, chủ đề không còn tập trung vào chuyện Giang Phong làm bà mối nữa, mà là về tình hình gần đây của mỗi người.
Trong nhóm trò chuyện tới khí thế ngất trời, lại thu hút càng nhiều bạn học cũng ngoi lên, khiến nhóm cấp ba yên lặng đã lâu bỗng sống lại.
Cùng lúc đó, mấy bạn học chơi tương đối thân ở đại học cũng lần lượt gửi tin nhắn thoại tới, hỏi chuyện Giang Phong làm bà mối, hắn cũng thuận thế đóng lại nhóm chat cấp ba, hàn huyên trò chuyện với mấy người bạn tốt ở đại học.
Mãi cho tới hai giờ chiều, wechat của Giang Phong mới yên tĩnh lại.
Chạng vạng tối.
Mẹ Giang làm một bàn đồ ăn thịnh soạn, có gà luộc, thịt xào cay, măng, rau trộn tai heo, rau trộn dưa leo, đậu phộng rang, rau muống xào,...
Cha Giang và anh cả thì uống rượu đế, còn Giang Phong với mẹ Giang thì uống bia.
Cha Giang là chủ gia đình, cho nên trước khi khui rượu đương nhiên là phải nói phải lời mở đầu, ông nói:
"Nói thật, khi Tiểu Phong vừa mới tốt nghiệp trở về liền muốn làm bà mối, trong lòng bố hoàn toàn không đồng ý.
Mặc dù nghề bà mối này không yêu cầu gì cả, nhưng mà nếu như muốn dùng nó để kiếm cơm thì chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
Nhất là khi Tiểu Phong là một người trẻ tuổi còn chưa lập gia đình, con hoàn toàn không có thị trường trong ngành bà mối này."
Giang Phong mỉm cười lắng nghe cảm nghĩ của cha mình, hắn là người hiểu rõ mình nhất, nếu như không phải hắn đột nhiên có được năng lực nhìn thấy được điểm xứng đôi hôn nhân thần kỳ kia, thì dù cho hắn có biết ăn nói tới như nào đi nữa, cũng không thể tiến vào trong nghề bà mối này được.
"Điều quan trọng nhất khi làm bà mối đó chính là nếu như làm không tốt thì rất dễ đắc tội với người khác."
Cha Giang tiếp tục nói:
"Ba trăm sáu mươi nghề, ngành nghề nào cũng có chuyên gia, mặc dù bố không quan tâm lắm tới việc Tiểu Phong làm bà mối, nhưng Tiểu Phong vẫn kiên trì muốn làm thử, vậy nên bố cũng không phản đối.
Điều làm cho bố không ngờ tới chính là chỉ mới ngày thứ hai thôi mà đã có người tới mời Tiểu Phong đi làm mai mối rồi, đã vậy vừa ra tay liền đưa một bao lì xì 800 tệ và món quà gần 200 tệ.
------
Dịch: MBMH Translate
Liễu Y Y: “Được rồi, cậu lợi hại, bà mối trẻ tuổi như vậy, tôi trước kia chưa từng nghe qua bao giờ, cậu xem như đã đánh vỡ ấn tượng cố hữu của tôi về bà mối rồi.”
Tưởng Hiểu Lệ: “Giang mỹ nam, cậu về nhà làm bà mối rồi? Tình huống gì vậy?”
Giang Phong: “Không phải chỉ là bà mối thôi sao, có cái gì mà ngạc nhiên?”
Liễu Y Y: “Nếu như là hai mươi năm sau, ông làm bà mối thì tôi cũng không thấy kỳ quái đâu, dù sao thì lúc học cấp 3, bản lĩnh lừa gạt người khác của ông chúng tôi cũng đã được chứng kiến qua rồi. Nhưng bây giờ ông chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học, không tìm một công việc tốt ở thành phố lớn mà lại chạy về quê làm bà mối, chuyện này thật sự kỳ quái!”
Tưởng Hiểu Lệ: “Lớp trưởng nói đúng đấy, vừa tốt nghiệp đại học đã trở về quê làm bà mối, cái này thật sự là đã đạp đổ nhận thức của tôi rồi, tôi rất tò mò Giang mỹ nam rốt cuộc là bị cái gì kích thích mà lại đột nhiên sinh ra loại suy nghĩ không thiết thực này?”
Trần Ban Cường: “Phong ca, nếu như ông nghiên cứu ra chiêu số tán gái mới, có thể dạy cho tôi chút không, tôi bây giờ vẫn còn độc thân đây!”
Giang Phong: “— —+”
Liễu Y Y: “Bạn học Trần Ban Cường, cậu xem vòng bạn bè của Giang mỹ nam một chút là biết rồi, người ta cũng không phải vì tán gái, mà là đường đường chính chính là bà mối!”
Tưởng Hiểu Lệ: “Giang mỹ nam lúc cấp ba đã biết ăn nói như vậy, nói tới cũng quả thật có tiềm chất làm mai mối, chỉ là vì quá trẻ tuổi, hơn nữa còn là nam độc thân, cho nên khi làm bà mối mới có thể khiến cho người khác kinh ngạc như vậy.”
Liễu Y Y: “Làm mai mối mặc dù không giống như làm bác sĩ, càng già càng nổi tiếng, nhưng không thể không nói cái nghề này đối với người trẻ tuổi quả thật không quá dễ dàng, Giang mỹ nam, ông muốn làm ra thành tích trong nghề này, thật đúng là phải cố gắng gấp bội mới được.”
Giang Phong: “Chỉ cần gắng sức, sắt cũng mài được thành kim, tôi tin tưởng tôi có thể thành công.”
Liễu Y Y: “Tự ông có lòng tin là được rồi, tục ngữ có câu vạn sự khởi đầu nan, ông bây giờ đã có một mở đầu tốt, kiên trì, không chừng ngày nào đó sẽ trở thành bà mối vang danh khắp thiên hạ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Phong: “Nhớ lời chúc của cậu, tôi tin tưởng “ngày nào đó” này sẽ tới rất nhanh thôi!”
Liễu Y Y: “Vậy tôi rửa mắt đợi!”
Tưởng Hiểu Lệ: “Rửa mắt đợi +1”
Trần Ban Cường: “Rửa mắt đợi +2”
Vương Kiếm Long: “Rửa mắt đợi +3”
Chu Dung Dung: “Rửa mắt đợi +4”
Tạo thành đội hình như vậy khiến những người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế không thể bỏ qua được, Vương Kiếm Long và Chu Dung Dung vốn đang lặn cũng không nhịn được ngoi lên chơi domino cùng.
Sau đó, mọi người lại cùng nhau tám chuyện trên trời dưới đất, chủ đề không còn tập trung vào chuyện Giang Phong làm bà mối nữa, mà là về tình hình gần đây của mỗi người.
Trong nhóm trò chuyện tới khí thế ngất trời, lại thu hút càng nhiều bạn học cũng ngoi lên, khiến nhóm cấp ba yên lặng đã lâu bỗng sống lại.
Cùng lúc đó, mấy bạn học chơi tương đối thân ở đại học cũng lần lượt gửi tin nhắn thoại tới, hỏi chuyện Giang Phong làm bà mối, hắn cũng thuận thế đóng lại nhóm chat cấp ba, hàn huyên trò chuyện với mấy người bạn tốt ở đại học.
Mãi cho tới hai giờ chiều, wechat của Giang Phong mới yên tĩnh lại.
Chạng vạng tối.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Giang làm một bàn đồ ăn thịnh soạn, có gà luộc, thịt xào cay, măng, rau trộn tai heo, rau trộn dưa leo, đậu phộng rang, rau muống xào,...
Cha Giang và anh cả thì uống rượu đế, còn Giang Phong với mẹ Giang thì uống bia.
Cha Giang là chủ gia đình, cho nên trước khi khui rượu đương nhiên là phải nói phải lời mở đầu, ông nói:
"Nói thật, khi Tiểu Phong vừa mới tốt nghiệp trở về liền muốn làm bà mối, trong lòng bố hoàn toàn không đồng ý.
Mặc dù nghề bà mối này không yêu cầu gì cả, nhưng mà nếu như muốn dùng nó để kiếm cơm thì chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
Nhất là khi Tiểu Phong là một người trẻ tuổi còn chưa lập gia đình, con hoàn toàn không có thị trường trong ngành bà mối này."
Giang Phong mỉm cười lắng nghe cảm nghĩ của cha mình, hắn là người hiểu rõ mình nhất, nếu như không phải hắn đột nhiên có được năng lực nhìn thấy được điểm xứng đôi hôn nhân thần kỳ kia, thì dù cho hắn có biết ăn nói tới như nào đi nữa, cũng không thể tiến vào trong nghề bà mối này được.
"Điều quan trọng nhất khi làm bà mối đó chính là nếu như làm không tốt thì rất dễ đắc tội với người khác."
Cha Giang tiếp tục nói:
"Ba trăm sáu mươi nghề, ngành nghề nào cũng có chuyên gia, mặc dù bố không quan tâm lắm tới việc Tiểu Phong làm bà mối, nhưng Tiểu Phong vẫn kiên trì muốn làm thử, vậy nên bố cũng không phản đối.
Điều làm cho bố không ngờ tới chính là chỉ mới ngày thứ hai thôi mà đã có người tới mời Tiểu Phong đi làm mai mối rồi, đã vậy vừa ra tay liền đưa một bao lì xì 800 tệ và món quà gần 200 tệ.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro