Cậu ấy nói tan...
2024-09-08 18:18:50
Edit: Giản Sương
Tiết thứ ba của buổi chiều.
Giang Kiều đang đọc sách trong lớp thì nghe thấy có ai đó nói có người đứng ngoài cửa tìm cô.
Cô bước ra cửa thì thấy một bạn nữ xa lạ.
Cô ấy mặc bộ trang phục lộ rốn, tóc nhuộm màu hạt dẻ còn uốn xoăn, vừa vặn rủ đến xương quai xanh. Trên tai bấm khuyên, cô ấy tô son đỏ, nhìn qua cực kỳ bắt mắt.
“Không biết bạn tìm tớ có việc gì không?”
Bạn nữ kia nhìn Giang Kiều từ trên xuống dưới mấy lần, cô gái trước mặt vừa gầy vừa trắng, mặc đồng phục xanh lam trên người trông ngoan ngoãn hẳn, tóc buộc đuôi ngựa thấp.
Cô ấy khoanh tay: “Cậu là bạn cùng bàn của Hứa Tứ à? Sao tôi chưa thấy bao giờ thế?”
Giang Kiều giải thích: “Tớ mới đến, vừa chuyển đến trường mình mấy hôm thôi, giáo viên bảo tớ ngồi cạnh cậu ấy.”
Bạn nữ kia “chẹp” một tiếng, uy hiếp: “Cách xa cậu ấy ra.”
Giang Kiều không hiểu tại sao, nhưng vẫn gật đầu: “Tớ biết rồi.”
Sau khi về chỗ, cô vẫn tự hỏi mấy câu đó.
Cách xa Hứa Tứ ra?
Đây có tính là cô bị người ta uy hiếp không?
Dương Thế Côn nhìn Giang Kiều vẫn viết viết tô tô trên giấy, cậu ta không nhịn được nên lên tiếng: “Bạn học Giang nè, bạn nữ kia tìm cậu làm gì thế?”
“Tớ cũng không biết nữa.”
Dương Thế Côn nhìn đôi mắt trong veo của cô, cảm thấy cô gái trước mắt mình ngoan quá, cậu ta rối đến mức không nói được câu nào, bảo sao anh Tứ lại giúp cô hôm đầu tiên đó.
Giang Kiều cũng ngoan quá rồi đấy.
Lại còn xinh nữa.
“Mấy bạn đó có nói gì với cậu không thế?”
Giang Kiều nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Bạn ấy chỉ nói tớ cách xa Hứa Tứ ra thôi.”
“Bạn học đó tên Thẩm Mạt, là người theo đuổi cuồng nhiệt của anh Tứ, nhưng mà anh Tứ không thích bạn ta, đã từ chối nhiều lần rồi, anh Tứ cũng không thích bạn nữ nào.” Dương Thế Côn cũng không biết mình đang giải thích cái gì, nhưng thấy Giang Kiều vẫn đang nhìn mình, chẳng hiểu sao cậu ta lại muốn giải thích.
“Tớ biết rồi, cảm ơn cậu.”
La Tinh và hai bạn khác cũng mò đến, hỏi Giang Kiều rằng Thẩm Mạt lúc nãy có làm gì cô không.
Giang Kiều lắc đầu: “Bạn ấy nói tớ cách xa Hứa Tứ ra, không nói gì nữa.”
La Tinh ngạc nhiên nói: “Cậu ta chẳng hiểu sao lại uy hiếp cậu, như thế mà cậu không giận à?”
“Không giận.” Giang Kiều cũng không cảm thấy là chuyện này có gì để phải giận.
La Tinh nhìn biểu cảm ngoan ngoãn của cô, hai mắt cũng phải sáng lên: “Mẹ nó chứ, cậu cũng hiền quá rồi đấy.”
Cô ấy nói xong lại nhỏ giọng mở miệng: “Thật ra thì mấy bạn nữ thích Hứa Tứ còn nhiều lắm, cậu ấy đẹp trai lại còn có gia cảnh tốt, chỉ hơi dữ xíu thôi. Cậu ấy không đụng chạm gì với mấy bạn nữ nên mới có người loan tin là cậu ấy không thích con gái.”
Thích con trai à?
Giang Kiều cũng không còn nhiều thời gian, cô chỉ nghĩ vui một chút thôi, cũng không định để đầu óc nghĩ vẩn vơ mấy chuyện không quan trọng này.
Gần vào học thì Hứa Tứ mới trở lại.
Dương Thế Côn ném một mẩu giấy lên bàn anh.
Hứa Tứ nhướng mày: “Cái gì? Có gì không nói được à?”
Dương Thế Côn làm mặt quỷ bảo anh mở ra xem.
Hứa Tứ mở mẩu giấy ra thì nhìn thấy Dương Thế Côn viết trên đó là: Lúc tan học, Thẩm Mạt đến tìm Giang Kiều.”
Hứa Tứ cau mày, anh nhìn lướt qua Giang Kiều, cô đang nghiêm túc đọc sách, thôi thì để tan học tìm cô sau vậy.
Thẩm Mạt đến tìm Giang Kiều làm gì?
Anh nén cơn bực, ném một tờ giấy cho Giang Kiều, thấy Giang Kiều kẹp tờ giấy xuống dưới sách, nhân lúc giáo viên quay đầu đi thì mới lén lút mở ra xem.
Đúng là học sinh ngoan mà.
Nhìn giấy lén lút cứ như học sinh tiểu học ấy.
Trên giấy viết: “Tan học đừng đi vội, có việc cần tìm cậu.”
Tờ giấy được ném trả lại.
Hứa Tứ mở ra, nhìn thấy trên đó viết một chữ “Được”.
Giang Kiều cũng không biết anh tìm cô có chuyện gì, có thể là chuyện lúc chiều ha. Cô nhanh chóng gác lại chuyện này ra khỏi đầu, tập trung lắng nghe nội dung giáo viên đang giảng trên bục.
Chớp mắt đã đến thời gian tan học.
Bạn trong lớp đã đi gần hết, Giang Kiều mới quay đầu hỏi Hứa Tứ: “Cậu có chuyện gì à?”
“Hôm nay Thẩm Mạt tìm cậu à?”
Giang Kiều ngẫm nghĩ một lúc, nhớ ra bạn nữ mà anh nói là bạn hôm nay đến, cô “ừ” một tiếng.
“Cậu ta nói gì?”
“Bạn ấy nói tớ cách ra cậu ra.”
“Hết rồi à?”
“Ừ, hết rồi.”
Hứa Tứ im lặng rất lâu, anh nhìn nữ sinh ngoan ngoãn trước mặt, nặn mãi mới được một câu: “Cậu đừng để ý cậu ta.”
Giang Kiều nhìn anh: “Tớ biết rồi.”
Hứa Tứ nhớ lại mấy vết xanh tím trên cổ tay cô hai hôm trước, anh theo bản năng nhìn vào cổ tay cô.
Hôm nay cô mặc áo khoác, cũng che mất dấu vết trên cổ tay.
Hứa Tứ vẫn không nhịn được mà nói ra thắc mắc trong lòng: “Ba mẹ cậu ngược đãi cậu à?”
Giang Kiều: “?”
Cô thấy hơi khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn anh.
Nhìn thấy nét ngờ nghệch của cô, Hứa Tứ giải thích: “Mấy hôm trước tôi nhìn thấy mấy vết trên tay cậu, tôi vốn không định hỏi đâu.”
Giang Kiều xắn tay áo lên cho cậu nhìn: “Cậu nói cái này à?”
Cổ tay cô vốn đã trắng, vết màu xanh tím trên tay càng trở nên đáng sợ hơn, nhìn qua cứ tưởng là bị ai đó đánh vậy.
“Cái này là tớ tự làm thôi.”
“Cậu còn có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân sao?”
Giang Kiều lắc đầu: “Không phải, vì cảm thấy không thoải mái nên tự véo thôi.”
Nhìn cô trả lời rất có nề nếp, Hứa Tứ càng cảm thấy cô ngoan quá.
“Tớ trả lời xong rồi, về được chưa?”
“Được rồi.”
Nhìn bóng lưng Giang Kiều rời đi, Hứa Tứ khẽ cong môi.
Tiết thứ ba của buổi chiều.
Giang Kiều đang đọc sách trong lớp thì nghe thấy có ai đó nói có người đứng ngoài cửa tìm cô.
Cô bước ra cửa thì thấy một bạn nữ xa lạ.
Cô ấy mặc bộ trang phục lộ rốn, tóc nhuộm màu hạt dẻ còn uốn xoăn, vừa vặn rủ đến xương quai xanh. Trên tai bấm khuyên, cô ấy tô son đỏ, nhìn qua cực kỳ bắt mắt.
“Không biết bạn tìm tớ có việc gì không?”
Bạn nữ kia nhìn Giang Kiều từ trên xuống dưới mấy lần, cô gái trước mặt vừa gầy vừa trắng, mặc đồng phục xanh lam trên người trông ngoan ngoãn hẳn, tóc buộc đuôi ngựa thấp.
Cô ấy khoanh tay: “Cậu là bạn cùng bàn của Hứa Tứ à? Sao tôi chưa thấy bao giờ thế?”
Giang Kiều giải thích: “Tớ mới đến, vừa chuyển đến trường mình mấy hôm thôi, giáo viên bảo tớ ngồi cạnh cậu ấy.”
Bạn nữ kia “chẹp” một tiếng, uy hiếp: “Cách xa cậu ấy ra.”
Giang Kiều không hiểu tại sao, nhưng vẫn gật đầu: “Tớ biết rồi.”
Sau khi về chỗ, cô vẫn tự hỏi mấy câu đó.
Cách xa Hứa Tứ ra?
Đây có tính là cô bị người ta uy hiếp không?
Dương Thế Côn nhìn Giang Kiều vẫn viết viết tô tô trên giấy, cậu ta không nhịn được nên lên tiếng: “Bạn học Giang nè, bạn nữ kia tìm cậu làm gì thế?”
“Tớ cũng không biết nữa.”
Dương Thế Côn nhìn đôi mắt trong veo của cô, cảm thấy cô gái trước mắt mình ngoan quá, cậu ta rối đến mức không nói được câu nào, bảo sao anh Tứ lại giúp cô hôm đầu tiên đó.
Giang Kiều cũng ngoan quá rồi đấy.
Lại còn xinh nữa.
“Mấy bạn đó có nói gì với cậu không thế?”
Giang Kiều nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Bạn ấy chỉ nói tớ cách xa Hứa Tứ ra thôi.”
“Bạn học đó tên Thẩm Mạt, là người theo đuổi cuồng nhiệt của anh Tứ, nhưng mà anh Tứ không thích bạn ta, đã từ chối nhiều lần rồi, anh Tứ cũng không thích bạn nữ nào.” Dương Thế Côn cũng không biết mình đang giải thích cái gì, nhưng thấy Giang Kiều vẫn đang nhìn mình, chẳng hiểu sao cậu ta lại muốn giải thích.
“Tớ biết rồi, cảm ơn cậu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
La Tinh và hai bạn khác cũng mò đến, hỏi Giang Kiều rằng Thẩm Mạt lúc nãy có làm gì cô không.
Giang Kiều lắc đầu: “Bạn ấy nói tớ cách xa Hứa Tứ ra, không nói gì nữa.”
La Tinh ngạc nhiên nói: “Cậu ta chẳng hiểu sao lại uy hiếp cậu, như thế mà cậu không giận à?”
“Không giận.” Giang Kiều cũng không cảm thấy là chuyện này có gì để phải giận.
La Tinh nhìn biểu cảm ngoan ngoãn của cô, hai mắt cũng phải sáng lên: “Mẹ nó chứ, cậu cũng hiền quá rồi đấy.”
Cô ấy nói xong lại nhỏ giọng mở miệng: “Thật ra thì mấy bạn nữ thích Hứa Tứ còn nhiều lắm, cậu ấy đẹp trai lại còn có gia cảnh tốt, chỉ hơi dữ xíu thôi. Cậu ấy không đụng chạm gì với mấy bạn nữ nên mới có người loan tin là cậu ấy không thích con gái.”
Thích con trai à?
Giang Kiều cũng không còn nhiều thời gian, cô chỉ nghĩ vui một chút thôi, cũng không định để đầu óc nghĩ vẩn vơ mấy chuyện không quan trọng này.
Gần vào học thì Hứa Tứ mới trở lại.
Dương Thế Côn ném một mẩu giấy lên bàn anh.
Hứa Tứ nhướng mày: “Cái gì? Có gì không nói được à?”
Dương Thế Côn làm mặt quỷ bảo anh mở ra xem.
Hứa Tứ mở mẩu giấy ra thì nhìn thấy Dương Thế Côn viết trên đó là: Lúc tan học, Thẩm Mạt đến tìm Giang Kiều.”
Hứa Tứ cau mày, anh nhìn lướt qua Giang Kiều, cô đang nghiêm túc đọc sách, thôi thì để tan học tìm cô sau vậy.
Thẩm Mạt đến tìm Giang Kiều làm gì?
Anh nén cơn bực, ném một tờ giấy cho Giang Kiều, thấy Giang Kiều kẹp tờ giấy xuống dưới sách, nhân lúc giáo viên quay đầu đi thì mới lén lút mở ra xem.
Đúng là học sinh ngoan mà.
Nhìn giấy lén lút cứ như học sinh tiểu học ấy.
Trên giấy viết: “Tan học đừng đi vội, có việc cần tìm cậu.”
Tờ giấy được ném trả lại.
Hứa Tứ mở ra, nhìn thấy trên đó viết một chữ “Được”.
Giang Kiều cũng không biết anh tìm cô có chuyện gì, có thể là chuyện lúc chiều ha. Cô nhanh chóng gác lại chuyện này ra khỏi đầu, tập trung lắng nghe nội dung giáo viên đang giảng trên bục.
Chớp mắt đã đến thời gian tan học.
Bạn trong lớp đã đi gần hết, Giang Kiều mới quay đầu hỏi Hứa Tứ: “Cậu có chuyện gì à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hôm nay Thẩm Mạt tìm cậu à?”
Giang Kiều ngẫm nghĩ một lúc, nhớ ra bạn nữ mà anh nói là bạn hôm nay đến, cô “ừ” một tiếng.
“Cậu ta nói gì?”
“Bạn ấy nói tớ cách ra cậu ra.”
“Hết rồi à?”
“Ừ, hết rồi.”
Hứa Tứ im lặng rất lâu, anh nhìn nữ sinh ngoan ngoãn trước mặt, nặn mãi mới được một câu: “Cậu đừng để ý cậu ta.”
Giang Kiều nhìn anh: “Tớ biết rồi.”
Hứa Tứ nhớ lại mấy vết xanh tím trên cổ tay cô hai hôm trước, anh theo bản năng nhìn vào cổ tay cô.
Hôm nay cô mặc áo khoác, cũng che mất dấu vết trên cổ tay.
Hứa Tứ vẫn không nhịn được mà nói ra thắc mắc trong lòng: “Ba mẹ cậu ngược đãi cậu à?”
Giang Kiều: “?”
Cô thấy hơi khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn anh.
Nhìn thấy nét ngờ nghệch của cô, Hứa Tứ giải thích: “Mấy hôm trước tôi nhìn thấy mấy vết trên tay cậu, tôi vốn không định hỏi đâu.”
Giang Kiều xắn tay áo lên cho cậu nhìn: “Cậu nói cái này à?”
Cổ tay cô vốn đã trắng, vết màu xanh tím trên tay càng trở nên đáng sợ hơn, nhìn qua cứ tưởng là bị ai đó đánh vậy.
“Cái này là tớ tự làm thôi.”
“Cậu còn có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân sao?”
Giang Kiều lắc đầu: “Không phải, vì cảm thấy không thoải mái nên tự véo thôi.”
Nhìn cô trả lời rất có nề nếp, Hứa Tứ càng cảm thấy cô ngoan quá.
“Tớ trả lời xong rồi, về được chưa?”
“Được rồi.”
Nhìn bóng lưng Giang Kiều rời đi, Hứa Tứ khẽ cong môi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro