Không Liên Quan...
2024-09-08 18:18:50
Edit: Giản Sương
“Anh Tứ anh Tứ, đừng đi nhanh thế chứ, đợi em với!”
Hứa Tứ dừng lại, nói với Dương Thế Côn: “Đi theo tao làm gì?”
“Em có hơi sợ.”
Hứa Tứ nhìn cậu ta, khó hiểu hỏi: “Mày sợ cái gì?”
Dương Thế Côn gãi đầu: “Sợ anh có chuyện gì.”
“Ra đây kiểu gì?”
“Em nói em bị chảy máu mũi.”
“Về đi, đừng đi theo tao.” Toàn thân Hứa Tứ tản ra một luồng khí hung dữ, cảm xúc trong đáy mắt cũng rất khó đoán.
“Em… vậy em về đây.” Dương Thế Côn quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Tứ, sau đó rời đi.
Ánh mặt trời rơi trên người thiếu niên, làm dịu đi các đường nét trên khuôn mặt.
Hứa Tứ hơi bực bội vò đầu, sau đó đến bên vòi nước nhà vệ sinh, vươn tay ra vặn, anh hắt nước lên mặt, hít thở mấy nhịp mới cảm thấy cơn bực dọc trong lòng đã vơi đi chút ít.
Tiếng chuông tan học reo lên, có không ít học sinh ùa ra ngoài.
Hứa Tứ dựa vào hành lang trước cửa phòng học trống, cúi đầu chơi Anipop, tay anh lướt trên điện thoại một cách vô thức.
Bỗng nhiên tay áo bị một lực rất nhỏ cầm lấy, Hứa Tứ rũ mắt, nhìn thấy người trước mặt là bạn cùng bàn ngoan ngoãn đang mặc đồng phục.
“Có việc gì à?”
Giang Kiều đối diện với ánh mắt Hứa Tứ, cô hơi lo lắng nắm chặt tay, biểu cảm của cậu ấy hung dữ quá.
“Xin lỗi cậu nhiều, lúc đang học vì cậu muốn giúp tớ nhìn rõ nội dung trên bảng nên mới bị mắng.” Giang Kiều ngẩng đầu nhìn anh, trên khuôn mặt trắng nõn là vẻ vô cùng nghiêm túc.
Hứa Tứ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, anh rũ mắt: “Không liên quan đến cậu.”
Là Trần Tùng ngứa mắt anh, gần như tiết nào cũng phải tìm việc để “gõ” anh một trận, có liên quan gì đến cô đâu?
Đôi mắt thiếu niên dài hẹp, làn da hơi trắng, tóc mai rủ trên trán, miệng vết thương trên mặt đã kết vảy, trông có thêm mấy phần ngổ ngáo, bọt nước trên khuôn mặt của anh nhỏ xuống.
Giang Kiều nhìn anh một lúc lâu, sau đó cô lấy một tờ giấy trong túi ra đưa cho anh.
Hứa Tứ khẽ cười: “Cảm ơn, mau về học đi.”
Anh thấy Giang Kiều nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, sau đó chậm rãi rời đi.
Anh nhìn tờ giấy trong tay, sau đó nhét vào túi áo. Đúng là học sinh ngoan, vừa mới nhắc đến học đã vội đi rồi.
Giang Kiều bước đến cửa khi tiếng chuông kêu, nghe được một câu từ đằng sau: “Báo cáo.”
Cô và Hứa Tứ nhìn nhau, sau đó chuyển tầm nhìn, chậm rãi đi vào.
Hứa Tứ vừa vào lớp đã bắt đầu ngủ, tiết học đã qua được một nửa, cửa sổ bị gõ mấy lần, Giang Kiều đối diện với ánh mắt của Phương Tử Tân, biểu cảm có hơi mờ mịt.
Phương Tử Tân nhìn lướt qua Hứa Tứ đang ngủ: “Tan học thì em bảo bạn ấy xuống văn phòng gặp thầy.”
“Dạ.”
Hứa Tứ không hề ngủ, anh ngẩng đầu nhìn Phương Tử Tân: “Em biết rồi, đợi chút nữa sẽ xuống.”
Tiết sau là tiết tự học.
Hứa Tứ ngồi đối diện với Phương Tử Tân, trên mặt không có cảm xúc gì.
“Hứa Tứ, em biết thầy gọi em xuống đây là vì việc gì không?”
Hứa Tứ đảo mắt qua nhìn thầy, đáy mắt có loáng thoáng sự trào phúng: “Trốn học? Hay là chuyện khác nhỉ? Nếu thầy nói là chống đối thầy cô thì em không nhận.”
Thiếu niên tùy ý dựa vào ghế, biểu cảm lạnh nhạt.
Phương Tử Tân đã nghe được tình hình trong lớp từ Trần Tùng, có hơi bất đắc dĩ nhìn thiếu niên trước mặt: “Em cũng biết là thầy Trần không có ác ý, thầy cũng chỉ muốn em tốt lên thôi.”
Cửa văn phòng bị gõ mấy lần, Hứa Tứ nhìn Giang Kiều đang bước vào.
“Có chuyện gì vậy bạn học Giang?” Phương Tử Tân có hơi bất ngờ nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt, ngại việc Hứa Tứ đang ở đây, thầy cũng không hỏi có phải Giang Kiều cảm thấy không khỏe nên muốn xin nghỉ hay không.
Giang Kiều nhìn Phương Tử Tân, từng câu từng chữ nói rất chậm rãi: “Hôm nay trong tiết học do em không nhìn thấy chữ trên bảng nên bạn Hứa mới chép lại cho em xem, kết quả là bị thầy giáo nghĩ là truyền giấy, việc này không liên quan đến bạn ấy ạ.”
Phương Tử Tân nhìn Hứa Tứ: “Là vậy à Hứa Tứ?”
Hứa Tứ cũng chẳng để ý chuyện này, có giải thích hay không thì anh cũng không buồn quan tâm, chỉ hời hợt “vâng” một tiếng.
Giang Kiều lại nói tiếp: “Em đến để nói việc này thôi ạ.”
Phương Tử Tân gật đầu: “Thầy biết rồi, em về trước đi.”
Giang Kiều rời khỏi văn phòng.
Hứa Tứ dựa lưng vào ghế, nhìn Phương Tử Tân rồi nói: “Nếu thầy muốn nói với em là phải tôn trọng thầy cô thì thôi không cần đâu, em chỉ tôn trọng những người đáng để em tôn trọng thôi.”
Phương Tử Tân thở dài: “Thầy là chủ nhiệm lớp, chắc chắn là chỉ mong em sẽ trở nên tốt hơn.” Nhìn thiếu niên chẳng quan tâm chút nào, thầy nghiêm túc nói, “Sắp thi giữa kỳ rồi, trong thời gian này em tập trung học tập thật tốt, thành tích của bạn học Giang rất xuất sắc, có gì thì em có thể hỏi bạn ấy.”
Hứa Tứ “vâng” một tiếng, anh đã nghe nói về thành tích xuất sắc của bạn cùng bàn từ lúc đầu, anh đứng dậy: “Không có chuyện gì thì em đi trước đây.”
Cửa bỗng nhiên lại bị gõ, Dương Thế Côn cắn răng bước từ ngoài vào.
Hứa Tứ liếc mắt nhìn cậu ta, cũng không nói gì, sau đó tránh sang một bên.
“Thầy ơi, em đến hỏi đề toán.”
Phương Tử Tân có hơi nghi ngờ nhìn cậu ta: “Đề nào?”
Dương Thế Côn chỉ một đề trong đó: “Bài này thì em không hiểu, còn lại thì em không biết.”
Phương Tử Tân: “Được rồi.”
Thầy kiên nhẫn giải thích đề toán cho Dương Thế Côn, lúc này cậu ta mới nói ra mục đích đến văn phòng lần này: “Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy.”
“Em nói đi.”
Dương Thế Côn dặm mắm thêm muối kể lại chuyện trong tiết học hôm nay một lần, bực dọc lên tiếng: “Hôm nay thầy Trần nói chuyện thật sự có hơi khó nghe ạ.”
Phương Tử Tân gật đầu: “Được rồi, em về đi.”
Thầy day mày, có hơi mệt mỏi.
Tuy ai cũng nói Hứa Tứ là một học sinh có vấn đề, nhưng anh chưa bao giờ gây chuyện lớn nào cho thầy.
Thầy cũng biết chuyện về gia đình Hứa Tứ, còn mỗi mình ba, lại còn hay ở ngoài, thông tin về mẹ thì không có.
Trần Tùng vốn dạy những lớp học ổn, tính khí khá cao, bỗng nhiên bị điều đến lớp học yếu là 17 thì cũng khó lòng chấp nhận, đã kháng nghị lại với trường mấy lần nhưng không có kết quả. Dạy lớp này, ít nhiều gì thầy cũng không ưa những học sinh đó, thầy đã từng nói trước mặt Phương Tử Tân một lần, nhưng không ngờ là còn công khai nói những lời này trong lớp.
Thầy cảm thấy mình cần phải nói chuyện lại với Trần Tùng một lần, để thầy ta thay đổi thái độ dạy học của mình, không thì sẽ báo cáo việc này lên trường vậy.
“Anh Tứ anh Tứ, đừng đi nhanh thế chứ, đợi em với!”
Hứa Tứ dừng lại, nói với Dương Thế Côn: “Đi theo tao làm gì?”
“Em có hơi sợ.”
Hứa Tứ nhìn cậu ta, khó hiểu hỏi: “Mày sợ cái gì?”
Dương Thế Côn gãi đầu: “Sợ anh có chuyện gì.”
“Ra đây kiểu gì?”
“Em nói em bị chảy máu mũi.”
“Về đi, đừng đi theo tao.” Toàn thân Hứa Tứ tản ra một luồng khí hung dữ, cảm xúc trong đáy mắt cũng rất khó đoán.
“Em… vậy em về đây.” Dương Thế Côn quay đầu nhìn thoáng qua Hứa Tứ, sau đó rời đi.
Ánh mặt trời rơi trên người thiếu niên, làm dịu đi các đường nét trên khuôn mặt.
Hứa Tứ hơi bực bội vò đầu, sau đó đến bên vòi nước nhà vệ sinh, vươn tay ra vặn, anh hắt nước lên mặt, hít thở mấy nhịp mới cảm thấy cơn bực dọc trong lòng đã vơi đi chút ít.
Tiếng chuông tan học reo lên, có không ít học sinh ùa ra ngoài.
Hứa Tứ dựa vào hành lang trước cửa phòng học trống, cúi đầu chơi Anipop, tay anh lướt trên điện thoại một cách vô thức.
Bỗng nhiên tay áo bị một lực rất nhỏ cầm lấy, Hứa Tứ rũ mắt, nhìn thấy người trước mặt là bạn cùng bàn ngoan ngoãn đang mặc đồng phục.
“Có việc gì à?”
Giang Kiều đối diện với ánh mắt Hứa Tứ, cô hơi lo lắng nắm chặt tay, biểu cảm của cậu ấy hung dữ quá.
“Xin lỗi cậu nhiều, lúc đang học vì cậu muốn giúp tớ nhìn rõ nội dung trên bảng nên mới bị mắng.” Giang Kiều ngẩng đầu nhìn anh, trên khuôn mặt trắng nõn là vẻ vô cùng nghiêm túc.
Hứa Tứ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, anh rũ mắt: “Không liên quan đến cậu.”
Là Trần Tùng ngứa mắt anh, gần như tiết nào cũng phải tìm việc để “gõ” anh một trận, có liên quan gì đến cô đâu?
Đôi mắt thiếu niên dài hẹp, làn da hơi trắng, tóc mai rủ trên trán, miệng vết thương trên mặt đã kết vảy, trông có thêm mấy phần ngổ ngáo, bọt nước trên khuôn mặt của anh nhỏ xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Kiều nhìn anh một lúc lâu, sau đó cô lấy một tờ giấy trong túi ra đưa cho anh.
Hứa Tứ khẽ cười: “Cảm ơn, mau về học đi.”
Anh thấy Giang Kiều nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, sau đó chậm rãi rời đi.
Anh nhìn tờ giấy trong tay, sau đó nhét vào túi áo. Đúng là học sinh ngoan, vừa mới nhắc đến học đã vội đi rồi.
Giang Kiều bước đến cửa khi tiếng chuông kêu, nghe được một câu từ đằng sau: “Báo cáo.”
Cô và Hứa Tứ nhìn nhau, sau đó chuyển tầm nhìn, chậm rãi đi vào.
Hứa Tứ vừa vào lớp đã bắt đầu ngủ, tiết học đã qua được một nửa, cửa sổ bị gõ mấy lần, Giang Kiều đối diện với ánh mắt của Phương Tử Tân, biểu cảm có hơi mờ mịt.
Phương Tử Tân nhìn lướt qua Hứa Tứ đang ngủ: “Tan học thì em bảo bạn ấy xuống văn phòng gặp thầy.”
“Dạ.”
Hứa Tứ không hề ngủ, anh ngẩng đầu nhìn Phương Tử Tân: “Em biết rồi, đợi chút nữa sẽ xuống.”
Tiết sau là tiết tự học.
Hứa Tứ ngồi đối diện với Phương Tử Tân, trên mặt không có cảm xúc gì.
“Hứa Tứ, em biết thầy gọi em xuống đây là vì việc gì không?”
Hứa Tứ đảo mắt qua nhìn thầy, đáy mắt có loáng thoáng sự trào phúng: “Trốn học? Hay là chuyện khác nhỉ? Nếu thầy nói là chống đối thầy cô thì em không nhận.”
Thiếu niên tùy ý dựa vào ghế, biểu cảm lạnh nhạt.
Phương Tử Tân đã nghe được tình hình trong lớp từ Trần Tùng, có hơi bất đắc dĩ nhìn thiếu niên trước mặt: “Em cũng biết là thầy Trần không có ác ý, thầy cũng chỉ muốn em tốt lên thôi.”
Cửa văn phòng bị gõ mấy lần, Hứa Tứ nhìn Giang Kiều đang bước vào.
“Có chuyện gì vậy bạn học Giang?” Phương Tử Tân có hơi bất ngờ nhìn cô gái đột nhiên xuất hiện trước mặt, ngại việc Hứa Tứ đang ở đây, thầy cũng không hỏi có phải Giang Kiều cảm thấy không khỏe nên muốn xin nghỉ hay không.
Giang Kiều nhìn Phương Tử Tân, từng câu từng chữ nói rất chậm rãi: “Hôm nay trong tiết học do em không nhìn thấy chữ trên bảng nên bạn Hứa mới chép lại cho em xem, kết quả là bị thầy giáo nghĩ là truyền giấy, việc này không liên quan đến bạn ấy ạ.”
Phương Tử Tân nhìn Hứa Tứ: “Là vậy à Hứa Tứ?”
Hứa Tứ cũng chẳng để ý chuyện này, có giải thích hay không thì anh cũng không buồn quan tâm, chỉ hời hợt “vâng” một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Kiều lại nói tiếp: “Em đến để nói việc này thôi ạ.”
Phương Tử Tân gật đầu: “Thầy biết rồi, em về trước đi.”
Giang Kiều rời khỏi văn phòng.
Hứa Tứ dựa lưng vào ghế, nhìn Phương Tử Tân rồi nói: “Nếu thầy muốn nói với em là phải tôn trọng thầy cô thì thôi không cần đâu, em chỉ tôn trọng những người đáng để em tôn trọng thôi.”
Phương Tử Tân thở dài: “Thầy là chủ nhiệm lớp, chắc chắn là chỉ mong em sẽ trở nên tốt hơn.” Nhìn thiếu niên chẳng quan tâm chút nào, thầy nghiêm túc nói, “Sắp thi giữa kỳ rồi, trong thời gian này em tập trung học tập thật tốt, thành tích của bạn học Giang rất xuất sắc, có gì thì em có thể hỏi bạn ấy.”
Hứa Tứ “vâng” một tiếng, anh đã nghe nói về thành tích xuất sắc của bạn cùng bàn từ lúc đầu, anh đứng dậy: “Không có chuyện gì thì em đi trước đây.”
Cửa bỗng nhiên lại bị gõ, Dương Thế Côn cắn răng bước từ ngoài vào.
Hứa Tứ liếc mắt nhìn cậu ta, cũng không nói gì, sau đó tránh sang một bên.
“Thầy ơi, em đến hỏi đề toán.”
Phương Tử Tân có hơi nghi ngờ nhìn cậu ta: “Đề nào?”
Dương Thế Côn chỉ một đề trong đó: “Bài này thì em không hiểu, còn lại thì em không biết.”
Phương Tử Tân: “Được rồi.”
Thầy kiên nhẫn giải thích đề toán cho Dương Thế Côn, lúc này cậu ta mới nói ra mục đích đến văn phòng lần này: “Thầy ơi, em có chuyện muốn nói với thầy.”
“Em nói đi.”
Dương Thế Côn dặm mắm thêm muối kể lại chuyện trong tiết học hôm nay một lần, bực dọc lên tiếng: “Hôm nay thầy Trần nói chuyện thật sự có hơi khó nghe ạ.”
Phương Tử Tân gật đầu: “Được rồi, em về đi.”
Thầy day mày, có hơi mệt mỏi.
Tuy ai cũng nói Hứa Tứ là một học sinh có vấn đề, nhưng anh chưa bao giờ gây chuyện lớn nào cho thầy.
Thầy cũng biết chuyện về gia đình Hứa Tứ, còn mỗi mình ba, lại còn hay ở ngoài, thông tin về mẹ thì không có.
Trần Tùng vốn dạy những lớp học ổn, tính khí khá cao, bỗng nhiên bị điều đến lớp học yếu là 17 thì cũng khó lòng chấp nhận, đã kháng nghị lại với trường mấy lần nhưng không có kết quả. Dạy lớp này, ít nhiều gì thầy cũng không ưa những học sinh đó, thầy đã từng nói trước mặt Phương Tử Tân một lần, nhưng không ngờ là còn công khai nói những lời này trong lớp.
Thầy cảm thấy mình cần phải nói chuyện lại với Trần Tùng một lần, để thầy ta thay đổi thái độ dạy học của mình, không thì sẽ báo cáo việc này lên trường vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro