Chuyện Nhà Trí Triều

Triều trưởng thành cũng là lúc Trí rời đi

Phong Vy

2024-04-09 17:50:52

“Tích tắc, tích tắc”

“Giờ này chắc Hoàng Triều cũng tan học rồi nhỉ?”

Minh Trí ngồi thư thả ở văn phòng, vừa uống cafe vừa xem đồng hồ hỏi trợ lí. Anh ta còn chưa kịp trả lời thì thư kí đã vội chạy vào:

“Sếp, vợ nhỏ anh vừa tan học liền leo rào tẩu thoát rồi.”

“Mau gọi người theo tôi, nhóc con này lại không chịu an phận rồi.”

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đó mà đã năm năm trôi qua.

Hoàng Triều nay đã trở thành cô thanh nữ trưởng thành, xinh đẹp và đầy nhiệt huyết.

Minh Trí sau năm năm lăn lộn trong giới xã hội đen, bây giờ cũng đã trở thành một ông trùm khét tiếng.

Một dàn xe ô tô đen ngầu lòi, đầy khí thế nhanh chóng bao vây quanh quán bar lớn nhất Sài Thành.

Minh Trí dẫn người đến đòi lục soát địa bàn của người ta khiến chủ quán phẫn nộ. Triết Hoàng tức giận lên tiếng:

“Cậu là tên cướp à? Dám giữa ban ngày ban mặt ngang nhiên xông vào địa bàn của tôi lục soát như vậy.”

“Nói trắng ra thì xã hội đen không phải xuất phát từ cướp hử? Với lại đây cũng đâu phải là mới lần đầu tiên.”

“Cậu… cậu có tin tôi báo cảnh sát tới bắt cậu đi không?”

Minh Trí nghe vậy thì khẽ nhếch mép bước đến vỗ vai, ghé vào tai ông chủ quán đẹp trai nọ:

“Ngại quá, thực ra tôi cũng là cảnh sát đấy.”

Nghĩ lại cũng thực là một trò cười, anh làm xã hội đen đã lâu đến nỗi sắp quên mất bản thân mình chính là một viên cảnh sát luôn rồi.

Triết Hoàng nghe vậy thì đơ hẳn ra mặt, không thể phản bác thêm được lời nào.

Minh Trí vừa ngắt lời thì một tên đàn em chạy ra thông báo:

“Sếp, vợ nhỏ của anh cứ mãi ở bên trong đòi sống đòi chết cũng không chịu ra. Cứ đòi một hai phải đích thân anh vào bế thì cô ấy mới chịu về.”

“Nhóc con này hôm nay khá lắm, nếu cô ấy đã thích thì tôi chiều.”

Tính ra Hoàng Triều tan học hay leo tường rào để tránh khỏi vệ sĩ anh phái đến đón, trốn vào quán bar này cũng không phải chuyện xa lạ gì.

Nhưng chưa có lần nào cô đòi đích thân anh đến đón. Lần nào anh đến cũng đều bị cô tìm cớ đuổi về, phải đôi co đôi ba hiệp mới rước được cô nhóc tinh quái này về nhà.

Thế nhưng lần này lại làm sao thế nhỉ? Uống nhầm thuốc sao? Minh Trí vừa đi vừa thắc mắc.

Chân vừa bước vào thì “cạch”, một âm thanh phát ra khiến cả khán phòng rộng lớn đều sáng rực hết cả lên.

Minh Trí sững người nhìn khung cảnh trước mắt, cả căn phòng hội trường lớn của quán bar đều được trang trí thành một bữa tiệc hoành tránh, trung tâm còn có một poster lớn để hình anh.

“Cộp cộp cộp”

Tiếng giày cao gót phát ra, “tách” một cái ánh đèn liền chiếu đến vị trí trung tâm sân khấu, Hoàng Triều ăn diện xinh đẹp đứng trước mặt anh, mỉm cười:

“Chúc mừng sinh nhật tuổi hai mươi tám, anh Minh Trí!”

Minh Trí bất giác không nhịn được mà phì cười trước sự vỗ tay nồng nhiệt của tất cả mọi người.

Ba phần bất lực, bảy phần nuông chiều là đây!

Anh tiến đến sân khấu, thật sự bế bổng cô lên như những gì yêu cầu mà đàn em đã báo trước đó:

“Cảm ơn em, vợ nhỏ của anh!”



Năm năm qua, Hoàng Triều dưới sự bảo hộ công khai của Thanh Quý và âm thầm của Minh Trí đã né được vô số cửa tử, nhanh chóng trưởng thành.

“Hoàng Triều, cẩn thận trong nhà có khí ga, không được bậc công tắc.”

Năm cô mười bốn tuổi, lên thành phố thăm các anh thì lúc bước vào nhà như thường lệ Thanh Quý lại nghe mùi ga thoang thoảng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


May thay là anh ấy đi cùng nên kịp thời nhắc nhở cô, thoát được một kiếp.



“Hoàng Triều không được ăn, bánh không có địa chỉ người gửi.”

Sinh nhật năm mười lăm tuổi, cô nhận được một chiếc bánh kem không rõ nguồn gốc.

May thay Tấn Phát kịp thời phát hiện, mang đi kiểm tra mới biết trong đấy có kịch độc, một giọt cũng đủ lấy mạng người.



“Hoàng Triều không được uống, nước đấy có vấn đề.”

Năm cô mười sáu tuổi được Thần Huy dẫn theo tham gia ghi hình trong một chương trình truyền hình.

Kết quả giờ giải lao vì quá khát mà định lấy đại một chai nước của nhãn hàng tài trợ uống tạm.

Thần Huy phát hiện ra vấn đề kịp thời nên đã ngăn được việc cô suýt thì uống phải nước sơn.



“Ẩm”

“Đùng!”

Năm mười bảy tuổi, khi đang trên đường đi thăm Minh Trí, cô bị một chiếc xe cố tình nhắm trúng.

Vào giây phút sinh tử ấy, anh đã vờ uống rượu lái xe, đạp mạnh chân ga, tông thẳng vào chiếc xe muốn gây tai nạn cho cô.

Khiến chiếc xe đó rơi thẳng xuống vách núi, còn bản thân Minh Trí lại suýt thì mất mạng, nằm phòng ICU cả tháng trời.

Và một loạt tình huống nhỏ khác xẩy đến với cô hàng ngày, nó nhiều đến nỗi khiến Hoàng Triều cũng tự khắc sinh ra bản năng tự đề phòng.

Kể cả lúc ngủ Hoàng Triều cũng đều đề phòng cao độ với mọi thứ xung quanh. Khiến cho Minh Trí vào một đêm vì quá nhớ nhung mà không kìm được đột nhập nhà cô, suýt thì bị vợ tương lai cho ăn một nhát xuyên tim.

“Vụt”

“Á, Bảo bối! Là anh!”

“Anh Minh Trí?!”

“Đúng đúng, là anh là anh. Em bỏ con dao trong tay xuống được rồi đấy, nguy hiểm quá.”

Sau khi xác nhận được người đến là anh thì cô mới buông lỏng tay, để Minh Trí nhẹ nhàng gỡ con dao ra, cất đi.

Hai người ngồi ngay ngắn đối diện nhau, Hoàng Triều chau mày nhìn anh:

“Đêm hôm khuya khoắt, anh đột nhập vào phòng em để làm gì khai mau!?”

“Nếu anh nói… vì nhớ em thì có được ở lại không?”

“Không!”

Nói rồi Hoàng Triều liền lạnh lùng, thẳng chân đạp Minh Trí rớt xuống giường khiến người nào đó không kịp trở tay.

“Ây…”

Minh Trí bị vợ nhỏ đạp tê tái, vừa bò dậy vừa than oán.

“Võ Nữ Hoàng Triều… em là cái đồ vô lương tâm!”

“Cho dù em có lương tâm thì cũng không để cho CHÚ ở lại đâu.”

“Phụt”

Cô lại làm cho anh một tiễn xuyên tim nữa rồi. “Chú?” Đây là cô đang chê chồng tương lai mà bản thân đã đặc cọc là tên già đó hả?

Thật không thể chấp nhận được!

Chuyện gì thì anh còn có thể chấp nhận được chứ riêng chuyện này thì không. Minh Trí bổ nhào đến, nhanh chóng khóa chặt hai tay cô lại trên đầu giường, mặt hai người áp sát vào nhau, hơi thở ấm nóng hòa quyện:

“Chú... chú muốn làm cái gì thế hả? Còn không mau buông tay ra thì đừng trách tôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Suỵt, em gọi ai là chú? Có gan thì gọi lại lần nữa nghe xem?”

Minh Trí nói bằng giọng ma mị, vừa nói vừa thở vào tai cô, sau đó lại cắn nhẹ vành tai khiến tâm trí Hoàng Triều đều quay vòng vòng, chìm trong không gian ám muội do anh tạo ra.

Cô mặt đỏ ửng, tức giận đến nói lắp:

“Anh... anh...”

“Trêu em thôi, thực ra hôm nay anh đến đây là có việc gấp cần phải nói chuyện với em, bình tĩnh lại nào.”

“Nói chuyện thì nói chuyện, đè tôi làm gì chứ?”

“Ai bảo em tính nóng như kem làm gì?”

“Anh nói chuyện thì không thể nhắn tin à? Đến đây làm gì?”

“Một mặt vì nhớ em, mặt khác thì em tự xem lại đi!”

“Xem lại, xem lại cái gì?”

Minh Trí liền buông cô ra, anh vơ lấy chiếc điện thoại trên bàn đưa cho cô rồi cũng chìa màn hình điện thoại bản thân đã mở sẵn bày ra trước mặt.

“Em tự mình xem đi đồ vô lương tâm!”

Hoàng Triều nhìn điện thoại anh rồi thao tác lại điện thoại mình thì cố gượng cười:

“Chặn... chặn rồi à... haha..”

“Em còn cười được hả? Em nhìn xem anh nhắn cho em bao nhiêu tin nhắn? Gọi cho em bao nhiêu cuộc như thế mà em lại cho anh vào danh sách đen. Em xem em có tồi hay không hả?”

“Không.”

Nhìn nụ cười thương mại của cô khiến anh bất lực toàn tập chứ không phải là ba phần bảy phần nuông chiều nữa rồi. Minh Trí thở dài, nghiêm túc nhìn cô:

“Thôi không đùa nữa, nói chính sự.”

“Tổng đà bên Mỹ gọi anh qua đó có chuyện quan trọng cần giải quyết.”

“Chuyến này đi cũng không biết là chuyện gì, cũng không xác định được khi nào thì sẽ về.”

“Nhưng chắc chắn đây sẽ là một trận chiến lớn.”

“Em ở nhà ngoan ngoãn đợi anh trở về, cố gắng bảo vệ tốt cho bản thân.”

“Dù có bất cứ chuyện gì xẩy ra thì cũng phải đặt an toàn của bản thân lên trên hết, hứa với anh được không?”

Không khí bỗng chốc đình trệ, căng thẳng. Hoàng Triều nụ cười cũng đã tắt, vẻ mặt đầy lo lắng, cố nuốt nước bọt rồi cau mày hỏi:

“Nhất định phải đi sao?”

“Nhất định phải đi!”

“Có thể không đi được không?”

“Không thể!”

Bản thân cô cũng hiểu được chuyến này nếu anh đã nói vậy thì chắc chắn là thập tử nhất sinh. Hoàng Triều cố nuốt nước mắt vào trong, quyết không để Minh Trí nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân, cô phải tạo niềm tin cho anh có thể an lòng rời đi.

“Được, đi thì đi.”

“Nhưng mà anh cũng phải hứa với em, giữ mạng trở về.”

“Nếu đến lúc gặp lại em phát hiện trên người anh mất đi một sợi lông thì chính tay em sẽ vặt lông anh đấy.”

Minh Trí đau lòng, nở một nụ cười không nỡ rồi ôm vợ bé nhỏ vừa trưởng thành của mình vào lòng an ủi:

“Ừm, anh hứa với em, sẽ bình an trở về cưới em.”

“Chờ anh nhé!”

#phongvy

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chuyện Nhà Trí Triều

Số ký tự: 0