Nở Mày Nở Mặt
Nhị xà
2024-08-07 18:57:15
Ngày 4, tháng 8, năm 2022 âm lịch.
Lễ Thất Tịch.
Hơn ba giờ chiều.
Giang Phong lái chiếc xe mà hắn mới mua để thay cho việc đi bộ quay về thôn.
Mặc dù ở thời kỳ này, những người trong thôn đã nhìn những người trẻ tuổi mua xe nhiều tới mức quen luôn rồi, nhưng mỗi khi có một người trẻ tuổi nào đó lái xe trở về, thì đều sẽ khó tránh khỏi việc bị hàng xóm vây xem.
Giang Phong đương nhiên cũng không ngoại lệ. Khi hắn vừa mới lái xe vào thôn, hắn lập tức trở thành chàng trai đẹp nhất thôn.
Đối với Giang Phong mà nói, thì việc mua một chiếc xe dưới 100.000 tệ chỉ là việc thay đổi một công cụ thay cho việc đi bộ mà thôi, ngay cả nhãn hiệu hắn còn xấu hổ khi nhắc tới, cho nên đương nhiên là rất ngại khi được mọi người tâng bốc.
Nhưng mà đối với Giang phụ và Giang mẫu thì đây là một trong những khoảnh khắc tỏa sáng ít ỏi trong cuộc đời bọn họ, sở dĩ hai vợ chồng cực kỳ tích cực bắt chuyện bắt chuyện với hàng xóm như thế, chính là vì hưởng thụ sự tâng bốc mà bọn họ dành cho con trai nhà mình.
Sau khi hàng xóm dần dần tản đi, Giang mẫu vẫn còn có hơi không thỏa mãn, nói:
"Tiểu Phong, từ lúc con tốt nghiệp trở về tới nay cũng đã gần một tháng rồi, nhưng mà con vẫn chưa đi gặp bà ngoại đó. Dù sao thì bây giờ con cũng đã có xe rồi, hay là chúng ta đi tới gặp bà ngoại một chút đi?"
Giang Phong khẽ gật đầu, nói:
"Đúng là nên đi gặp bà ngoại một chút, cha thấy thế nào?"
Giang phụ nói:
"Dù sao thì bây giờ cũng chẳng còn việc gì để làm, nếu như muốn đi thì cứ đi thôi!"
Giang Phong cười, nói:
"Vậy mẹ cầm theo một bình Mao Đài cho cậu út đi, lấy loại đắt nhất ấy, lấy thêm hai hộp trà ngon nữa, còn những món quà khác thì mẹ cứ tùy tiện lấy theo là được rồi. Thuốc lá thì mẹ đừng lấy, để dành cho cha và anh cả hút!"
Giang mẫu cười, nói:
"Được, nghe con, mẹ gọi điện thoại nói trước cho cậu út của con một tiếng."
Giang phụ thấy Giang mẫu vui vẻ như thế thì không khỏi thở dài:
"Mấy năm nay đã để cho mẹ con phải tủi thân rồi!"
Giang Phong hiểu ý của cha mình, nhà mẹ hắn có tổng cộng 4 chị em: Chị cả Trương Cầm, em trai Trương Cường, em gái Trương Trân. So với chị gái và em gái của mình, thì người mà Trương Mai lấy có thể nói là kém cỏi nhất.
Người mợ kia của Giang Phong là một người thích nịnh nọt, cho nên thái độ đối xử với ba chị em Trương Mai cực kỳ không đồng nhất, điều này khiến cho lòng Trương Mai âm thầm nghẹn lại.
Cho tới tận bốn năm trước, khi Giang Phong thi đậu vào được một ngôi trường đại học danh tiếng, thì mức độ coi trọng gia đình hắn của người mợ kia mới tăng lên, dù sao thì trường đại học danh tiếng cũng khá có phân lượng ở nông thôn.
Bây giờ, đến cả 'xe' nhà bọn họ cũng đã mua rồi, mẹ hắn đương nhiên muốn về nhà ngoại để có thể nở mày nở mặt một phen, hắn đoán rằng có lẽ tất cả phụ nữ đều có loại suy nghĩ như thế này.
Rất nhanh sau đó, Giang mẫu đã chuẩn bị xong số quà tặng sẽ mang về nhà, ngoại trừ một bình rượu Mao Đài và hai hộp lá trà có giá trị không nhỏ mà Giang Phong nói, thì bà còn mang theo không ít hải sản, hoa quả khô đắt tiền.
Sau khi ngồi vào xe, Giang mẫu nói:
"Tiểu Phong, lát nữa khi đi tới trấn trên, con nhớ dừng xe lại mua thêm chút hoa quả, khi đi tặng quà mà không mang theo hoa quả cứ có cảm giác thiếu thành ý."
Giang Phong cười, nói:
"Biết rồi, con biết rồi!"
Giang phụ ngồi ở ghế sau, ông đưa tay sờ hết chỗ này tới chỗ kia, chậc chậc vài tiếng rồi nói:
"Xe này cũng được đó. 30 năm trước, bố từng may mắn được ngồi một lần trên một chiếc xe, nghe nói chiếc xe đó còn là hàng nhập khẩu, hình như tên là Jetta gì đó, nó có giá hơn 200.000 tệ, cho tới tận bây giờ bố vẫn nhớ rất rõ chuyện này.
Nhưng mà bố thấy chiếc xe hơn 200.000 tệ kia hoàn toàn không đẹp được như chiếc xe này của con!"
Giang Phong vừa khởi động xe, vừa dở khóc dở cười, nói:
"Bố à, thời đại thay đổi, không thể so sánh được đâu, kỹ thuật của 30 năm trước đương nhiên không thể sánh bằng hiện tại được rồi."
Giang phụ cười, nói:
"Cũng đúng, trong thời kỳ đó, chỉ cần có được một chiếc xe gắn máy thôi thì con đã được coi là người sành điệu nhất thôn rồi, đừng nói chi tới việc có được chiếc xe như con!"
Giang mẫu hỏi:
"30 năm trước, ông từng ngồi trên một chiếc xe hơn 200.000 tệ ư? Tại sao tôi chưa từng nghe ông nói qua về chuyện này?"
Giang phụ nói:
"Đó là xe của người thân của một người bạn học cấp 3 của tôi, tôi chỉ may mắn được ngồi cùng với người đó một lần mà thôi, chuyện này có gì hay mà nói?"
Giang Phong xen vào:
"Ở thời kỳ đó, việc mua được một chiếc xe hơn 200.000 tệ đúng là không hề đơn giản. 10.000 tệ lúc đó tương đương cỡ 200.000 tệ bây giờ, hơn 200.000 tệ có lẽ hơn 4 triệu tệ bây giờ. Hiện tại, người có tư cách lái một chiếc xe có giá trị hơn 4 triệu tệ, ngoại trừ tài xế, thì ai mà chẳng phải là triệu phú hoặc là người nhà của triệu phú.”
------
Dịch: MBMH Translate
Lễ Thất Tịch.
Hơn ba giờ chiều.
Giang Phong lái chiếc xe mà hắn mới mua để thay cho việc đi bộ quay về thôn.
Mặc dù ở thời kỳ này, những người trong thôn đã nhìn những người trẻ tuổi mua xe nhiều tới mức quen luôn rồi, nhưng mỗi khi có một người trẻ tuổi nào đó lái xe trở về, thì đều sẽ khó tránh khỏi việc bị hàng xóm vây xem.
Giang Phong đương nhiên cũng không ngoại lệ. Khi hắn vừa mới lái xe vào thôn, hắn lập tức trở thành chàng trai đẹp nhất thôn.
Đối với Giang Phong mà nói, thì việc mua một chiếc xe dưới 100.000 tệ chỉ là việc thay đổi một công cụ thay cho việc đi bộ mà thôi, ngay cả nhãn hiệu hắn còn xấu hổ khi nhắc tới, cho nên đương nhiên là rất ngại khi được mọi người tâng bốc.
Nhưng mà đối với Giang phụ và Giang mẫu thì đây là một trong những khoảnh khắc tỏa sáng ít ỏi trong cuộc đời bọn họ, sở dĩ hai vợ chồng cực kỳ tích cực bắt chuyện bắt chuyện với hàng xóm như thế, chính là vì hưởng thụ sự tâng bốc mà bọn họ dành cho con trai nhà mình.
Sau khi hàng xóm dần dần tản đi, Giang mẫu vẫn còn có hơi không thỏa mãn, nói:
"Tiểu Phong, từ lúc con tốt nghiệp trở về tới nay cũng đã gần một tháng rồi, nhưng mà con vẫn chưa đi gặp bà ngoại đó. Dù sao thì bây giờ con cũng đã có xe rồi, hay là chúng ta đi tới gặp bà ngoại một chút đi?"
Giang Phong khẽ gật đầu, nói:
"Đúng là nên đi gặp bà ngoại một chút, cha thấy thế nào?"
Giang phụ nói:
"Dù sao thì bây giờ cũng chẳng còn việc gì để làm, nếu như muốn đi thì cứ đi thôi!"
Giang Phong cười, nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy mẹ cầm theo một bình Mao Đài cho cậu út đi, lấy loại đắt nhất ấy, lấy thêm hai hộp trà ngon nữa, còn những món quà khác thì mẹ cứ tùy tiện lấy theo là được rồi. Thuốc lá thì mẹ đừng lấy, để dành cho cha và anh cả hút!"
Giang mẫu cười, nói:
"Được, nghe con, mẹ gọi điện thoại nói trước cho cậu út của con một tiếng."
Giang phụ thấy Giang mẫu vui vẻ như thế thì không khỏi thở dài:
"Mấy năm nay đã để cho mẹ con phải tủi thân rồi!"
Giang Phong hiểu ý của cha mình, nhà mẹ hắn có tổng cộng 4 chị em: Chị cả Trương Cầm, em trai Trương Cường, em gái Trương Trân. So với chị gái và em gái của mình, thì người mà Trương Mai lấy có thể nói là kém cỏi nhất.
Người mợ kia của Giang Phong là một người thích nịnh nọt, cho nên thái độ đối xử với ba chị em Trương Mai cực kỳ không đồng nhất, điều này khiến cho lòng Trương Mai âm thầm nghẹn lại.
Cho tới tận bốn năm trước, khi Giang Phong thi đậu vào được một ngôi trường đại học danh tiếng, thì mức độ coi trọng gia đình hắn của người mợ kia mới tăng lên, dù sao thì trường đại học danh tiếng cũng khá có phân lượng ở nông thôn.
Bây giờ, đến cả 'xe' nhà bọn họ cũng đã mua rồi, mẹ hắn đương nhiên muốn về nhà ngoại để có thể nở mày nở mặt một phen, hắn đoán rằng có lẽ tất cả phụ nữ đều có loại suy nghĩ như thế này.
Rất nhanh sau đó, Giang mẫu đã chuẩn bị xong số quà tặng sẽ mang về nhà, ngoại trừ một bình rượu Mao Đài và hai hộp lá trà có giá trị không nhỏ mà Giang Phong nói, thì bà còn mang theo không ít hải sản, hoa quả khô đắt tiền.
Sau khi ngồi vào xe, Giang mẫu nói:
"Tiểu Phong, lát nữa khi đi tới trấn trên, con nhớ dừng xe lại mua thêm chút hoa quả, khi đi tặng quà mà không mang theo hoa quả cứ có cảm giác thiếu thành ý."
Giang Phong cười, nói:
"Biết rồi, con biết rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang phụ ngồi ở ghế sau, ông đưa tay sờ hết chỗ này tới chỗ kia, chậc chậc vài tiếng rồi nói:
"Xe này cũng được đó. 30 năm trước, bố từng may mắn được ngồi một lần trên một chiếc xe, nghe nói chiếc xe đó còn là hàng nhập khẩu, hình như tên là Jetta gì đó, nó có giá hơn 200.000 tệ, cho tới tận bây giờ bố vẫn nhớ rất rõ chuyện này.
Nhưng mà bố thấy chiếc xe hơn 200.000 tệ kia hoàn toàn không đẹp được như chiếc xe này của con!"
Giang Phong vừa khởi động xe, vừa dở khóc dở cười, nói:
"Bố à, thời đại thay đổi, không thể so sánh được đâu, kỹ thuật của 30 năm trước đương nhiên không thể sánh bằng hiện tại được rồi."
Giang phụ cười, nói:
"Cũng đúng, trong thời kỳ đó, chỉ cần có được một chiếc xe gắn máy thôi thì con đã được coi là người sành điệu nhất thôn rồi, đừng nói chi tới việc có được chiếc xe như con!"
Giang mẫu hỏi:
"30 năm trước, ông từng ngồi trên một chiếc xe hơn 200.000 tệ ư? Tại sao tôi chưa từng nghe ông nói qua về chuyện này?"
Giang phụ nói:
"Đó là xe của người thân của một người bạn học cấp 3 của tôi, tôi chỉ may mắn được ngồi cùng với người đó một lần mà thôi, chuyện này có gì hay mà nói?"
Giang Phong xen vào:
"Ở thời kỳ đó, việc mua được một chiếc xe hơn 200.000 tệ đúng là không hề đơn giản. 10.000 tệ lúc đó tương đương cỡ 200.000 tệ bây giờ, hơn 200.000 tệ có lẽ hơn 4 triệu tệ bây giờ. Hiện tại, người có tư cách lái một chiếc xe có giá trị hơn 4 triệu tệ, ngoại trừ tài xế, thì ai mà chẳng phải là triệu phú hoặc là người nhà của triệu phú.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro